Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 447: Chương 447: Tiên Thiên Linh Hồ




Dịch: ngayvantho

Biên: cubihu

Tiên Thiên Linh Hồ* (Hồ: Hồ Lô)

Nghe Cừ Linh nói vậy, đám người Húc Dương Tử như muốn bốc hỏa, thiếu chút nữa thổ huyết, đồng thời trong lòng cũng không ngừng sợ hãi, tất cả không hẹn mà cùng thả thần thức ra dò xét trên người mình.

Trong mắt Cừ Linh hiện lên một tia trào phúng, một tay nhấc lên, miệng nói khẽ “Đi”.

Hai bên hư không phía trước nàng lóe sáng, hiện ra một Cự Tằm màu xanh dài khoảng mười trượng và một con Cự Mãng trắng như tuyết lớn tương tự. Cả hai con lập tức bổ nhào về phía đám người Húc Dương Tử.

Thân hình Cự tằm nhìn cồng kềnh, toàn thân tản mát ra quang mang màu xanh đen, nhưng không ngờ tốc độ của nó lại nhanh hơn Cự Mãng mấy lần, lóe lên cái đã xuất hiện ở trước mặt đám người Chân Diễm Tông.

Miệng nó vừa há, thanh mang trong miệng vừa hiện liền phun ra chi chít những sợi tơ chằng chịt, đan vào nhau thành một tấm lưới lớn màu xanh chụp về phía đám người Húc Dương Tử.

Những sợi tơ tằm màu xanh này sáng rực, óng ánh trong suốt, không ngờ còn nhè nhẹ toả ra dao động pháp tắc lực.

Đám người Húc Dương Tử nhìn thấy cảnh này thì khiếp đảm.

“Kim Ô Biến!” Tiếng Húc Dương Tử hét lớn, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, há mồm phun ra một ngụm tinh huyết chui vào trong đại phiên trên đỉnh đầu.

Linh văn bên ngoài đại phiên đột nhiên sáng ngời, nổi lên một vùng lửa sáng, trong nháy mắt biến thành màu vàng, hơn nữa còn phun ra một cột lửa màu vàng.

Miệng những người khác cũng lập tức phun ra tinh huyết, bấm niệm pháp quyết thi pháp. Hỏa phiên trên đỉnh đầu tản mát ra hỏa diễm cũng đều đã biến hoàn toàn thành màu vàng, phun ra từng cột lửa màu vàng.

Trong hư không, tám cột lửa trên đỉnh đầu mỗi người dung hợp với nhau thành một con hỏa điểu màu vàng lớn chừng trăm trượng, đầu mọc mào phượng, phía sau là chiếc đuôi lửa thật dài, phía dưới có ba cái chân, thoạt nhìn thần tuấn dị thường.

Kim sắc hỏa điểu ngẩng hót một tiếng, hai cánh to lớn giang ra đánh về phía tấm lưới lớn màu xanh đang chụp tới trước mặt.

Tấm lưới lớn màu xanh vừa đụng vào kim sắc hỏa điểu, ngay lập tức như đụng phải khắc tinh, liền bốc cháy, biến thành khói xanh lượn lờ phiêu tán.

Đuôi lông mày Cừ Linh chau lại khi nhìn thấy cảnh này.

Cùng lúc đó, con Cự Mãng trắng như tuyết cũng bay nhào đến gần đám người Chân Diễm Tông, bỗng nhiên nó há to miệng, phun ra một luồng bạch quang lóng lánh to dày.

Luồng bạch quang vừa bay ra, lập tức vô thanh vô tức vỡ vụn, hóa thành một làn sương mù trắng mịt mờ, xen lẫn trong đó từng khối băng màu trắng, phô thiên cái địa, quét tới đám người Chân Diễm Tông.

Sương mù màu trắng tản mát ra hàn khí ngợp trời, hư không gần đó bỗng chốc như cũng bị đóng băng lại.

Cự tằm màu xanh kia một kích không thành, rít lên một tiếng chi chi tựa như có chút tức giận, lần nữa phun ra vô số tơ tằm màu xanh giống như vô số mũi tên màu xanh đâm xuống.

Giáp Trùng màu vàng dưới thân Cự Linh cũng không có nhìn không, miệng phát ra một tiếng kêu bén nhọn, hai chân trước phóng ra kim quang rực rỡ, bắn ra hai luồng tinh quang cỡ trăm trượng.

