Phế Vật Vương Gia Cưng Chiều Vương Phi Hung Hãn

Chương 35: Chương 35: Hưu Thư




Lời nói của Chu đại phu vừa dứt, ánh mắt của ông cùng với quản gia Tôn không hẹn mà rơi vào trên người An Tri cẩm.

”Các người nhìn ta làm gì? !” Muốn nàng giúp Tần Tử Minh hút độc, đó không phải là muốn nàng hôn hắn sao? !

”Vương phi nương nương, lúc này chỉ có ba người chúng ta, hơn nữa, việc này để ngài làm là rất thích hợp.” Quản gia Tôn đương nhiên cảm thấy chuyện này rất bình thường, tuy rằng cảm tình giữa vương gia và vương phi nương nương không quá tốt, nhưng bọn họ tốt xấu gì cũng là vợ chồng mà.

”Không có khả năng!” An Tri Cẩm trực tiếp cự tuyệt.

”Vì sao?” Lúc này đến phiên hai người quản gia Tôn và Chu đại phu hai cùng đặt câu hỏi .

”Bởi vì. . . . . . Bởi vì miệng ta cũng có vết thương” An Tri Cẩm trong cái khó ló cái khôn, nghĩ ra một lý do tuyệt diệu: “Nếu ta giúp hắn, chẳng phải chính mình cũng trúng độc sao ?”

”Nói cũng phải. . . . . . Vậy phải làm sao bây giờ?” Chu đại phu nhìn nhìn Tần Tử Minh, vô cùng khó xử, cuối cùng ánh mắt rơi trên người quản gia Tôn: “Lão Tôn, ông xem, ông tới được không?”

”Cái này, làm sao được?” Quản gia Tôn vừa nghe Chu đại phu nói như vậy, mặt già đỏ lên, tuy rằng Đại Tần dân phong thuần phác, nhưng tính hướng giới tính của ông vô cùng bình thường, sống cao tuổi như thế rồi nhưng cho tới bây giờ chưa từng làm loại sự tình này.

”Ai, bây giờ không cần phải để ý đến nhiều như vậy, nếu không nhanh một chút, một khi độc tính lan tràn đến đại não, vương gia đời này chỉ sợ cũng phải thành ngốc tử.” Chu đại phu thấy sắc mặt ông do dự, vội vàng nói ra quan hệ lợi hại trong chuyện này.

”Đúng vậy, mặc dù chỉ là hút độc, nhưng đối với vương gia mà nói, đây chính là lựa chọn sống hay chết!” An Tri Cẩm cũng vội vàng giúp đỡ khuyên quản gia Tôn, lỡ như về nhau Tần Tử Minh thực sự trở thành ngốc tử, trong lòng nàng sẽ cảm thấy tội lỗi.

Quản gia Tôn lưỡng lự một hồi, cuối cùng quyết tâm: “Được rồi! Chỉ là, việc này hai người các ngài cần phải giữ bí mật, trăm ngàn lần không thể nói ra.”

”Chúng ta sẽ, ông nhanh làm đi.”

Dưới sự thúc giục của An Tri Cẩm và Chu đại phu, quản gia Tôn rốt cục hạ thắt lưng, mở miệng Tần Tử Minh, lại gần.

Tần Tử Minh mơ màng, cảm thấy miệng của mình bị người tách ra thật đau, thịt thiếu chút nữa đã bị xé ra, hắn cố gắng làm cho mình khôi phục một chút ý thức, lại cố gắng mở mắt ra một đường nhỏ.

Trước mắt là phóng đại nét mặt già nua của quản gia Tôn, mỗi một nếp nhăn trên mặt đều có thể thấy rất rõ ràng, mà ông ta đang vểnh miệng, lại gần chính mình. . . . . .

Tần Tử Minh bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn, cũng không biết tại sao lại đột nhiên tràn đầy khí lực, một phen đẩy quản gia Tôn ra.

Nguy hiểm thật! Trong sạch của hắn thiếu chút nữa đã mất rồi!

”Ai nha, vương gia tỉnh rồi, xem ra độc tính còn chưa xâm nhập vào đầu óc. . . . . .” Chu đại phu vừa nói vừa cầm đầu Tần Tử Minh xem xét một phen:“Lão phu sẽ kê dược cho ngài để đảm bảo độc của Vương gia ngài được giải trừ.”

