Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 592: Chương 592: Mãnh liệt tới




Dịch giả: Độc Hành

Theo vòng xoáy lục sắc xoay tròn theo chiều nghịch, nguyên bản nó có màu xanh biếc đột nhiên biến thành xanh đen, vả lại vòng xoáy vốn thu nhiếp vật cũng theo đó biến thành một cỗ lực lượng cường đại phụt ra, bọc lại viên thạch cầu màu đen kia ở trung tâm vòng xoáy.

Mặt ngoài thạch cầu màu đen hiện ra lục quang mãnh liệt, sau đó “Vèo” một tiếng biến mất vô tung.

Sau một khắc, một đạo lục quang mơ hồ từ trong hồ lô xanh biếc bắn ra, đánh vào trên vách núi đá.

Ầm ầm ầm!

Vách núi và cả mặt đất đều chấn động mãnh liệt giống như động đất, nhưng sau một khắc liền khôi phục bình tĩnh.

Hàn Lập ngẩng đầu nhìn về phía trước.

Chỉ thấy trên vách núi đá nhiều ra một lỗ thủng hình tròn lớn cỡ cối xay, chỗ rìa bóng loáng vô cùng, bên trong lại đen âm u sâu không thấy đáy.

Hắn dùng thần thức nhìn vào bên trong, trên mặt không khỏi lộ ra một tia chấn kinh.

Lỗ thủng màu đen này xuyên thẳng tắp vào trong lòng đất, vậy mà sâu đến mấy trăm dặm.

Hàn Lập nhìn hồ lô xanh biếc trong tay, vừa mừng vừa sợ.

Hồ lô xanh biếc này vẫn còn loại năng lực nhả vật đáng sợ như vậy, một đoàn thạch cầu bình thường lại có thể phát huy ra lực phá hoại đáng sợ đến như vậy.

Nếu vật bắn ra không phải là viên thạch cầu bình thường mà là một thanh phi kiếm cấp Linh Bảo, thậm chí Tiên Khí, thì lực công kích sẽ mạnh mẽ đến mức nào?

Nghĩ đến đây, trong lòng Hàn Lập kích động một hồi, thông qua đan dược cùng Tiên Nguyên thạch khôi phục nguyên khí, sau đó thần thức lại chui vào trong hồ lô xanh biếc.

Thời điểm thạch cầu kia phun ra, thì lực lượng thần thức của hắn cũng phun ra theo.

Bên trong không gian xanh biếc, bây giờ vòng xoáy lục sắc đã khôi phục tình huống ban đầu, tốc độ đang chuyển động chậm rãi.

Ở giữa vòng xoáy vẫn như cũ lẳng lặng lơ lửng một bộ Thanh Trúc Phong Vân Kiếm cùng toà lầu các mê người kia.

Tâm niệm Hàn Lập vừa động, thúc giục những phi kiếm khác cùng toà lầu các đi qua bên cạnh, chỉ còn lưu lại một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm ở trung tâm vòng xoáy.

Hàn Lập tiếp tục thúc giục pháp quyết, vòng xoáy xanh biếc lần nữa xoay tròn nghịch lại, biến thành màu xanh đen.

Lực lượng phụt ra lần nữa hiển hiện, bao phủ chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lại.

Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lập tức bị một đoàn lục quang chói mắt bao trùm, rung rung kịch liệt, lập tức muốn phụt ra.

Ánh mắt Hàn Lập lóe lên, không có dẫn động cỗ lực lượng phụt ra, ngược lại gắt gao ngăn chặn lại, đồng thời trên thân đại thịnh quang mang màu xanh.

Theo thời gian trôi qua, sắc mặt hắn bắt đầu trắng bệch, hơn nữa thân thể bắt đầu run lên, hiển nhiên đã vận chuyển Tiên Linh Lực trong cơ thể tới cực hạn.

Theo tốc độ vòng xoáy xoay nghịch không ngừng nhanh hơn, lực lượng phụt ra cũng càng lúc càng lớn, trong không gian lục sắc kích động không thôi, phát ra thanh âm nổ đì đùng, giống như một tòa núi lửa sắp bộc phát.

Hàn Lập thấy cảnh này, thầm nói suy đoán của mình quả nhiên không sai.

Tốc độ vòng xoáy xoay nghịch không ngừng nhanh hơn, nhưng đến trình độ nhất định, rốt cuộc Hàn Lập cũng không thể chèo chống.

