Phi Lễ Vật Nhiễu

Chương 2: Chương 2




Quý Quân Lăng mới sáng sớm đã đi vào rừng cây đọc sách.

Trước mắt đã vào cuối thu, nơi nơi đều hiu quạnh, hắn nhìn thấy bèn rơi lệ, xúc động làm vài bài thơ về thu buồn bã. Nhất thời hứng trí, quên cả giờ giấc, đợi đến khi hắn cảm thấy đói bụng thì đã qua giờ dùng cơm trưa, mà tân nương mới thú cũng cũng không hề đưa cơm lại.

Nhắc tới, Quý Quân Lăng đối với vị tân phu nhân này thật sự có một trăm hai mươi cái không hài lòng. Bộ dáng đoan trang nhưng cái gì cũng không chịu làm.

Trước kia, lúc còn lão quản gia, chính y chưa từng phải suy nghĩ về sinh kế. Nàng lại hảo, một chút cũng không đem trượng phu để trong lòng. Rõ ràng đã qua giờ cơm, cũng không hề nhớ đem cơm cho hắn. Chỉ biết suốt ngày khóc, khóc, khóc. Vừa nhìn liền mất hứng, sớm biết như vậy y sẽ không cần thú nàng.

Chính là lão quản gia nói rằng cho phụ thân đính ước thông gia, y đường đường là người đọc sách, sao có thể làm được sự tình bội bạc như thế.

Nên mặc kệ trong lòng nhìn Trương gia hở chút là tiền, cảm thấy bất mãn hết sức, y vẫn kiên trì cưới nữ nhân nhà đó về. Kết quả chứng minh đích thực hắn đã làm sai.

Lúc đầu bọn họ cư nhiên vọng tưởng hắn sẽ ở rể, sau lại đưa tới rất nhiều đồ cưới. Từng hành động đều khiêu khích mấu chốt việc hắn là người đọc sách. Loại chuyện nhục nhã này quả thật làm cho hắn xấu hổ muốn chết.

Nếu hắn không kiên trì nhất định từ chối, thanh liêm chịu cảnh bần hàn, hắn làm sao còn có thể vững vàng làm một thư sinh trong sạch?

Thật sự càng nghĩ lại càng bất mãn với hôn sự này.

Vốn y tưởng rằng mọi chuyện đều sẽ hòa thuận tốt đẹp, vậy mà một chút hài lòng cũng không có, chỉ có thể làm cho người ta thất vọng.

Nương tử mới về nhà suốt ngày khóc sướt mướt, Trương gia nhị lão lúc nào cũng coi y như ác nhân mà hận nghiến răng nghiến lợi. Y cái gì cũng không làm sai, lại phải rơi vào tình cảnh này. Chỉ cần nghĩ thế, lồng ngực hắn đã dồn nén, rầu rĩ không vui.

Càng nghĩ Quý Quân Lăng càng khó chịu, đành phải thở dài một hơi, cảm thán nói “Lời thánh nhân quả thật không sai. Quả thật chỉ có nữ tử cùng tiểu nhân là khó dưỡng.”

Sớm biết khó chịu như vầy, hắn còn thú làm gì? Còn không bằng tự do tự tại không vướng không bận.

Vừa nghĩ vừa bước chậm rãi thong thả trở về căn nhà ba gian rách nát. Mới đi tới cửa đột nhiên nghe được thanh âm nam tử nói chuyện.

“Biểu muội, ngươi như thế nào gầy thành như vậy?”

“Biểu ca…” Nương tử chỉ kêu một tiếng, liền anh anh khóc nỉ non, hình như có ngàn vạn lần ủy khuất không thể kể ra.

Lòng Quý Quân Lăng so với Uyển Như còn muốn ủy khuất hơn, nghe nàng khóc thật thương tâm càng cảm thấy buồn bực, tay đẩy cửa miệng lớn tiếng hỏi: “Đang có khách, ngươi khóc gì hăng hái vậy?”

Cánh cửa mở ra, chỉ thấy nương tử … không chút liêm sỉ ôm lấy nam nhân anh tuấn, vẻ mặt lê hoa đái vũ. Nam tử kia thấy y bước vào cũng không chút nể mặt, tay cũng không buông nương tử của y ra.

