Phế Vật Cuồng Thê: Cực Phẩm Thất Tiểu Thư

Chương 132: Chương 132: Phá cửa, cũng thường thôi




Editor: Luna Huang

“Đại gia muốn thu bao nhiêu hãy thu bấy nhiêu, tiểu tiện nhân ngươi quản được sao?” Bị người trước mặt mọi người vạch trần, hộ vệ nhất thời tức giận thành nộ mắng.

“Có gan, ngươi lập lại lần nữa.” Cố Khuynh Thành nheo mâu tử lại, cong môi, nhợt nhạt, cười hồn nhiên nhìn không ra bất kỳ dấu hiệu tức giận gì.

Hộ vệ thấy dáng dấp lạnh nhạt này của nàng, bỗng nhiên hơi sợ, kéo mặt, xem như cái gì cũng không có phát sinh thì không được, chỉ có thể cứng đầu nói: “Ta nói chính là ngươi, đại gia muốn thu bao nhiêu thì thu bấy nhiêu, tiểu tiện…”

Phác thông…

Cố Khuynh Thành thật nhanh giơ chân lên, một cước đạp trên bụng hộ vệ, một cước rót đầy linh lực, đoán đạp đến hộ vệ bay rớt ra ngoài, hung hăng đập vào trên tường thành, văng lên một tảng bụi lớn.

“Phốc…” Hộ vệ khiến thành tường lõm vào một đoạn, lạch cạch một tiếng, rơi trên mặt đất lăn vài vòng, lúc này mới dừng lại, nôn một ngụm máu.

“Một cước này, là để cho ngươi biết, cái gì có thể nói, cái gì không thể nói, người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội.” Cố Khuynh Thành như trước cạn tiếu thản nhiên, “Lấy ra mười lăm miếng huyền tinh tệ, coi như ta bố thí tiền thuốc men cho ngươi.”

Nói, liền đi đến vào trong thành, mà hộ vệ thủ thành, sớm bị một màn trước mắt sợ choáng váng, chưa từng có người dám đối xử với bọn hắn như vậy.

Phải biết rằng, tòa thành trì này của bọn họ, tên là Thanh Minh thành, lệ thuộc học viện Thanh Minh, bởi học uy danh của viện Thanh Minh tại ngoại, dù cho mỗi ngày người thủ thành môn, chỉ có hai người, vẫn không có người dám đối nghịch với bọn họ.

Đột nhiên nhô ra một Cố Khuynh Thành không sợ chết, thực sự là không sợ bọn họ.

Nhưng mà, hách sỏa không chỉ có bọn họ, còn có Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn, hai người bọn họ cũng không nghĩ tới Cố Khuynh Thành lại đột nhiên động thủ, ngay từ đầu nghe được nàng quát Cố Văn Mãn, còn tưởng rằng nàng là dự định dàn xếp ổn thỏa, lại không biết nàng dĩ nhiên dùng thủ đoạn cường hãn nhất, để hộ vệ ngậm miệng.

“Thế nào, không đi?” Cố Khuynh Thành vào thành môn, lại thấy hai người bọn họ vẫn còn ngơ ngác ngây ngốc đứng ở cửa thành, lạnh lùng nói.

“Nga nga, tới ngay tới ngay!” Hai người lập tức hồi thần, cuống quít đi vào thành.

Mà hai tên hộ vệ thành môn khẩu, một ngất đi, một vẫn còn ngu si, thế cho nên rất nhiều người đã tới rồi tiến vào, cũng không có giao lệ phí vào thành, chuyện này bị Vệ thống lĩnh biết, trực tiếp khấu trừ một năm tiền công hộ vệ được lĩnh.

Bất quá, thời gian phát sinh đây hết thảy, Cố Khuynh Thành từ lâu đi tới ngoài học viện Thanh Minh.

Học viện Thanh Minh ở sau Thanh Minh thành, phải xuyên qua thành, học viện Thanh Minh độc lập với ngoài thành, lưng giáp Vãng Sinh Sơn Mạch, cây cối tốt tươi, khu nhà khổng lồ, có vẻ dị thường to lớn, tường thanh đồng sắc, mái ngói hôi sắc, phảng phất hòa một thể với dãy núi phía sau.

Giữa sơn thủy, cách cục chằng chịt rất thú vị, điêu luyện sắc sảo, kiến trúc rường cột chạm trổ, mang theo một tia cảm giác thần bí, kẻ khác cảm thấy như thân ở tiên cảnh. Hành lang man hồi, diêm nha cao mỏ, các bão địa thế, tranh nhau phát sáng.