Nói xong, Chu đại phu lập tức vội chạy tới bàn sách cầm lấy giấy mực múa bút thành văn, lúc này, quản gia Tôn cũng theo đó đứng lên, ôm Tần Tử Minh xem đông xem tây, xác định hắn đã tỉnh lại, ôm hắn mừng đến chảy nước mắt: “Ôi, Vương gia ngài đã tỉnh rồi, ngài thật sự hù chết lão nô, nếu ngài xảy ra chuyện gì, lão nô sống thế nào đây!”

Tần Tử Minh nghe ông nói như vậy, mắt nhịn không được trợn trắng, nếu hắn không tỉnh lại, chỉ sợ về sau cũng không còn mặt mũi sống ở trên đời này .

Nhớ tới khuôn mặt phóng đại vừa rồi của quản gia Tôn, hơn nữa còn uống nhiều rượu như vậy, dạ dày hắn bỗng nhiên bắt đầu cuồn cuồn, có cảm giác muốn nôn, hắn không thể làm gì khác hơn là hữu khí vô lực giơ tay lên đẩy Tôn quản gia, nỗ lực tránh thoát khỏi lòng của quản gia.

Chuyện vừa rồi đã để lại bóng ma sâu đậm trong lòng hắn, chỉ sợ đời này hắn cũng không thể nhìn thẳng quản gia Tôn.

”Lão Tôn” Chu đại phu đã kê phương thuốc xong, thấy vẻ mặt không tình nguyện của Tần Tử Minh, liền kéo quản gia Tôn: “Ông theo ta đi lấy thuốc đi, việc chiếu cố vương gia, vẫn nên để cho vương phi nương nương.”

”Nhưng mà Vương gia. . . . . .” Ông nói còn chưa nói xong, Chu đại phu cũng đã kéo ông ra cửa phòng, hơn nữa còn vô cùng săn sóc thuận tay đóng cửa luôn.

Trong căn phòng lớn như vậy, lúc này chỉ còn lại hai người An Tri Cẩm và Tần Tử Minh.

An Tri Cẩm đi đến trước giường, xoay người nhìn nhìn sắc mặt của hắn, nhíu mày, “Ngươi hiện tại cảm thấy thế nào ?”

Vừa nghe nàng hỏi như vậy, Tần Tử Minh lập tức lấy tay vỗ về cái trán, giọng nói vô cùng suy yếu nói, “Bổn vương. . . . . . Bổn vương vẫn cảm thấy thật choáng váng. . . . . . Có lẽ là độc tính kia xâm nhập vào đầu óc. . . . . . Ừm, hiện tại bổn vương có chút khát . . . . . .”

An Tri Cẩm nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, không đáp lại, đi đến bên cạnh bàn rót một chén nước đưa cho hắn.

”Ôi, toàn thân bổn vương vô lực, không cầm được cái chén. . . . . . Nếu không ngươi đút ta đi.”

Đây là cái gọi là được một tấc lại muốn tiến một thước! Nhớ tới lá gan Tần Tử Minh đêm nay thế mà lớn đến mức dám nói năng lỗ mãng đối với nàng, hơn nữa còn ra tay đẩy nàng, An Tri Cẩm vốn nghĩ không để ý đến hắn, vì lúc nàng nguy cấp hắn đã giúp nàng lấy một mạng về, An Tri Cẩm ngẫm lại, cũng nhịn, ngồi xuống ở bên giường, nâng hắn dậy, đưa cái chén đến bên miệng của hắn.

Nhưng mà Tần Tử Minh không chút ý thức được sắc mặt An Tri Cẩm có chút thay đổi, tiếp tục tìm đường chết: “Nước này nóng quá, nương tử nàng giúp bổn vương thổi thổi đi. . . . . .”

Lời còn chưa hết, một chén nước cũng đã đổ ập xuống mặt hắn, bên tai vang lên tiếng cười lạnh của An Tri Cẩm: “Uống ngon không? !”

Nàng ghét nhất là người ưa thích được một tấc lại muốn tiến một thước, người không biết nặng nhẹ!