Hư không lóe lên, hai đạo tinh quang bỗng dưng xuất hiện phía trước đám người Chân Diễm Tông, đan vào nhau chém xuống.

Ba đại kỳ thú liên thủ đánh ra, khí thế tất nhiên là vô cùng khủng khiếp!

Trong mắt Húc Dương Tử hiện lên vẻ kinh ngạc, hai tay lập tức bấm niệm thần chú xoay tròn, vẻ mặt những người còn lại đều rất nghiêm trọng.

Linh mang của đại phiên trên đỉnh đầu mọi người trở lên lòe loẹt lóa mắt, hỏa diễm trên toàn thân kim sắc hỏa điểu cũng đột nhiên sáng rực, quay tít một vòng, hoá thành một mảnh nhỏ.

. . .

Bên trong Vô Tận Sa Hải, Thanh Diên phi chu nhanh chóng bay vụt về phía trước.

Hai người đã bay gần nửa ngày, với tốc độ của Thanh Diên phi chu thì bọn hắn đã thâm nhập Vô Tận Sa Hải tương đối sâu.

Giờ phút này sắc mặt hai người đều có chút phiếm hồng, Hàn Lập khá hơn một chút, nhưng Lục Vũ Tình thì hai gò má đỏ bừng, trên người mơ hồ tản mát ra một cỗ khí tức cực nóng khác thường.

Hàn Lập đứng ở đầu thuyền, vận chuyển linh mục dò xét động tĩnh chung quanh.

“Ồ!” Hắn chợt ồ lên một tiếng, ánh mắt nhìn về phía bên trái trước mặt.

Chỗ ở cuối tầm mắt mơ hồ hiện ra một điểm màu xanh lá, dường như là một ốc đảo.

“Đây chính là Thận Lâu huyễn cảnh trong truyền thuyết rồi.” Lục Vũ Tình mở miệng nói ra.

(Thận Lâu Huyễn Cảnh: Huyễn cảnh do ánh sáng rọi vào hư không thành muôn hình vạn trạng do con sò thần biến hoá.)

“Rút cuộc xuất hiện rồi... “ Mắt Hàn Lập lóe lên tinh quang, mơ hồ có một tia kích động.

“Thận Lâu huyễn cảnh này lợi hại vô cùng, có điều vì xác định vị trí chính là nơi đây, cũng chỉ có thể xông vào một lần thôi. Tuy nhiên, ta cũng không am hiểu phá giải ảo cảnh, chỉ có thể nhờ cậy Hàn đại ca.” Lục Vũ Tình chần chừ một chút, nói với Hàn Lập.

Hàn Lập gật đầu, từ chối cho ý kiến, thanh quang dưới thân Thanh Diên phi chu bùng lên, tốc độ lại tăng vọt lên không ít, lao vội về phía ốc đảo.

. . .

Phía trên cánh đồng hoang vu màu đỏ, giao phong vẫn đang tiếp diễn.

Tiếng nổ kinh thiên truyền ra ầm ầm liên miên dẫn tới hư không và mặt đất phía dưới xung quanh đó đều bị chấn động không ngớt.

Lúc này vẻ mặt tám gã Chân Diễm Thông do Húc Dương Tử cầm đầu đều rất nghiêm trọng, pháp quyết bấm niệm không ngừng. Ngoài Húc Dương Tử và ba gã Kim Tiên ra thì sắc mặt mấy người còn lại đều đã trắng bệnh.

Hỏa phiên trên đỉnh đầu mấy người đã sớm biến thành màu vàng ròng, phù văn bên ngoài lưu chuyển không ngừng, kim sắc hỏa điểu đã không còn thấy bóng dáng, thay vào đó là một biển lửa rộng chừng mấy trăm trượng ngăn phía trước bọn họ.

Biển lửa cuồn cuộn diễm mang ngăn cản công kích của ba đại kỳ thú do Cừ Linh thả ra, đôi bên tạm thời ở vào thế giằng co nhau.

“Xem ra là ta đánh giá thấp các ngươi, những kẻ có thể tiến vào Minh Hàn Tiên Phủ này vốn nên có vài phần bổn sự. Vừa lúc để ta thử uy lực của thứ này”. Cừ Linh khẽ cười một tiếng, phất một tay lên, đem một cái hồ lô màu xanh biếc đang cầm trong tay ném ra ngoài.

