Phối Giác

Chương 6: Chương 6




Editor: Fuyu

Beta – reader: Băng Tiêu

Lâm Tĩnh Hải có chút không thể bình tĩnh được, vài tuần gần đây có một chuyện khiến hắn hết sức băn khoăn. Chưa từng nghĩ người đầu tiên và cũng là duy nhất hướng mình bày tỏ tình cảm cư nhiên lại là một nam nhân.

Làm sao đây? Làm sao đây? Hắn ngồi co ro trên ghế salon mà nghĩ.

Nhưng Lâm Tĩnh Hải cũng rất rõ ràng về tâm tư của mình, khi nghe Lạc Tường nói những lời kia, trong lòng hắn vô cùng cao hứng, một cảm giác chua xót cùng ngọt ngào bỗng tràn ngập trong tim. Có lẽ bản thân hắn rất khao khát sự ôn nhu kia.

“Tôi sẽ nâng niu cậu trong tay như bảo vật.”

Thanh âm Lạc Tường vẫn như quanh quẩn bên tai. Hai tay hắn ôm lấy đầu, vùi mặt sâu vào trong đó, gắt gao mãi không buông.

Vì cái gì? Chưa từng có ai chân chính coi trọng cùng quan tâm mình như vậy, hắn là vì cái gì đây?

Cảm giác nghe thấy tiếng chuông điện thoại, Lâm Tĩnh Hải gắng gượng mở mắt, thì ra là cái cốc trên tay hắn rơi xuống đất tạo nên tiếng vang.

Sao mình lại ngủ quên trên ghế salon chứ?

Lâm Tĩnh Hải có chút tự giễu sự chậm chạp của mình, phát sinh việc như vậy mà mình cư nhiên còn có thể ngủ, thật đúng là quá mức chậm chạp.

Hít sâu một hơi, hắn quyết định đem hết thảy vấn đề trước kia quên hết, làm việc miệt mài hơn nữa.

Thế nhưng Lâm Tĩnh Hải đã đánh giá chính mình quá cao, hắn thật sự hoàn toàn không thể nào tập trung được.

Nhìn thấy cảnh vật tối đen như mực bên ngoài, hắn cũng có thể nghĩ đến đôi mắt đen như hắc thạch, sâu hun hút không thấy đáy của Lạc Tường đêm đó.

“Giám đốc, bánh bao chay Mặc Hương ngài có muốn ăn không? Tôi ra ngoài mua cho ngài một ít nhé.”

Đang định đi ra ngoài ăn cơm trưa, Thạch Lỗi đi vào hỏi thăm.

Bánh bao? Bao? Tử? Bảo vật…

“Trời ơi… ” Lâm Tĩnh Hải rên rỉ thành tiếng, “Không ăn, cậu đi đi.”

Lại tiếp tục ngồi ngơ ngác, mỗi lần có chuyện gì muốn giải quyết, bởi vì không ai có thể giúp hắn chia sẻ, Lâm Tĩnh Hải đã tập cho mình thói quen tự hỏi tự đáp như vậy rồi.

Thế nhưng trái tim hắn đã sớm đập loạn lên:

“Loại chuyện này với thứ tình yêu mà mình vẫn mơ tưởng không giống nhau, cứ từ chối quách đi. Trên thương trường thì vẫn là bằng hữu, cũng không nên làm cho mối quan hệ này trở nên căng thẳng làm gì.”

“Nhưng là, nếu như từ chối rồi, hắn còn có thể đối xử ôn nhu với mình như thế nữa không? Ngay cả cha mẹ và Hiểu Hiểu cũng chưa từng đối với mình tốt như thế.”

“Ngươi chẳng lẽ là bởi vì hắn đối với ngươi tốt mà không muốn buông tay sao? Cái đó và tình cảm đâu thể đánh đồng làm một chứ.”

“Vậy bản thân mình mỗi khi nhìn thấy hắn lại cảm thấy khác thường thì phải giải thích thế nào đây? Chẳng phải là do tâm động sao?”

Không biết tại sao, Lâm Tĩnh Hải cứ cố gắng thuận theo suy nghĩ của chính mình.