”An Tri Cẩm!” Tần Tử Minh cũng nổi giận, hắn mặc dù là phế vật, nhưng tốt xấu gì cũng là một vương gia, từ khi hắn sinh ra đến bây giờ, không ai dám làm như vậy với hắn.

”Điều thứ hai của khế ước, không có sự cho phép của An Tri Cẩm, Tần Tử Minh không thể tùy ý ra vào Lưu Vân uyển, ngươi đêm nay tùy tiện xông vào bao nhiêu lần ? ! Ta niệm tình ngươi đã cứu ta, không so đo với ngươi, ngươi cần biết làm việc gì cũng phải có mức độ, chớ giẫm lên mặt mũi trước mặt ta: “ Mặt An Tri Cẩm lạnh lùng, thả cái chén lại trên bàn, chỉ vào cửa: “Hiện tại, ngươi, đi ra ngoài!”

“Được, nếu những lời như thế ngươi cũng đã nói, bổn vương cũng không khách khí nữa” vốn thấy thái độ của nàng không xấu, Tần Tử Minh đã quên mất đêm nay mình muốn tới Lưu Vân uyển làm gì, thái độ hiện tại của An Tri Cẩm đã nhắc nhở hắn: “Trong ngực bổn vương có tờ giấy, ngươi lấy ra xem đi.”

An Tri Cẩm không đáp, lập tức đi đến trước mặt hắn, quả nhiên từ trong lồng ngực của hắn lấy một tờ giấy trắng, mở ra vừa thấy, trên mặt giấy là chữ viết rất ẩu tả, rất không tinh tế, phần duy nhất có thể thấy rõ là con dấu đỏ thẩm ở phía dưới: “Đây là cẩu bò sao?”

Tần Tử Minh vừa nghe, thiếu chút nữa bị tức chết: “Đây là lối viết thảo(*), lối viết thảo! Ngươi hiểu hay không? !”

(*) Lối viết chữ thảo: Thảo thư (草書, cǎoshū, sousho) hay chữ thảo là một kiểu viết chữ Hán của thư pháp Trung Hoa. Thảo thư có bút pháp phóng khoáng và tốc độ viết chữ nhanh hơn cả. Mức độ đơn giản hóa của chữ thảo là lớn nhất trong số các kiểu chữ Hán. có những chữ Hán mà theo lối khải thư thì viết nhiều nét nhưng theo lối thảo thư thì chỉ cần một nét. Vì vậy thảo thư thường được dùng trong các trường hợp như tốc ký, thực hành nghệ thuật thư pháp, viết thư hay viết nháp một bản thảo. Tuy nhiên, thảo thư rất khó đọc, những người chỉ quen dùng khải thư (kiểu viết thông thường) có thể không đọc được các văn bản viết bằng thảo thư.

”Được rồi, lối viết thảo, vậy ngươi nói đi, ngươi viết cái gì, ta một chữ cũng không hiểu.”

”Đây là hưu thư đưa cho ngươi.” Tần Tử Minh nói xong, tạm dừng một chút, quả nhiên thấy biểu tình trên mặt An Tri Cẩm có một chút biến hóa: “Bổn vương vốn không nghĩ làm loại chuyện đuổi tận giết tuyệt này, mặc dù ngươi hung hãn, bổn vương vẫn giúp ngươi, bởi vì bổn vương đồng tình với ngươi, đáng thương cho ngươi, lỡ như bổn vương bỏ ngươi, còn có ai bằng lòng lấy ngươi sao? Nhưng ngươi được một tấc lại muốn tiến một thước ức hiếp bổn vương không nói, bây giờ còn ở bên ngoài tìm dã nam nhân, cho bản vương cắm sừng, nếu điều này bản vương còn nhịn, còn coi là nam nhân sao? ! Cho nên, ngươi cầm hưu thư này, từ nay về sau hai chúng ta đường ai nấy. . . . . . Ai, ngươi làm gì thế! Ngươi muốn làm gì!”

Hắn còn chưa nói xong, tờ hưu thư cẩu bò kia, cũng đã thành tro tàn trong tay An Tri Cẩm.

Nhìn tờ giấy bị cháy sạch ngay cả bã cũng không còn, An Tri Cẩm biểu đạt lập trường hết sức rõ ràng của mình: “Không được.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.