Cửa lớn thật cao, dùng hai thạch trụ long văn điêu khắc, cao chừng ba thước, mặt trên lấy hán thư viết bốn chữ thể chữ đậm nét mạ vàng “Học viện Thanh Minh”. Phía dưới còn lại là dùng một tầng linh lực bày kết giới, bao vây đại môn làm bằng kim thạch trong đó, ngăn trở ngoại nhân nhìn trộm bên trong học viện Thanh Minh.

Cố Khuynh Thành đứng trước trước khí thế bàng bạc ngoài học viện Thanh Minh, nhìn quanh một vòng, vẫn chưa thấy có bất kỳ bóng người nào, không thể làm gì khác hơn là lấy linh lực, mở rộng thanh âm tiến vào học viện Thanh Minh.

“Có ai không?”

Có ai không... Có ai không...

Trước núi lớn, thanh âm của Cố Khuynh Thành không ngừng vọng lại, thanh âm cực lớn, Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn nghe xong, không khỏi che cái lỗ tai.

May là như vậy, học viện Thanh Minh cũng không ai ra.

Cố Khuynh Thành híp mắt, lại lập lại một lần, lại vẫn là không ai đi ra, hình như bên trong học viện Thanh Minh không người vậy.

“Thất tiểu thư, học viện Thanh Minh này là có ý gì a?” Vẻ mặt Cố Văn Mãn bất mãn lẩm bẩm: “Có phải khinh thường chúng ta hay không, hay là có chuyện gì xảy ra?”

“Ta thấy không phải, có lẽ là bởi vì bây giờ không phải là chiêu sinh quý của học viện Thanh Minh, nên mới như vậy đi?” Cố Thiếu Dương ngăn cản Cố Văn Mãn, ngăn cản hắn nói ra bất kỳ lời bất mãn nào, đỡ phải trong lúc vô ý đắc tội học viện Thanh Minh.

Cố Khuynh Thành nghe lời của hai người, môi mỏng nhẹ nhàng câu dẫn ra, phun ra hai chữ: “Tránh ra.”

“Thất...”

“Đừng nói nữa, mau tránh ra.” Cố Thiếu Dương lôi Cố Văn Mãn lui về sau hơn mười bước đứng vững, lẳng lặng nhìn cử động của Cố Khuynh Thành.

Đã thấy Cố Khuynh Thành lộ vẻ cạn tiếu lừa dối thế nhân, điều động linh lực quanh thân, hai tay nhanh chóng đánh ra một quyết ấn, theo một tiếng khẽ kêu, liệt thiên ấn tái hiện, so với lần trước uy lực lớn hơn nữa, thẳng tắp áp đại môn học viện Thanh Minh, linh lực cường đại, kẻ khác không chút nghi ngờ, nó sẽ làm nổ đại môn học viện Thanh Minh.

Nhìn một màn này, Cố Văn Mãn kinh điệu cằm: “Thất, thất tiểu thư, này...”

“Đây là đánh đánh học viện Thanh Minh.” Cố Thiếu Dương nói tiếp lời của Cố Văn Mãn.

Hai người liếc nhau, thấy được khiếp sợ trong mắt đối phương.

Học viện Thanh Minh là địa phương nào? Đây là học viện lớn nhất trên đại lục, cùng với các thế lực lớn tụ tập, Cố Khuynh Thành lần này dự định nổ học viện Thanh Minh, đây là không muốn sống nữa nha!

Hai người vội vã đi lên trước, dự định ngăn cản, nhưng đã trễ.

“Tiểu tiểu nha đầu, thật là to gan.” Chỉ nghe một đạo thanh âm không có tâm tình truyền đến, lời còn chưa dứt, liệt thiên ấn Cố Khuynh Thành sử xuất, phảng phất như một luồng khói tàn, bị thỏi mà tán.

Ngay sau đó, chi nha một tiếng, đại môn kim thạch nặng nề, bị người mở ra, ba người ăn mặc trường bào, nhất phó hình dạng vi nhân sư biểu, từ bên trong đi ra, cầm đầu là một lão giả tóc hoa râm, tinh thần quắc thước, nhìn qua ước chừng hơn sáu mươi, hai người còn lại, là một nam một nữ trung niên nhân.