“Đi!”

Hàn Lập không kiên trì nữa, trong mắt loé lên quang mang sắc nhọn, dẫn động lực lượng phụt ra.

Hồ lô xanh biếc hơi chấn động, hư không phía trước cũng có làn sóng hơi nhúc nhích.

Trong mắt Hàn Lập chớp động ánh sáng màu lam, toàn lực thúc giục Thanh Minh Linh Mục, mới miễn cưỡng thấy một đạo kiếm ảnh lục sắc mơ hồ.

Chỉ thấy đạo kiếm ảnh lục sắc kia nhoáng một cái rồi biến mất, trong nháy mắt chui vào bên trong thạch bích phía trước, biến mất không thấy gì nữa.

Hầu như đồng thời, một chỗ mặt đất cách đó mấy ngàn dặm chợt “Xùy” một tiếng vang nhỏ, bay ra một đạo bóng xanh mơ hồ.

Lục sắc kiếm ảnh xuyên thủng mấy ngàn dặm mặt đất, tốc độ giảm xuống không ít, nhưng vẫn nhanh như thiểm điện, bay thẳng lên không trung, lóe lên biến mất ở cuối chân trời.

Chỗ bóng xanh xẹt qua, hư không hiện ra một vết nứt không gian rất nhỏ.

Dưới đáy vực sâu, thần tình Hàn Lập thoạt nhìn có chút sững sờ.

Một hồi lâu, hắn mới thở nhẹ một hơi, tuy rằng sắc mặt đã trắng bệch, nhưng trong mắt cũng lộ ra tia sợ hãi lẫn vui mừng.

Lấy lực lượng nhả vật của hồ lô xanh biếc thúc giục Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, uy lực lại to lớn như thế, trong nháy mắt liền xuyên thủng mấy ngàn dặm mặt đất, hơn nữa còn có thể phá toái hư không.

Hiện tại hắn có một ít công kích cường đại, tuy rằng có thể rung chuyển hư không, nhưng chưa bao giờ phá vỡ được, hồ lô xanh biếc này lại có trình độ như vậy, quả thực để cho hắn khiếp sợ.

Hơn nữa đạo kiếm ảnh vừa rồi cực nhanh, điện quang hỏa thạch cũng không đủ để hình dung, hơn xa bất luận công kích nào của Hàn Lập hiện tại.

Hắn nghĩ nếu khoảng cách càng gần, chỉ sợ tu sĩ Thái Ất cảnh cũng tuyệt khó tránh thoát.

Hàn Lập nghĩ tới đây, lấy ra Tiên Nguyên thạch nhanh chóng khôi phục, tay kia vung lên, lăng không đánh ra một đạo pháp quyết.

Sau một lát, một đạo thanh sắc kiếm ảnh từ trên vực sâu bay vụt xuống, rơi vào trong tay hắn, đúng là chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm khi nãy.

Hàn Lập cầm kiếm lên xem, cẩn thận kiểm tra một chút, thấy kiếm này không bị hao tổn gì, lúc này mới phất tay thu vào trong hồ lô.

...

Hơn mười ngày sau.

Một ngày này, một đoàn kim quang từ đằng xa bắn tới như điện, nhanh chóng vô cùng xuất hiện ở gần vực sâu.

Kim quang lóe lên, một kim sắc giáp trùng cực lớn hiển hiện ra, hai mắt chớp động hung quang.

Đúng là Phệ Kim tiên Thái Ất cảnh.

Một cỗ khí tức khổng lồ từ trên thân nó bộc phát ra, Yêu thú trong phạm vi mấy vạn dặm cảm nhận được cỗ khí tức này, nhao nhao từ trong sào huyệt bay ra, bỏ chạy ra xa.

Gốc Thụ Yêu Thái Ất cảnh ở gần vực sâu cũng tỉnh lại và lộ vẻ sợ hãi, đề phòng nhìn kim sắc giáp trùng trên không trung.

“Không muốn chết thì cút ngay ra xa một chút!” Phệ Kim tiên liếc nhìn Thụ Yêu, sau đó dời ánh mắt nhìn về phía vực sâu.

Trong mắt Thụ Yêu Thái Ất loé lên vẻ giận dữ, nhưng không có ra tay, bên ngoài thân chớp động lục quang một hồi, sau đó từng đám rễ cây khổng lồ rút ra từ bùn đất, rồi chạy ra xa như bay.