Đồng thời, miệng nàng phun ra một đoàn ngân quang tinh thuần, nó lóe lên rồi chui vào trong hồ lô, rồi biến mất.

Ô...ô...n...g!

Hồ lô vốn nhìn như bình thường, đột nhiên run lên, lập tức toả ra lục quang chói mắt vô cùng, hình thể cũng biến lớn theo, biến thành một cái hồ lô màu xanh lá lớn chừng vài chục trượng, bên ngoài phủ từng vòng đường vân, toàn thân xanh biếc tựa như được làm bằng ngọc bích, thân hồ lô hơi rung rung, phát ra thanh âm ông ông run rẩy.

Trong tiếng rung rung, bên ngoài hồ lô màu xanh lóe lên, hiện ra linh văn màu bạc như những con nòng nọc vậy, tản mát ra ngân quang rực rỡ làm cho không ai có thể nhìn thẳng được.

Một cỗ chấn động pháp tắc vô cùng to lớn phát ra từ trong hồ lô và khuếch tán ra chung quanh, theo đó hư không cũng run rẩy kịch liệt.

“Tiên Thiên Tiên Khí!” Chứng kiến cảnh này, sắc mặt đám người Húc Dương Tử nhao nhao biến đổi.

Đám người Húc Dương Tử định làm gì đó, nhưng ba đại kỳ thú vẫn công kích liên tục hết đợt này đến đợt khác, chỉ nội việc ngăn cản đám này cũng đã khiến bọn họ phải đem hết toàn lực rồi, thực sự không còn khí lực để phân ra nữa.

Giờ phút này Cừ Linh cũng thu hồi vẻ mặt trêu đùa, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, đồng thời há miệng phun ra liên tiếp mấy đoàn ngân quang, lóe lên chui vào trong lục sắc hồ lô to lớn kia.

Lập tức cái hồ lô lớn tản mát ra lục quang nồng đậm hơn rất nhiều, gần như ngưng thực, linh văn màu bạc phía trên vặn vẹo, uốn éo không ngừng, giống như vật sống đang cựa quậy vậy.

Một tiếng “bụp” vang nhỏ!

Miệng hồ lô lóe lên linh quang, từ đó một vệt cầu vồng màu xanh lá bắn ra, cuốn về phía đám người Húc Dương Tử.

Bên trong cầu vồng màu xanh bất ngờ hiện ra một cái vòng tròn xanh biếc, tản mát ra một cỗ pháp tắc chấn động không cách nào nói rõ.

Hư không nổ “ầm” một tiếng!

Hư không gần đó bỗng nhiên sụp đổ, toàn bộ thiên địa linh khí trong phạm vi mấy vạn dặm nổi lên điên cuồng, hiện ra các loại quang đoàn với đủ mọi màu sắc, cuồn cuộn hội tụ về, chui vào trong chiếc vòng xanh biếc kia.

Vòng tròn xanh biếc mơ hồ biến lớn thêm vài phần, toả ra pháp tắc lực càng thêm mạnh mẽ.

Cầu vồng màu xanh lóe lên, đánh vào biển lửa màu vàng, lập tức xuyên qua như xuyên thủng một tờ giấy, xuất hiện ngay trên đỉnh đầu đám người Húc Dương Tử.

Cầu vồng cuốn một cái thật mạnh, nhanh như chớp đem bao phủ hỏa phiên tám mặt trên đỉnh đầu đám người Húc Dương Tử vào bên trong.

Vòng tròn màu xanh biếc bên trong cầu vồng màu xanh đột nhiên biến lớn, bao lấy hỏa phiên tám mặt kia.

Ngọn lửa màu vàng cháy trên hỏa phiên lập tức đều tiêu tán, hiện ra bản thể của đại phiên tám mặt.

Vòng tròn xanh biếc chớp động, tản mát ra vầng hào quang màu xanh khiến người ta say mê, đại phiên tám mặt nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành cây tiểu phiên tám mặt quay tròn quanh cầu vồng màu xanh.

Sắc mặt đám người Húc Dương Tử kịch biến, ngay vừa rồi bọn họ cảm giác được tâm thần liên hệ giữa mình và hỏa phiên tám mặt trong nháy mắt đã biến mất.