Ba người chậm rãi từ trên bậc thang thật dài chín mươi chín bậc đi xuống, nhìn như cự ly xa xôi, bất quá trong thời gian ngắn, ba người liền đi tới trước mặt Cố Khuynh Thành.

“Lão phu sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên thấy có người dám phá đại môn học viện Thanh Minh chúng ta. Tiểu nha đầu, ngươi có biết tội của ngươi không?” Lão giả vuốt râu mép dì năm tấc, diện vô biểu tình, giọng nói càng nhàn nhạt, nhìn không ra tâm tình.

Trái lại, nam tử trung niên một bên, chỉa vào bụng bự, bất mãn nói: “Con nhóc, không biết sống chết! Đắc tội học viện Thanh Minh chúng ta, tử kỳ của ngươi cũng đã đến.”

“Phải không? Còn không biết tử kỳ của người nào đến rồi.” Cố Khuynh Thành thanh cạn cười, chút bất tri bất giác, len lén bắn ra một cây ngân châm, bắn thẳng đến huyệt ách môn của trung niên nam tử kia.

“Ngươi...” Trung niên nam tử bất ngờ không kịp đề phòng, đợi thấy động tác của Cố Khuynh Thành, muốn tránh né đã không kịp, chỉ có thể mắt mở trừng trừng ngân châm đâm vào huyệt đạo.

Sau đó, đó là một trận cháng váng đầu hoa mắt, thân thể lắc lư vài cái, trung niên nữ tử thấy thế, một bước xa xông lên, đỡ lấy hắn, hỏi: “Không có sao chứ?”

Trung niên nam tử muốn nói, lại chẳng biết tại sao, chỉ có thể mở miệng, mà không phát ra được thanh âm nào, cũng vô pháp điều động linh lực.

Cảm giác được thân thể càng ngày càng mệt mỏi, vô lực, cháng váng đầu, trung niên nam tử nóng nảy, chỉ vào Cố Khuynh Thành muốn chất vấn, lại không phát ra được một chút xíu thanh âm.

“Tiểu nha đầu, ngươi đến cùng làm cái gì?” Trung niên nữ nhân nhìn về phía Cố Khuynh Thành, thần sắc nhàn nhạt, trong mắt chỉ có một tia nghi vấn, nhưng chưa bất kỳ biểu tình tức giận gì

“Học viện Thanh Minh, cũng chỉ có như vậy.” Cố Khuynh Thành cười lạnh một tiếng, lấy thư mời trong ngực ném đi, quay đầu rời đi.

“Chậm đã!” Lão giả sống chết mặc bây, nắm thư mời, không cần nhìn cũng biết nội dung bên trong, liền gọi Cố Khuynh Thành lại, nói: “Nếu là chuẩn bị nhập viện, vậy phải biết tôn sư trọng đạo, còn không mau giải khai huyệt đạo của Tu Vũ lão sư.

“A, thủ đoạn của học viện Thanh Minh thật đúng là cao.” Cố Khuynh Thành xoay người, mãn nhãn châm chọc: “Thứ nhất, ta còn chưa nhập viện, vì sao phải tôn sư trọng đạo? Thứ hai, ngươi biết hắn là bị điểm huyệt, vì sao không tự giải? Hay hoặc là, ngươi và hắn quan hệ không tốt, muốn cố ý nhìn hắn xấu mặt? Thứ ba, ta cho ngươi biết, vi sư không tuân theo, cũng không cần mưu toan được người tôn kính. Còn có, học viện Thanh Minh đổ nát này, bổn cô nương không dự định vào.”

(Luna: Nữ chủ quá mức ngạo rồi, bản thân sai trước mà còn nói như vậy =.= Đột nhiên dịch thấy chán quá)

Dứt lời, Cố Khuynh Thành nhìn cũng không nhìn ba người kia một mắt, xoay người, trở về trong thành.

Cố Thiếu Dương cùng Cố Văn Mãn không nghĩ tới sự tình sẽ biến thành như bây giờ, vội vã đi tới trước mặt của Cố Khuynh Thành, muốn ngăn cản nàng, dù sao cơ hội nhập học viện Thanh Minh khó được, vừa nhìn thấy đôi mâu tử lãnh đến mức tận cùng của Cố Khuynh Thành, lời của hai người cũng chỉ có thể nuốt vào trong bụng, theo nàng ly khai.