Phệ Kim tiên không để ý đến Thụ Yêu, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm về phía vực sâu.

Từng cỗ sát khí vô cùng nồng đậm từ trong đó tán phát ra, mặc dù là nó cũng có chút kiêng kị, hơn nữa thần thức tiến vào trong đó không xa liền bị sát khí nồng đậm chặn lại, vậy mà không cách nào dò xét được tình huống bên trong.

Hai con ngươi Phệ Kim Tiên lập loè kim quang, thân thể cực lớn đột nhiên hóa thành một đoàn kim quang bay xuống phía dưới.

Bất quá ngay lúc nó vừa mới bay vào vực sâu, phụ cận vực sâu bỗng nhiên vang lên từng tiếng nổ mạnh ù ù, từng cột sáng màu đen vừa thô vừa to hiển hiện ra phóng lên trời.

Mỗi một cột sáng đều tản mát ra chấn động Linh lực làm cho người ta sợ hãi, đúng là Kiền Thiên Phục Lăng pháp trận.

Những cột sáng màu đen này cộng hưởng với nhau, trong nháy mắt bay ra vô số phù văn màu đen, lượn lờ xoay quanh không thôi.

Trong lúc đó, phù văn màu đen cũng nhao nhao bạo liệt ra.

Từng quang đoàn đen kịt hiển hiện ra, kết nối những cột sáng màu đen lại với nhau, tạo thành một mảnh biển ánh sáng màu đen cực lớn, bao trọn cả vực sâu lại, Phệ Kim tiên kia cũng bị bao phủ vào bên trong.

Vào lúc này, thân ảnh một gã trung niên áo vàng lóe lên xuất hiện bên cạnh biển ánh sáng màu đen, trong miệng gã lẩm bẩm, hai tay đánh ra từng đạo pháp quyết.

Đúng là Giải Đạo Nhân.

Biển ánh sáng màu đen lập tức cuồn cuộn lên, vô số quang mang màu đen hiển hiện ra, giống như một mảnh xúc tu hẹp dài cực lớn, từ bốn phương tám hướng bay vụt tới, quấn quanh thân Phệ Kim tiên.

Trên mỗi xúc tu màu đen chớp động từng điểm phù văn màu đen, tản mát ra một cỗ lực lượng giam cầm cường đại.

“Chút tài mọn!” Phệ Kim tiên hừ lạnh một tiếng, hai chân trước vung lên.

Thân thể cực lớn của nó bỗng nhiên đại phóng kim quang, từng đạo kim quang lợi hại vô cùng bay ra bốn phương tám hướng, trong nháy mắt xé rách quang mang màu đen hơn phân nửa.

Đồng thời thân thể Phệ Kim tiên giãy giụa uốn éo, liền bứt đứt quang mang màu đen còn dư lại.

Hai chân trước của nó đại phóng kim quang, mãnh liệt vung lên phía bên trái.

Ầm ầm ầm!

Hai đạo quang nhận màu vàng cự đại rời chân bắn ra, chém vào trên biển ánh sáng màu đen.

Nương theo đó liên tiếp thanh âm vỡ vụn đùng đùng không dứt từ chỗ sâu biển ánh sáng màu đen truyền đến, biển ánh sáng cuồn cuộn kịch liệt nhanh chóng ảm đạm xuống, tựa hồ muốn tan vỡ.

Vào thời khắc này, một tiếng rít gào sắc nhọn từ chỗ sâu biển ánh sáng truyền đến, lập tức hai tiếng nổ mạnh trầm buồn truyền đến, hai luồng kim quang bạo liệt mơ hồ phóng đến lập tức ảm đạm xuống.

Sắc mặt Phệ Kim tiên khẽ biến, nó vừa mới phát ra công kích tựa hồ bị cứng rắn chặn lại.

Biển ánh sáng màu đen cuồn cuộn ổn định lại, hơn nữa nhanh chóng khôi phục sáng ngời.

Sưu sưu sưu!

Hơn mười đầu cự mãng màu đen vừa thô vừa to bỗng nhiên từ chỗ sâu trong biển ánh sáng bắn ra như điện, mỗi một đầu đều lớn mấy trăm trượng, mở ra miệng lớn dính máu, bay nhào đến Phệ Kim tiên.

Ánh mắt Phệ Kim tiên lạnh lẽo, một cái chân trước loé lên kim quang vung lên phía trước.