“Các ngươi đang làm cái gì?” Quý Quân Lăng vừa nhìn thấy cảnh này, nhất thời tức giận.

“Ta thấy biểu muội khóc đến đáng thương, đang an ủi dỗ dành nàng thôi.” Nam tử kia nhếch khóe môi mỉm cười, chút cũng không để ý. Đã không buông tay, còn ở trên người Uyển Như vỗ về nhẹ nhàng, ôn nhu với nàng “Đừng khóc, có biểu ca ở đây, không ai dám khi dễ muội cả.”

Quý Quân Lăng chỉ cảm thấy tức giận đến cả người rét run. Người nam nhân này vừa thấy đã biết không phải thứ gì tốt, đôi mắt phong lưu đào hoa nhìn người lưu luyến, thân hình cao lớn dung mạo lỗi lạc, đáng tiếc anh tuấn quá …, cả người toát ra hương vị tùy tiện làm người ta sinh chán ghét.

Nương tử cư nhiên cùng nam nhân như vậy ôm lấy nhau, nón xanh này y mang (cắm sừng!) quả thực có thể sánh bằng nhất giang xuân thủy. Nghĩ hắn đường đường là người đọc sách tại sao có thể nhẫn hạ trước khẩu khí ác ý cố tình này?

“Ngươi này dâm tặc chết tiệt còn không mau buông nương tử ta ra?”

“Ngươi mắng ai dâm tặc?” Tần Nhung buông Uyển Như ra, khẽ vén tà áo, thản nhiên ngay giữa Quý gia mà ngồi xuống, “Người cưới biểu muội ta, đã không gọi ta một tiếng biểu ca, ngược lại miệng cứ gọi bừa dâm tặc này nọ, ta nghĩ ngươi là đọc sách thánh hiền đến mức làm hư đầu óc rồi?”

Uyển Như lau khô nước mắt đối Quý Quân Lăng giải thích: “Đây là biểu ca ruột thịt cùa ta, cũng không phải ngoại nhân. Vừa rồi bởi vì nhắc chuyện thương tâm, biểu ca mới an ủi ta vài câu, cũng không có gì…”

An ủi? Một nam một nữ rõ như ban ngày ôm ôm ấp ấp chẳng hề do dự, này còn ra thể thống gì? Cư nhiên còn nói không có gì? Vị Trương Uyển Như tiểu thư này đúng thật chẳng hiểu liêm sỉ. Quý Quân Lăng hừ lạnh một tiếng, “Không biết biểu ca lần này đến hàn xá có chuyện gì?”

“Ngươi thật kém nghĩ, căn nhà này quả thật đủ mộc mạc.” Tần Nhung gật gật đầu, cố ý chọc giận hắn.

“Ngươi?” Quý Quân Lăng lạnh lùng cười, “Ngươi là loại người hơi tiền phủ toàn thân, nào hiểu rằng chỗ này ta ở mới đích thực chỗ tốt? Cổ nhân dạy: vì là phòng ốc sơ sài, riêng ta đạo đức cao sang. Có người có phẩm hạnh ở chỗ tồi tàn, ngủ nhà tranh càng rõ nhân phẩm cao quý, tài tình hơn người.”

Tần Nhung thấy hắn rung đùi đắc ý lại ngâm thơ lại tụng chữ, ánh mắt ngước tới đỉnh đầu, hoàn toàn là bộ dạng không màng đến tình huống hiện tại, thật sự kiềm nén uất ức. Hừ lạnh hơi mũi một tiếng châm chọc hắn, “Ngươi thật đúng là không hiểu nhân gian khói lửa.”

Quý Quân Lăng thấy hắn một thân hoa phục, quần áo giày dép sang quý, trâm vàng cài tóc, bên hông đeo ngọc bội hoàn mỹ, nơi chỗ nào cũng thấy xa hoa lãng phí, vừa nhìn liền thấy chỉ là tục nhân. Chỉ biết chú ý ăn mặc, trong bụng rỗng tuếch, trong lòng đối hắn rất là khinh thường.