Buổi tối, trong hơi nước mờ ảo của phòng tắm, Lâm Tĩnh Hải nhìn chính mình trong gương mà thì thào lên tiếng:

“Lâm Tĩnh Hải, ngươi luyến tiếc hắn ư, sao lại vậy chứ? Ta thật không muốn mất đi hắn. Lâm Tĩnh Hải, ngươi nhận mệnh đi. Tựa hồ… có thể… thật sự… ngươi yêu hắn rồi.”

“Nhưng sao có thể nhanh như thế chứ? Có lẽ là do hắn đã tiến vào nơi yếu đuối nhất trong lòng ngươi chăng, thoa chút thuốc trị thương vào nơi vết thương của ngươi vẫn còn đang rỉ máu…”

Sau khi tẩy rửa vài giờ đồng hồ trong phòng tắm, Lâm Tĩnh Hải như thể giải quyết được vấn đề nan giải mà nhẹ nhõm đi ra. Hắn chưa bao giờ là loại người hay ăn năn hối tiếc. Hiểu rõ mình muốn cái gì, muốn làm gì, hắn sẽ càng nỗ lực mà phấn đấu cho bằng được.

Hôm nay hắn đã có mục tiêu như thế, vốn là do hắn đã có chủ ý sẵn rồi. Đến tuổi này còn có thể tìm được một người mình thật lòng yêu mến vốn là việc không hề dễ dàng, bây giờ nếu hắn đối với mình có cảm tình, mình lại cũng không phải tâm không động, vậy thì cứ cặp với nhau đi.

Không thể phủ nhận một điều, sự ôn nhu của hắn là thứ mà Lâm Tĩnh Hải cực kỳ tham luyến. Mặc dù nam nhân yêu nhau có chút trái với luân thường, nhưng như vậy cũng không thể sinh con đẻ cái được, dì Phương hẳn cũng hài long đi.

Vẻ mặt mang theo ý cười ung dung, Lâm Tĩnh Hải có chút hy vọng, lại cũng có chút sợ hãi cuối tuần sắp đến.

Gần đây, thời vận tựa hồ không tệ, việc làm ăn của công ty cũng rất tốt, Tiểu Tào xử lý các vấn đề cũng càng ngày càng thuận tay, các nhân viên cũng rất nghe lời. Lâm Tĩnh Hải có thể nói là phi thường hài lòng. Hắn bây giờ chỉ cố gắng làm cho bản thân có thể quên đi ước định vào cuối tuần.

Rất nhanh, thứ năm cuối cùng cũng tới. Lâm Tĩnh Hải có chút đứng ngồi không yên.

“Tiểu Tào, cho tôi ly cà phê, chỉ cần đường không cần cà phê nhé.” Ách…

“Phần văn kiện này sao chép rồi đóng dấu hai bản nữa cho tôi…”

Khóe miệng Tiểu Tào có chút giật giật… nhưng Lâm Tĩnh Hải vẫn đang rất chuyên tâm…

Càng tới gần lúc hết giờ làm việc, Lâm Tĩnh Hải càng khó có thể ngồi yên.

“Đinh…”

Lâm Tĩnh Hải bị hù dọa đến mức thiếu chút quăng bút đi. Hắn nhìn chiếc điện thoại di động đang vang lên không ngừng, rồi chậm rãi với tay cầm lấy.

“Tĩnh Hải… tôi đang ở dưới lầu chờ cậu…”

Lúc Lâm Tĩnh Hải nhìn thấy Lạc Tường, hắn đang đứng bên cạnh chiếc Mercedes Benz sang trọng, vẫn đặc biệt chói mắt và nổi bật như trước.

Bước vào nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng, Lạc Tường chọn một gian phòng nhỏ kín đáo. Lâm Tĩnh Hải vẫn cúi đầu không dám nhìn mà chỉ đi theo Lạc Tường vào rồi ngồi xuống.

Hắn nhìn người phục vụ dọn dẹp bàn, sau đó chuẩn bị đồ ăn đầy đủ rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Tiếp đó chỉ nghe thấy Lạc Tường thở dài một tiếng. Đột nhiên, một miếng điểm tâm rơi vào trong chén của hắn, khiến Lâm Tĩnh Hải phải ngẩng đầu nhìn lên.

Hai tròng mắt của Lạc Tường đang thâm thúy nhìn hắn:

“Ăn cơm trước đi. Cậu gầy quá đấy.”

Lâm Tĩnh Hải hít hít cái mũi một chút, rồi cầm lấy đôi đũa bắt đầu ăn…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.