Lập tức vạn đạo kim quang từ trên thân nó bộc phát ra, so với vừa rồi sáng hơn gấp mấy lần, cuồn cuộn ngưng tụ hóa thành trăm ngàn hư ảnh kim sắc giáp trùng, phân biệt nghênh đón những cự mãng màu đen kia.

“Ầm ầm ầm” một hồi tiếng nổ mạnh liên miên!

Kim quang và bóng đen đan vào nhau bạo liệt ra, hơn mười đầu hắc mãng vừa đối mặt liền bị những kim sắc giáp trùng xé rách, hóa thành từng đoàn hắc quang bạo liệt phiêu tán ra.

Phệ Kim tiên lần nữa vung chân trước lên, những kim sắc giáp trùng này sáng lên lần nữa, nhao nhao bay tụ tập lại, biến thành một thanh kiếm ảnh cực lớn màu vàng, trảm về phía biển ánh sáng màu đen chung quanh.

Một cỗ uy áp vô cùng khổng lồ từ trên kiếm ảnh màu vàng bộc phát ra, dẫn tới phụ cận biển ánh sáng màu đen chấn động kịch liệt.

Nhưng vào lúc này, vô số phù văn màu đen bỗng nhiên từ chỗ sâu trong biển ánh sáng màu đen tuôn ra, tản mát ra từng đợt chấn động pháp tắc cường đại.

Những cự mãng màu đen kia vỡ vụn hình thành hắc quang chợt hội tụ lại một chỗ, trong nháy mắt hóa thành một vòng tròn màu đen thật lớn.

Hắc quang lóe lên, vòng tròn màu đen này từ hư không xuất hiện đeo trên kiếm ảnh màu vàng kia.

Kiếm ảnh màu vàng lập tức ngừng lại một lát, dừng lại giữa không trung, vậy mà không rơi xuống.

Phệ Kim tiên thấy cảnh này, ngửa mặt lên trời gầm lên một tiếng, tựa hồ đã thật sự nổi giận.

Hai cái chân trước của nó vung lên không trung, kim quang như thực chất từ trong cơ thể tuôn ra, trong đó xen lẫn tầng tầng phù văn màu vàng, quay tít một vòng giữa không trung, ngưng tụ thành một viên quang cầu màu vàng to mấy trăm trượng.

Kim quang không thể nhìn thẳng từ trên quang cầu màu vàng bộc phát ra, giống như một vòng mặt trời màu vàng. Biển ánh sáng màu đen trong vòng mấy trăm trượng phụ cận trong nháy mắt bị bức lui, hình thành một mảnh khu vực chân không.

Hai chân trước Phê Kim tiên vung lên mãnh liệt, quang cầu màu vàng như kiêu dương lập tức bắn ra, hung hăng oanh kích lên biển ánh sáng màu đen.

Quang cầu màu vàng bỗng nhiên nổ, “Ầm ầm ầm” một tiếng kinh thiên động địa!

Một cỗ sóng lớn màu vàng giống như vòi rồng quét ra chung quanh, chấn vỡ biển ánh sáng màu đen phụ cận dễ như trở bàn tay, sau đó không ngừng chút nào, thanh thế càng thêm hung mãnh tiếp tục cuốn ra bốn phương tám hướng, những nơi đi qua hết thảy đều vỡ ra.

Biển ánh sáng màu đen điên cuồng run rẩy, lập tức phát ra tiếng nổ mạnh liên tiếp, triệt để bạo liệt ra, hóa thành vô số quang điểm màu đen phiêu tán vô tung.

Cảnh sắc trước mặt Phệ Kim tiên lóe lên, lối vào vực sâu xuất hiện lần nữa.

Cùng lúc đó, một bóng người màu vàng như gặp phải trọng kích, lảo đảo bay ngược ra phía sau, đúng là Giải Đạo Nhân.

Sắc mặt gã trắng bệch, quần áo trên người vỡ vụn, ngực và bụng bị xé rách hai lổ hổng lớn, hiển nhiên bị thương không nhẹ.

Giải Đạo Nhân bay ngược ra sau ước chừng hơn nghìn trượng, trên thân đột nhiên đại phóng lôi quang màu vàng, lại mượn cỗ man lực phản chấn này, thân hình biến thành một đạo kim quang, không quay đầu lại phi độn về hướng xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.