Mắt thấy nương tử vẻ mặt ủy khuất đứng ở nơi đó, yên lặng lau lệ, trong lòng tức giận càng tăng lên, “Nàng còn ngẩn người ở đó làm gì? Đã giờ dùng cơm lâu rồi, còn không mau thay trượng phu chuẩn bị cơm canh?”

Uyển Như bị hắn nói được thể càng ủy khuất, thu người lại, ngượng ngùng nói, “Trong nhà cái gì đều không có, chàng bảo ta lấy cái gì nấu cơm?”

“Vụng đâu mà vụng thế.” Quý Quân Lăng lắc đầu liên tục, “Nàng thân là nương tử cư nhiên không nghĩ cách kiếm ra củi gạo, ngược lại còn làm cho vi phu đói bụng. Ta thú nàng về để làm cái gì?”

Uyển Như suốt ngày bị hắn quở trách, lúc này nghe hắn lại mắng, khóc càng dữ tợn.

Quý Quân Lăng nghe nàng khóc quá lợi hại, trong lòng càng thêm phiền não, xoay người vào phòng cầm lấy một quyển sách lớn tiếng đọc lên.

Cổ nhân nói trong sách đều có người như ngọc, trong sách đều có lầu son gác tía. Nếu nương tử vô năng như vậy, hắn đành phải tự lực cánh sinh. Một ngày kia hắn khảo thủ công danh, một bước lên trời, làm gì còn chịu ủy khuất này nữa?

Tần mỗ thấy hắn vào thư phòng, lấy khăn tử cho biểu muội lau nước mắt, “Đừng khóc. Ta hỏi muội kỹ càng một chút. Trượng phu như vậy, muội còn lưu luyến sao?”

Uyển Như ngẩng đầu nhìn lén nhìn vào phòng, bóng dáng thân thể Quý Quân Lăng gầy yếu, thon dài đọng trong đáy mắt. Nàng lắc lắc đầu, “Muội không sợ cùng hắn chịu khổ, nhưng là, hắn thật sự…”

Tần Nhung gật gật đầu, “Biểu ca cũng biết. Muội nghe lời ta, ta cam đoan làm cho y ngoan ngoãn viết xuống hưu thư, cho muội quay về Trương gia.”

“Vậy hắn thì sao?” Nhất dạ phu thê bách nhật ân (T/n: Natra ai coi cũng biết ^^~ ( Một đêm chồng vợ tình như ngàn ngày.), Uyển Như tâm địa thiện lương đối với Quý Quân Lăng còn có chút không yên lòng, “Hắn cái gì cũng đều không hiểu. Muội đi rồi, hắn không phải đói chết cũng rét chết?”

“Người như thế, muội quan tâm hắn sống chết ra sao?” Tần Nhung cho nàng một cái liếc mắt, ánh mắt vừa không thương hại vừa có vẻ khinh thường “Cổ hủ vô cùng, không biết đúng sai. Không cho y chịu đau khổ thì hắn không khôn ngoan lên được.”

Uyển Như gật gật đầu, lại duỗi tay kéo áo Tần Nhung, “Tốt xấu vẫn nể vì muội và y từng là vợ chồng mà đừng hại đến tính mạng y.”

Tần Nhung vỗ về nàng, “Trong lòng biểu ca hiểu rõ. Muội chỉ cần bước đi, ta xem y còn có ai để dựa vào ăn không ngồi rồi như thế nữa? Sao còn cần ta phải ra tay? Chỉ sợ y tự sống một mình không qua được mùa đông năm nay..”

