Phong Hoa Vô Song: Cưng Chiều Độc Phi

Chương 69: Chương 69: Bị người rình trộm.




Thẩm Cách cũng không quá mức kinh ngạc với chuyện Phượng Vô Song còn có thể thiết kế đồ trang sức.

Thật ra kể từ sau lần gặp gỡ trong trường săn ở Bắc Thần quốc, Thẩm Cách cũng đã biết rõ Phượng Vô Song tuyệt đối không phải là vật trong ao, suy nghĩ táo bạo của nàng làm người ta khiếp sợ, tài hoa của nàng làm người ta thuần phục.

Sau đó, Phượng Vô Song cũng đã nói với hắn: “Ta cung cấp vũ khí tiếp viện Thái tử, giúp ngươi lên ngôi! Điều kiện duy nhất chính là sau này Thẩm thái tử nhất định phải đảm bảo chuyện làm ăn của ta ở Tây Bình quốc ngươi không gặp trở ngại!”

“Tại sao ta phải tin ngươi?” Thẩ Cách không phải không tin nàng, nhưng một thiên kim nói những yêu cầu này với hắn không khỏi quá mức không phù hợp, trong lòng Thẩm Cách không thể nào không nghi ngờ.

“Chỉ vì ta là Phong Hoa công tử!”

Giọng nói tự tin mà dương dương tự đắc như vậy, gió thổi làm tóc nàng bay nhè nhẹ, nét mặt bình tĩnh khí độ, một khắc kia, Phượng Vô Song thật sự đã đi vào trong lòng Thẩm Cách.

Dĩ nhiên hắn đã nghe nói qua danh tiếng của Phong Hoa công tử, chỉ là không nghĩ đến Phong Hoa công tử được nhiều người truyền miệng thoạt nhìn lại mảnh mai giống như tiểu nữ tử thế này, trong lòng hắn không khỏi nói thảm tên Phượng Vô Song.

Phượng Vô Song, Phong Hoa công tử, Vô Song, Phong Hoa, Phong Hoa, Vô Song.

Thật là Phong Hoa Vô Song, thiên thu muôn đời!

Tháng trước, Thẩm Cách kết thúc kiếp sống mười năm làm con tin, trở về nước. Nhờ vào Phượng Vô Song cung cấp vũ khí, hắn lấy tư thái lạnh lùng, nhanh chóng thu phục lãnh địa, không chỉ là đất đai nội bộ bị phiên vương cắt chiếm, mà còn biên cảnh đã trải qua chiến tranh không ngừng với các nước khác, Thẩm Cách tiêu diệt từng nơi, cuối cùng lấy tốc độ nhanh nhất tiêu diệt các phe đối lập, thu phục lãnh thổ.

Hoàng thượng Tây Bình quốc đời trước bởi vì mắc bệnh qua đời, nên Thẩm Cách làm Thái tử thuận lý thành chương ngồi lên ngôi vị Hoàng đế, vừa lên ngôi, hắn lập tức đại xá thiên hạ, miễn trừ các loại sưu cao thuế nặng, vì thế được dân chúng kính yêu.

Dọc theo đường đi, nghe được mấy tin đồn này, Phượng Vô Song cực kỳ vui vẻ, mình quả thật là không nhìn lầm người, nàng biết Thẩm Cách sẽ là một vị Hoàng đế tốt, hắn sẽ trở thành một minh quân trong lịch sử của Tây Bình quốc. Mặc dù Phượng Vô Song không phải là hạng người thiện lương gì, nhưng nếu muốn nàng quen biết với một người tùy ý giết người bừa bãi, thiện ác chẳng phân biệt được, thì Phượng Vô Song nàng tuyệt đối không muốn.

Như đã nói qua, Phượng Vô Song im lặng nhìn chằm chằm hai người: “Các ngươi đã sớm thông đồng với nhau, vì sao lại không cho ta biết? Làm hại ta còn đang nghĩ xem phải giới thiệu các ngươi như thế nào!”

“Vô Song, cái này không thể trách ta, không phải ta đây vừa mới gặp ngươi sao, còn chưa kịp nói cho ngươi biết, người này đã tới rồi.” Thẩm Cách vội vàng phủi sạch quan hệ, chỉ sợ Phượng Vô Song giận lây sang hắn.

Vu Tường lại không có tâm địa gian xảo như vậy, hắn chỉ đơn thuần ngồi chờ chủ tử nhà mình mắng xong, ai bảo hắn giấu giếm không báo đây?

