Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 5: Chương 5: Xuân tiêu một khắc




Tần Tử Minh khi...tỉnh lại, đã không biết là giờ gì.

Ngoài phòng hoàn toàn yên tĩnh, tuyết yên tĩnh tuôn rơi âm thanh cũng có thể nghe thấy, nến đỏ gần như cháy sắp hết, lúc sáng lúc tối, lòe lòe nhấp nháy.

Hắn dụi dụi con mắt, ngồi dậy, lại phát hiện không có giống như thường ngày say rượu, có cảm giác đau như muốn nứt ra, bây giờ chỉ cảm thấy hơi có chút choáng váng.

Nếu không phải Tô Bạch cho hắn uống một ít canh giải rượu, chỉ sợ hắn sẽ ngủ một giấc đến ngày mai đi.

Hắn mờ mịt mở to hai mắt, ánh mắt lơ đãng ở bên trong phòng quét qua. . . . . .

“ Trán?” Nhất thời, cả người hắn bị làm cho sợ đến vô ý thức sau mày hướng lên.

Bên cạnh bàn ghế Thái sư ở bên trong, một cô gái mặc hỷ phục màu đỏ chót dựa vào, nàng một tay chống trên trên bàn nâng má, hai chân gác ở trước mặt trên cái bàn tròn, khuôn mặt trang dung tinh sảo hơi nghiêng, cằm khẽ nâng, một đôi ánh mắt lạnh lẽo, cao cao tại thượng đang liếc xéo Tần Tử Minh, làm cho người ta cảm nhận một loại cảm giác hết sức cao ngạo khinh thường, lãnh nhược băng sương.

Tần Tử Minh nhìn cặp chân kia gác ở trên bàn, làn váy vén lên cao lộ đôi chân dài, khóe miệng giật giật, người này, là một nữ nhân sao?

Hắn vừa định mở miệng hỏi người kia là ai, ánh mắt dời đến đã gặp nàng một thân màu đỏ hỷ phục, lúc này mới đột nhiên ý thức được tối nay là hôn lễ của mình, như vậy, nữ nhân trước mặt thoạt nhìn hết sức không dễ chọc này, chính là nương tử của hắn rồi?

Trong đầu lập tức nổi lên cảnh ngày đó An Ngọc vẻ mặt nịnh hót, cười cùng hắn đẩy mạnh tiêu thụ con gái của mình , dùng đến chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa, ôn nhu hiền lành, thẹn thùng nội liễm, vân vân một loạt những từ hình dung tốt. Này chim sa cá lặn, bế nguyệt tu hoa miễn cưỡng nhìn được, này ôn nhu hiền lành, thẹn thùng nội liễm hắn làm sao một chút cũng không nhìn ra, nữ nhân trước mắt này nếu không phải mặc một thân màu đỏ, toàn thân cao thấp phát ra cao ngạo lãnh khí cũng có thể đi làm tướng cướp rồi!

Tầm mắt dời đi, thấy đôi gò bồng lớn của An Tri Cẩm, Tần Tử Minh nhất thời cảm thấy an tâm không ít, cho dù thoạt nhìn cùng lời nói An Ngọc có chút khác biệt, nhưng là ít nhất có một chút, đây đúng là nữ nhân, nữ nhân này nha, tự nhiên là muốn nam nhân ở phía dưới.

Nghĩ tới đây, trong lòng Tần Tử khắc sâu một phen cố kỵ cũng hoàn toàn bỏ đi, hắn đẩy chăn, xuống giường, chậm rãi bước thong thả đi đến trước mặt An Tri Cẩm, xoa xoa tay cười hắc hắc nói, “Nương tử, lúc này không còn sớm, chúng ta nên đi ngủ . . . . . .”

Có câu nói, xuân tiêu một khắc trị giá ngàn vàng, hôm nay là ngày vui nhất trong đời hắn. . . . . . Vừa nghĩ tới tại ngày này, mùa đông lạnh rét có thể ôm thân thể mềm mại nương tử mà ngủ, trong lòng đã cảm thấy thư thản rất nhiều.

An Tri Cẩm không để ý tới hắn, chẳng qua là ánh mắt nhìn hắn tựa hồ càng nhiều mấy phần lạnh lẻo.

Thấy nương tử không để ý tới mình, Tần Tử Minh dựa vào ý nghĩ, nam nhân mà, nên chủ động chút, hướng An Tri Cẩm đưa ra ma trảo. . . . . .

“A -” một tiếng hét thảm phá vỡ bầu trời Vương Phủ.

