Phong Ấn Tiên Tôn

Chương 14: Chương 14: Thiếu Tông Chủ




Phi Ngư Môn đã từng là đại môn phái, hiện tại đã chán nản đến mức dựa vào Đan Bảo Các để sinh tồn, Lý Tại Tiên cũng là nhân vật có uy tín trong thành Bạch Tiên, Luyện Khí tầng mười hai, cũng là một nhân vật đỉnh phong trong thành Bạch Tiên, dõi mắt nhìn phạm vi ngàn dặm chung quanh, Trúc Cơ kỳ chưa đủ mười người, hắn có được tu vi Luyện Khí tầng mười hai đã là cao thủ hiếm có, chính bởi vì như thế, hắn có thể ở trong khu vực phồn hoa nhất thành Bạch Tiên, có được đan lâu lớn nhất thành Bạch Tiên.

Trong hậu viện Đan Bảo Các, Lý Tại Tiên và thiếu niên kia vén tay áo lên, trên cánh tay phải của bọn họ có con cá màu xanh lá, con cá đang chạy quanh cánh tay bọn họ, hình dáng không khác gì Phi Ngư Kiếm lúc biến hình.

Khi nhìn thấy diện mạo thật sự của Phi Ngư Kiếm, bọn họ cảm giác linh lực trong cơ thể sôi trào, đó là cảm giác hoan hô khi gặp chủ nhân.

- Lão tổ tông...

Lý Tại Tiên nuốt nước bọt, nói:

- Ngài tu luyện Phi Ngư Quyết sao?

Phi Ngư Môn dùng Phi Ngư Quyết đánh chắc căn cơ, nhưng nó chỉ còn lại một bộ quy tắc chung, cho nên chưởng giáo Phi Ngư Môn Lý Tại Tiên hiện tại cũng chỉ có thể tìm hắn đòi công pháp tu hành, bọn họ có cảm giác lưu luyến si mê với Phi Ngư Quyết, bởi vì bọn họ chỉ nhìn thấy quy tắc chung, linh lực của bọn họ đã tăng lên một cảnh giới, trong người có một linh ngư màu xanh du động, quán thông kinh mạch, uy lực pháp thuật hơn xa người cùng cảnh giới.

Công pháp trấn phái Phi Ngư Quyết nhất định bất phàm.

Lý Tại Tiên rất si mê, nếu có Phi Ngư Quyết hoàn chỉnh, bản thân hắn cũng không chỉ đạt đến Luyện Khí tầng mười hai!

- Ta không phải lão tổ các ngươi!

Liễu Tàn Dương vừa dứt lời, Lý Tại Tiên chán nản trước đáp án như thế.

- Cái gì! Ngươi là ai? Vì cái gì có thể sử dụng Phi Ngư Kiếm! Trả Phi Ngư Kiếm cho ta!

Khí thế trên người Lý Tại Tiên bộc phát dữ dội, hắn rất tức giận, trọng bảo Phi Ngư Kiếm của Phi Ngư Môn tuyệt đối không được lọt vào trong tay người ngoài, hắn vừa muốn ra tay cướp đoạt Phi Ngư Kiếm, linh ngư trong người hắn nổi giận, giống như phẫn nộ trước hành vi bất kính của Lý Tại Tiên, linh ngư du động khắp kinh mạch và phản phệ Lý Tại Tiên.

- Ah!

Lý Tại Tiên gào thật to, sắc mặt hồng nhuận biến thành tái nhợt, sau khi hắn buông tha suy nghĩ cướp lại Phi Ngư Kiếm, linh ngư trong người lập tức khôi phục bình thường.

- Ta là truyền thừa huyết mạch của hắn!

Liễu Tàn Dương nói lời này cũng không phải nói dối, bởi vì bản tôn của hắn đang bị phong ấn dưới Tàn Dương Sơn, mà thân thể này chỉ là hóa thân, tuy nguyên thân đi theo hóa thân ra ngoài, nhưng nếu nói nó là bản tôn thì không đúng, nói thành huyết mạch mới chính xác.

- Ah! Thì ra là huyết mạch của lão tổ.

Lý Tại Tiên bừng tỉnh đại ngộ, cảm giác ngăn cách vừa rồi với Liễu Tàn Dương lập tức biến mất, thì ra hắn là huyết mạch của lão tổ, mình cũng là truyền thừa, câu này đã kéo gần quan hệ giữa hai người với nhau.

Lý Tại Tiên đứng lên, hắn giao truyền thừa đưa cho Liễu Tàn Dương.

Truyền thừa của Phi Ngư Môn là một bộ quần áo, áo bào xám bay lên, hình dáng độc nhất vô nhị, càng có chú giải của Phi Ngư đạo sĩ, ân sư thụ nghiệp tại thượng, đệ tử lễ bái.

Trách không được hắn nhìn sơ là nhận ra mình, thì ra bức họa đã khắc sâu vào trong đầu của hắn.

Không ngờ Phi Ngư đạo sĩ có thể nhận ra thân phận của ta.

Phía sau truyền thừa có ghi chép về tất cả môn chủ và đệ tử ưu tú trong mấy ngàn năm qua.

Ánh mắt Lý Tại Tiên nhìn qua Liễu Tàn Dương, cầu nguyện hắn tu hành Phi Ngư Quyết.