“Tiểu nha đầu, ngươi cũng biết ta là ai?” Lão giả lần thứ hai lên tiếng, lần này trong thanh âm, lại ẩn hàm chút tiếu ý. Tính tình của ha đầu này mặc dù quật, nhưng thiên phú vô cùng tốt, nếu là thu được môn hạ, vẫn có thể xem là một chuyện tốt.

Đáng tiếc, ý nghĩ như vậy, chỉ tồn tại trong đầu lão giả, bởi vì Cố Khuynh Thành trăm triệu lần không có khả năng cho hắn cơ hội này.

Nghe được lời của lão giả, Cố Khuynh Thành cười nhạo: “Thế nhân đều nói, viện trưởng của học viện Thanh Minh, lôi thôi lếch thếch, lạp lạp thấp thấp, quanh năm không ở học viện. Học viện Thanh Minh lớn như vậy, do phó viện trưởng Tu Văn chủ trì. Cũng chỉ có ngươi sẽ hỏi vấn đề ngu như vậy đi, Tu Văn phó viện trưởng.”

(Luna: Nghe xong câu này đột nhiên muốn vả vô mặt một cái quá @@)

“Ha ha... Quả nhiên thông minh!” Tu Văn tán thưởng nói: “Lão phu mấy chục năm chưa từng ra khỏi học viện Thanh Minh, ngoại nhân không thấy dung mạo của lão phu, trái lại ngươi tiểu nha đầu này, có thể đoán ra ta là ai, quả nhiên là không đơn giản.”

“Được rồi, chớ dối trá nữa, đến cùng muốn nói cái gì, nhanh lên, thời gian của bổn cô nương hữu hạn.” Cố Khuynh Thành trực tiếp nói.

Tu Văn vuốt râu mép, cười nói: “Tự nhiên là mời ngươi nhập viện. Ta biết là Bách Hàn, đưa thư mời này cho, cũng biết sư phụ đầu tiên của ngươi là ai. Lẽ nào nói như vậy, ngươi còn không muốn nhập viện sao?”

“Ngươi cũng nhận thức sư phụ ta?” Cố Khuynh Thành khoanh tay, mắt đẹp đôi mi thanh tú ninh thành, trong đầu bỗng nhiên hiện lên một tin tức trọng yếu, sư phụ cũng họ Tu, phó viện trưởng cũng họ Tu, sẽ không phải là người một nhà chứ?

“Ngươi muốn biết? Vậy nhập viện đi, chỉ cần ngươi nhập viện, ta sẽ nói cho ngươi biết, tất cả những gì ngươi muốn biết.” Tu Văn giả vờ thần bí cười, dường như dụ dỗ tiểu hài tử, lừa Cố Khuynh Thành.

Cố Khuynh Thành nhếch miệng cười, “Được a, nhập viện liền nhập viện.” Nể mặt sư phụ, nàng liền đi vào nhìn một cái, muốn nhìn học viện Thanh Minh, có lợi hại gì.

Nghe được nàng nói như vậy, Cố Văn Mãn cùng Cố Thiếu Dương hai người, nhất thời thở dài một hơi, không cùng học viện Thanh Minh nháo, thực sự là vạn hạnh trong bất hạnh!

“Hiện tại ngươi có thể giải huyệt đạo của Tu vũ lão sư chưa?” Trung niên nữ tử thúc giục, Cố Khuynh Thành cười cười, trung không một trảo, lấy linh lực cách không nhổ ngân châm, xác nhập hai ngón tay, điểm hai cái trên người của Tu Vũ.

“Khụ khụ...” Giải khai huyệt đạo, Tu Vũ ho khan hai tiếng, sau đó trợn mắt trừng mắt nhìn Cố Khuynh Thành, “Dám can đảm đối với ta như vậy, ngươi muốn chết!”

Nói, Tu Vũ liền vọt tới chỗ Cố Khuynh Thành, hành động, trên tay nặn ra một thanh chủy thủ sắc bén ngắn nhỏ, rót đầy linh lực, đâm tới Cố Khuynh Thành, không biết có phải là cố kỵ tồn tại của Tu Văn không, hắn cũng không có hạ sát chiêu, mà là tránh được tử huyệt, chủy thủ chỉ hướng Cố Khuynh Thành, hiển nhiên là muốn mượn cơ hội giáo huấn Cố Khuynh Thành một chút.

Một bên Tu Văn cùng nữ nhân trung niên, cũng bắt đầu tọa sơn quan hổ đấu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.