Tần Tử Minh ngã nghiêng trên mặt đất, một tay bụm mặt, mở to hai mắt nhìn người ngồi ở ghế đang cầm lấy khăn tay dùng sức cọ xát vào bàn tay An Tri Cẩm, hết sức không thể tin được An Tri Cẩm mới vừa rồi thế nhưng đánh hắn.

Một nữ tử dám đánh phu quân của mình tạm thời không nói, nhưng vì sao nương tử hắn hắn lại có khí lực lớn như vậy, có thể thoáng cái đem hắn đánh ngã trên mặt đất rồi?

Tần Tử Minh không biết là giờ khắc này An Tri Cẩm đối với hắn đã ghét bỏ đến mức không suy nghĩ nhiều liếc hắn một cái, thân là một người đàn ông, nàng chỉ bất quá cho Tần Tử Minh một cái tát, hắn đứng cũng không vững, thoáng cái ngã nhào trên đất, loại nam nhân này, chỉ có thể dùng từ người vô tích sự một chữ để hình dung.

“Chỉ với ngươi, còn muốn đụng đến ta? Ngươi thật đúng là không ngại mất mặt.” Môi mỏng khẽ mở, nói ra lời chanh chua, mang theo mười phần khinh bỉ.

Một cơn lửa giận vụt lên trong đầu Tần Tử Minh, An Tri Cẩm đây là đang chất vấn hắn không có thể lực?

Đây quả thực là vô cùng nhục nhã!

Hắn bỗng nhiên từ dưới đất đứng lên, cả giận nói, “Gia cưới ngươi...ngươi chính là người của gia, tại sao không thể động tới ngươi? Hơn nữa, ngươi thử qua sao? Làm sao ngươi biết gia không được?”

Nhìn xem nam nhân phía trước giận đến nghẹn đỏ mặt, An Tri Cẩm khóe miệng bỗng nhiên cong lên một độ cung, nàng đứng dậy, chậm rãi hướng Tần Tử Minh đi tới, “Không sai, thú vị.”

Nữ nhân trước mặt rõ ràng so với mình muốn thấp hơn một cái đầu, Tần Tử Minh nhưng cảm thấy bị đôi tròng mắt kia làm sống lưng lạnh buốt, trên mặt đau rát nhắc nhở hắn mới vừa rồi An Tri ra tay hung ác, hắn không tự chủ được lui về phía sau , “Ngươi...ngươi muốn làm gì?”

Phía sau đột nhiên đụng phải một khối vật cứng, Tần Tử Minh vừa nghiêng đầu, lúc này mới phát hiện mình thế nhưng đã thối lui đến góc tường, không đợi hắn nghiêng đầu sang chỗ khác, An Tri Cẩm cũng đã vươn ra một cái tay tên tường bên cạnh hắn, đưa vòng trước mặt mình. Sau đó vươn ra một cái tay khác, níu lấy cổ áo hắn, kéo đến trước mặt mình, buộc ánh mắt của hắn cùng mình nhìn thẳng.

“Ngươi không phải nghĩ nằm trên ta sao? Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi nếu đánh thắng ta, ta đây tối nay sẽ làm cho ngươi sảng khoái đến chết có được hay không?”

Hơi thở ấm áp, mang theo khinh miệt giễu cợt, rơi vào màng nhĩ rồi lại làm cho người ta cảm giác có một loại hấp dẫn không nói ra được.

Tần Tử Minh từ nhỏ đã không thích tập võ, đối với võ công quả thực có thể nói là một chữ cũng không biết, chỉ từ cái tát An Tri Cẩm mới vừa rồi, trong lòng hắn hiện hết sức rõ ràng, nếu là thật sự đánh nhau, hắn sợ rằng không hề có lực phòng thủ, chỉ có biết điều một chút bị đánh.

Động hay không động phòng là một chuyện khác, nhưng là hắn thật sự chịu không được bị một nữ nhân khi dễ như vậy, nhất là ánh mắt An Tri Cẩm, làm đau nhói lòng tự tôn của hắn, bỗng nhiên đầu óc nóng lên, “Đánh thì đánh, gia tối nay nếu van xin một tiếng tha cho Gia, không coi là nam nhân!”

An Tri Cẩm ánh mắt lóe lóe, nàng vẫn thật không nghĩ tới vị phu quân củi mục này, lại dám nghênh đón khiêu chiến của nàng, từ điểm này mà nói, coi như là người đàn ông.

Nàng buông lỏng Tần Tử Minh ra, lui lại mấy bước, đứng chắp tay, khóe miệng mỉm cười nói kéo dài, “Đến đây đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.