Uyển Như quay đầu lại nhìn Quý Quân Lăng, thấy y tuy rằng trên người mặc một thân y phục rách rưới, gầy gò đến mức da bọc xương, nhưng mặt mũi vốn là tuấn tú thư sinh không thể phủ nhận, rốt cuộc cũng có chút không đành lòng, “Dù sao, dù sao bọn muội cũng là vợ chồng một thời gian …”

“Muội sẽ không mềm lòng với y, biểu muội.” Tần Nhung nheo lông mi, từ trong giọng nói nghe chừng đã mất kiên nhẫn, “Đi theo y chịu nhiều khổ cực như vậy còn chưa đủ? Muội vì y làm nhiều việc như thế, y có từng thay muội nghĩ được nửa phần? Trượng phu như vậy có cũng như không. Nếu không có dượng cô khẩn khoản nhờ ta tới cứu muội, đừng nói là tú tài này không sống qua mùa đông, muội cho là muội có có thể chống đỡ ở trong căn nhà rách này được bao lâu? Bây giờ còn do dự, thật là lãng phí tâm trí của ta.”

Uyển Như không dám nhiều lời, “Muội nghe biểu ca an bài.”

Tần Nhung lấy bạc ra đưa cho gã sai vặt, “Đi ra ngoài mua chút rượu và thức ăn đem về, đi mau về mau.”

Gã sai vặt lên tiếng trả lời rồi rất nhanh đã đem đồ ăn này nọ mua về bày ra gọn gàng ở trên bàn ăn.

Tần Nhung tỏ vẻ ám chỉ, Uyển Như liền đứng lên đi gọi Quý Quân Lăng “Tướng công, biểu ca có mua chút rượu và thức ăn, không phải chàng đang đói bụng sao? Mau ra đây dùng cơm.”

Quý Quân Lăng từ sáng đến giờ chỉ uống một chén nước cơm trong suốt, lúc này cũng đã đói bụng đến mức tê não choáng váng. Tuy rằng tự an ủi mình phải học bài, nhưng đói khát trong bụng khó mà bỏ qua. Khi gã sai vặt của Tần Nhung mua rượu cùng đồ ăn quay về, y đã nghe thấy mùi thơm, nước dãi cơ hồ cũng chảy xuống đến thắt lưng.

Nhưng y sĩ diện chết đi được. Không ai lại đây mời y, tự nhiên y cũng sẽ ngại ngần mà tự mình đi đến.Vì thế, y lại càng làm ra vẻ mê mẩn học bài lên tiếng rõ to.

Vừa vặn Uyển Như gọi y, y thuận thế, buông sách vở xuống mà hắng giọng “ Biểu ca tới nhà ta làm khách thế mà phải phiền đến huynh ấy như ông chủ? Nương tử nàng cũng thật không hiểu chuyện. Bất quá, nếu biểu ca đã lỡ mua rượu cùng đồ ăn này thịnh tình khoản đãi làm sao ta có thể …”

Tần Nhung không đợi hắn dài dòng xong đã cắt ngang lời y “Người nếu cảm thấy ngại thì cũng không cần dùng bữa. Ta khoản đãi cũng là khoản đãi biểu muội. Người là đại nam nhân chân tay đầy đủ lại không tự mình kiếm tiền nuôi gia đình. Cho người đồ vật này nọ người còn kén cá chọn canh, luyên thuyên vô nghĩa. Ta cũng không có khả năng chịu sự khó dễ của người.”

Quý Quân Lăng bị hắn trách móc, một hơi hờn dỗi tích ở ngực, thiếu chút ngất đi, chỉ tay vào hắn mà hét, “Ngươi này cuồng đồ nói cái gì?”

Tần Nhung một bên gặm chân gà một bên học bộ dáng của hắn rung đùi đắc ý, “Ngươi không quen nhân gian khói lửa, tự nhiên cho rằng: thà rằng thực vô thịt, không thể cư vô trúc’, ta là tục nhân cũng là phải ăn nhiều đại tước ( 2 nghĩa: ảnh ám chỉ con gà ảnh đang gặm, và địa vị chốn quan trường). Nói cái gì người nghe không hiểu sao? Người có thể ăn phong uống lộ ( ăn uống kham khổ), ta cùng biểu muội cũng không thể như thế. Ngươi đã khinh thường ta, cảm thấy được ta một thân hơi tiền, đồ này do hơi tiền mua được đó, ngươi hiển nhiên cũng không cần ăn. Ta bất quá là thay người nói ra điều người muốn nói mà thôi.”