“Tiểu Tường tử, lúc nãy ngươi nói đã mua tửu lầu này rồi hả?” Ngoài dự liệu, Phượng Vô Song không có mắng hắn, chỉ lạnh nhạt hỏi.

“Vâng, tiểu thư, chẳng qua là tạm thời chưa có đặt tên, tất cả đều đã chuẩn bị thỏa đáng, chỉ chờ sau khi tiểu thư đặt tên xong là có thể bắt đầu buôn bán được!” Vu Tường không kiềm chế được kích động trong lời nói, Vọng Giang lâu ở Bắc Thần quốc sớm đã vang danh, buôn bán tương đối thành công, thân là thương nhân, dĩ nhiên hắn sẽ không thỏa mãn với thành công hiện tại, hắn muốn phát triển lớn hơn, tiền lời nhiều hơn.

Điểm này, Vu Tường và Phượng Vô Song không mưu mà hợp.

“Vọng Giang lâu!” Môi Phượng Vô Song khẽ động, nói ra ba chữ này.

Hả? Vọng Giang lâu? Nơi này không có nước, huống chi không phải ở Bắc Thần quốc đã có một Vọng Giang lâu rồi sao? Vì sao còn phải lấy tên giống nhau? Vu Tường và Thẩm cách có chút không hiểu nhìn Phượng Vô Song.

“Ta muốn làm một tửu lâu liên kết, ngày sau chỉ cần mọi người vừa nghe đến tên Vọng Giang lâu thì sẽ nghĩ tới một tửu lâu như thế nào, cái tên Vọng Giang lâu này chính là tấm bảng hiệu!” Phượng Vô Song khẽ cười, vui vẻ giải thích.

Mặc dù Vu Tường và Thẩm Cách chưa từng nghe qua cái gì gọi là liên kết, nhưng có thể hiểu một phần trong lời nói của Phượng Vô Song, bọn họ liền bắt đầu hiểu dụng ý của Phượng Vô Song.

Ngày sau, Vọng Giang lâu, Cẩm Tú phường trải rộng khắp nơi trên đại lục, mỗi một cửa hàng đều được trang trí đồng nhất, ngay cả quần áo tiểu nhị mặc cũng giống nhau, khác nhau duy nhất chính là trên mỗi tấm biển hiệu của cửa tiệm không đánh số, chỉ có đánh số cửa hàng, đó mới là cửa hàng chính quy, nếu không thì là cửa hàng giả mạo, cách làm này, ngăn chặn hiệu quả những cửa hàng giả mạo song song tồn tại.

Nhiều năm sau, quả thật đúng như Phượng Vô Song nói, Vọng Giang lâu, Cẩm Tú phường thật sự thành một tấm bảng hiệu, dĩ nhiên những thứ này đều là nói sau.

“Tiểu Tường tử, làm trước kêu ngươi đặt làm một ít cái chảo sắt, đã làm xong chưa?” Phượng Vô Song gõ bàn, hỏi.

“Làm xong, chẳng qua thuộc hạ không hiểu Tiểu thư làm nhiều chảo sắt như vậy để làm gì? Nhỏ như vậy không thích hợp để xào đồ ăn.” Vu Tường gật đầu một cái, ngay sau đó lại hỏi ra nghi ngờ trong lòng.

“Chờ một chút sẽ biết, hôm nay bản Tiểu thư tự mình bộc lộ tài năng cho các ngươi xem!” Phượng Vô Song vui vẻ, bình tĩnh nói.

“Hôm nay ta thật là có phúc, có thể nếm được món ăn do tự tay Phong Hoa công tử làm!” Thẩm Cách cười lớn, lâu rồi hắn chưa vui vẻ như vậy, hắn không nhịn được muốn trêu đùa Phượng Vô Song một chút.

“Quá khen!” Phượng Vô Song hung hăng liếc Thẩm Cách một cái, sau đó liền cùng Vu Tường rời đi.

Nàng vừa rời đi, ánh mắt Thẩm Cách liền trở nên lạnh lẽo, nhìn về nơi hẻo lánh trong phòng, lạnh giọng nói: “Đi ra đi! Các hạ đứng lâu như vậy, sợ là chân đã mỏi rồi, không bằng tới đây ngồi xuống uống chén trà?”

Trong giọng nói của hắn lạnh lùng không cho người khác có ý phản đối, cũng với một loại khí chất bá chủ ra lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.