Cừ Linh thấy một màn như vậy, mặt lộ vẻ hài lòng, phất tay đánh ra một đạo pháp quyết.

Cầu vồng màu xanh lóe lên, bắn ngược ra, chui vào hồ lô lớn màu xanh.

Cây tiểu phiên tám mặt cũng bị lục quang bao phủ, bay vào trong hồ lô.

Đám người Húc Dương Tử cứng họng, đã mất đi cây hỏa phiên tám mặt, biển lửa phía trước bọn hắn chấn động một hồi, ầm ầm tán loạn, đầy trời biển lửa cũng biến mất vô tung.

Màu vàng biển lửa biến mất, công kích của ba đại kỳ thú không có trở ngại, lập tức phóng xuống.

Xùy xùy xùy!

Vô số sợi tơ tằm màu xanh cuốn tới, lập tức cuốn chặt lấy đám người Chân Diễm Tông vẫn còn đang trong khiếp sợ.

Đám Chân Diễm Tông giật mình phản ứng lại, đang muốn giãy giụa.

Hư không phụ cận lóe lên, hai đạo tinh quang to dày bỗng nhiên xuất hiện, nhanh như điện đan vào nhau chém tới.

Huyết quang hiện ra, đám người Chân Diễm Tông không thể cựa quậy, trong đó gồm cả ba người Húc Dương Tử, toàn bộ bọn hắn bị chém thành hai đoạn, một vũng máu đen lớn chảy ra.

Vào thời khắc này, một làn sương trắng vô cùng lạnh lẽo xen lẫn vô số tảng băng ầm ầm đánh tới.

Một cỗ hàn khí đáng sợ nhiên bộc phát, một ngọn núi băng rộng vài vạn dặm từ đâu hiện ra, đem cả đám Chân Diễm Tông đóng băng lại.

Bên trong ngọn núi băng to lớn, những tu sĩ Chân Tiên đều đã vẫn lạc, chỉ có đám Kim Tiên Húc Dương Tử là còn chút khí tức, nhưng cũng không thể động đậy chút nào.

“Không tệ, không tệ.” Cừ Linh chứng kiến cảnh này, hài lòng nhẹ gật đầu, miệng thì thào lẩm bẩm.

Vào thời khắc này, lông mày nàng chợt hơi nhíu lại, trên mặt hiện lên một tia tái nhợt.

Tuy uy lực hồ lô màu xanh lớn, cho dù chưa luyện hóa, thúc giục nó tiêu hao Tiên linh lực cũng cực kỳ khổng lồ.

Nàng nhẹ hít một hơi, sắc mặt rất nhanh khôi phục lại, khẽ vẫy tay về phía hồ lô trên đỉnh đầu .

Hồ lô lớn nhanh chóng thu nhỏ lại, trong mấy hơi thở đã hóa thành hồ lô như trước, rơi vào trong tay nàng.

Ánh mắt Cừ Linh lạnh như băng nhìn về phía đám Chân Diễm Tông trong núi băng, đang định làm cái gì.

Nhưng vào lúc này, trên thân thể ba người Húc Dương Tử đột nhiên hiện ra một ngọn lửa màu đỏ máu, sau đó tự động bốc cháy lên, hóa thành ba ngọn lửa màu đỏ.

Ba ngọn lửa màu đỏ nhanh chóng nối liền cùng nhau vào một chỗ, từ đó một cỗ lực lượng làm cho người ta sợ hãi đột nhiên bộc phát ra.

Ken két!

Ngọn núi băng to lớn kịch liệt rung động lắc lư, hiện ra một khe hở nhỏ phía trên

Cự Mãng trắng như tuyết thấy cảnh này, nổi giận gầm lên một tiếng, bạch quang trên người sáng rực lên, liền muốn làm cái gì đó, nhưng đã muộn.

Chỉ thấy ba đạo xích quang từ khe hở đó bắn ra nhanh như điện, bay về phía xa xa, bên trong xích quang mơ hồ có thể thấy ba cái Nguyên Anh cỡ vài tấc.

Xùy xùy xùy!

Một chùm tơ tằm màu xanh lớn bắn ra, với tốc độ kinh người bay tới ba cái Nguyên Anh, nhưng so với tốc độ như thuấn di của Nguyên Anh thì rõ ràng có chút không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.