Liễu Tàn Dương giao truyền thừa lại cho Lý Tại Tiên, tay cầm Phi Ngư Kiếm, nói: - Muốn tìm lại Phi Ngư Quyết, trọng chấn Phi Ngư Môn?

Lý Tại Tiên gật đầu, hắn muốn khôi phục vinh quang Phi Ngư Môn năm xưa, khi hắn còn bé, Phi Ngư Môn vẫn là đại môn phái, cũng có tu sĩ Trúc Cơ, nhưng đến thời đại của mình, chỉ còn lại có hai thầy trò bọn họ đau khổ chèo chống môn phái mà thôi.

- Ta truyền khẩu quyết cho các ngươi, tự mình lĩnh ngộ đi.

Liễu Tàn Dương cũng không do dự, trực tiếp truyền thừa Phi Ngư Quyết đệ nhất trọng, xem phần tình nghĩa Lý Tại Tiên có sâu xa với mình, hơn nữa trong giai đoạn hiện tại, Lý Tại Tiên cũng có chút tác dụng với mình, ở kiếp này hắn không thể đơn đả độc đấu, hắn phải tích lũy căn cơ tiêu diệt nội tình của Vân Cư Tự, công pháp Phi Ngư Quyết đệ nhất trọng có thể tu luyện đến Luyện Khí tầng mười ba, Liễu Tàn Dương không có ý định truyền phần sau của công pháp cho Lý Tại Tiên, đây là thủ đoạn khống chế rất nghiêm khắc, trong truyền thừa sư môn, cho dù là sư huynh một mình truyền thụ khẩu quyết cho sư đệ cũng được khống chế nghiêm khắc.

Lý Tại Tiên run rẩy nâng công pháp Phi Ngư Quyết Liễu Tàn Dương vừa viết ra, thần sắc kích động, hắn niệm một lần trong đầu, linh ngư trong người vô cùng vui mừng, trong chốc lát bình cảnh Luyện Khí tầng mười hai vây khốn Lý Tại Tiên trăm năm đã biến mất, đạt đến Luyện Khí tầng mười ba.

Lý Tại Tiên rơi lệ đầm đìa, hắn quỳ xuống đất, nói:

- Thiếu tông chủ tại thượng, Lý Tại Tiên bái kiến Thiếu tông chủ, Lý Tại Tiên đời này kiếp này sẽ ra sức khuyển mã cho Thiếu tông chủ.

Liễu Tàn Dương lưng cõng Phi Ngư Kiếm, chuẩn bị rời khỏi Đan Bảo Các, Lý Tại Tiên lại đổi bộ quần áo khác đi theo hắn.

- Giao Đan Bảo Các cho Hắc Hổ quản lý, ta sẽ đi theo bên cạnh Thiếu tông chủ.

Lý Tại Tiên nói ra, giờ phút này cho dù Liễu Tàn Dương đuổi hắn đi, hắn cũng không đi, bởi vì hắn muốn đạt được Phi Ngư Quyết, hắn muốn bước vào con đường tu tiên lớn hơn.

- Được rồi! Theo ta trở về Sa trấn!

Liễu Tàn Dương giục ngựa rời đi, Lý Tại Tiên sử dụng phi kiếm ngự kiếm phi hành, hắn không dám vượt qua Liễu Tàn Dương, chỉ có thể rớt lại phía sau một đoạn.

Rất nhiều người đều nhận ra Lý Tại Tiên, là các chủ Đan Bảo Các, hắn là đại nhân vật trong thành Bạch Tiên, lúc này hắn ngự kiếm phi hành đi theo sau lưng một thiếu niên, thiếu niên này là người phương nào?

Tu sĩ trong thành Bạch Tiên không ngừng tránh xa, cung kính nhường đường cho Liễu Tàn Dương, lại dùng ánh mắt kính sợ quan sát Lý Tại Tiên.

- Lý huynh đi nơi nào?

Một thanh niên ngự kiếm bay tới.

- Đi Sa trấn.

Lý Tại Tiên đạp kiếm phi hành, đi theo sau lưng Liễu Tàn Dương.

- Tiểu bối này là ai? Ta thiếu người chăn ngựa, không bằng Lý huynh cho hắn đi theo ta đi.

Thanh niên kia ngăn cản trước mặt Liễu Tàn Dương.

Thanh niên này tự ngạo vì có chút qua lại với Lý Tại Tiên, cũng có tu vi Luyện Khí tầng mười hai, hơn nữa Lý Tại Tiên đã già nua, đã không đủ gây sợ.

Liễu Tàn Dương ghìm ngựa đứng lại.

Đột nhiên Lý Tại Tiên nổi giận, phi kiếm sinh ra dị sắc.

- Ngươi dám bất kính với Thiếu tông chủ của ta! Đừng trách lão phu vô tình!

Thanh niên kia khiếp sợ, phi kiếm của Lý Tại Tiên sinh ra hào quang sau đó lao tới trước mặt, chém một kiếm không lưu tình, thanh niên kia tuyệt đối không nghĩ tới Lý Tại Tiên vì một câu thóa mạ của mình lại ra tay hạ thủ, hoàn toàn không cố kỵ tu vi của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.