“Ngươi này vô liêm sỉ mau cút khỏi nhà ta.” Quý Quân Lăng tức giận đến cả người phát run, chỉ vào cửa đuổi hắn ra ngoài.

Nhưng vì là Tần Nhung chứ không phải Trương gia nhị lão, bàn về da mặt dày, hắn luôn luôn có danh nhất bảng. Quý Quân Lăng càng sinh khí hắn càng cao hứng, cười ha ha nói, “Ngươi thích đọc sách như vậy, tự nhiên nên biết có câu nói ‘có bằng hữu từ phương xa tới không cũng nề hà.’, ta là biểu ca Uyển Như, tự nhiên cũng không phải ngoại nhân, ngươi chẳng không chào đón ta mà còn bảo ta cút, không phải rất phụ lời dạy của các thánh nhân nhà người hay sao?”

“Ngươi, ngươi, ngươi!” Quý Quân Lăng nói không nên lời nói, chính là chỉ vào hắn nửa ngày nói không nên lời một câu.

Tần Nhung lửa cháy đổ thêm dầu mà nói, “Quý tú tài, ngươi làm gì sinh khí thành như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì vừa rồi ta không mời ngươi ăn cơm, ngươi đã đói bụng tới mức có cơn tức đặc biệt lớn thế sao?”

Quý Quân Lăng nói không lại hắn, mắt thấy nương tử còn ngồi ở kia, lại tức giận đến mức máu dồn lên não, “Nương tử, nàng còn ngồi làm gì? Còn không nhanh mời biểu ca nàng về. Ta đây chỗ hèn kém không chứa được đại quý nhân như hắn.”

Uyển Như cẩn thận đứng lên, vừa định nhấc chân đến bên Quý Quân Lăng liền đã bị Tần Nhung hét lớn một tiếng, “Biểu muội, muội không nghe lời của ta?”

Một bên là trượng phu thở hồng hộc, một bên là biểu ca híp mắt nhìn không ra cơn giận dữ.

Rốt cuộc là do ánh mắt của Tần Nhung dọa người nhiều hơn, Trương Uyển Như đành phải ngồi xuống lại, nhỏ giọng nói, “Biểu ca đến thăm thiếp cũng vì có lòng. Thiếp, thiếp, thiếp… Chàng là nhất gia chi chủ… Nơi này nào có chỗ cho thiếp lên tiếng.”

Tần Nhung vừa nghe liền cất tiếng cười to, tiếng cười vừa trào phúng vừa đắc ý như vạn mũi tên xuyên qua hồng tâm, đâm vào tim Quý Quân Lăng, làm sao y còn có mặt mũi mà sống. Y xấu hổ, giận dữ xoay người, “Hảo hảo hảo, các ngươi không đi thì ta đi. Ta cũng không mặt dày mà ở lại xem các… xem các người.” Hắn rốt cuộc da mặt mỏng, mắng cũng không ra hơi, tức giận đến mức run người liền chạy vội ra ngoài.

Uyển Như đứng lên nhìn Tần Nhung, “Biểu ca, y sẽ không sao chứ?”

Tần Nhung lắc lắc đầu, “Muội không cần lo lắng y. Người này mạnh miệng mềm lòng nhát gan sợ phiền phức, chỉ biết bắt nạt kẻ yếu. Muội đối xử càng tốt với y thì y lại càng nghĩ dễ khi dễ muội.”

Tần Nhung ngay câu nói đầu tiên đã đem tính cách của Quý Quân Lăng mô tả không sai một chữ. Đúng là do lăn lộn trên thương trường đã lâu, thử qua vô số người, ánh mắt chuẩn xác, thẳng thừng mà thâm độc.

Uyển Như gật gật đầu ngồi xuống, Tần Nhung thay nàng gắp đồ ăn vào trong bát, “Hảo hảo ăn một chút gì. Chờ khi trở về Trương gia, dượng, cô còn có biểu ca sẽ kêu hạ nhân cẩn thận bồi bổ muội.”

Uyển Như một bên rơi lệ một bên gật đầu, trong lòng càng nghĩ muốn về nhà mẹ đẻ hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.