Phàm Nhân Tu Tiên Chi Tiên Giới Thiên (Phàm Nhân Tu Tiên 2)

Chương 594: Chương 594: Chém




Dịch: Tiểu Mjnh

Biên: Độc Hành

Nhóm dịch Phàm Nhân Tông

“Ầm” một tiếng nổ động trời vang lên.

Một luồng man lực vô cùng mạnh mẽ từ hai người Ma Quang và Phệ Kim Tiên Thái Ất Cảnh đụng vào nhau lan tỏa ra, hóa thành một cỗ sóng khí vô hình bắn ra bốn phía, làm chấn động cả vách núi, đá rơi liên hồi.

Trường thương màu đen cũng bị uốn cong mãnh liệt, bỗng nhiên văng ngược lại, mang theo thân hình Ma Quang bắn về phía sau.

Hàn Lập nhìn thân hình Ma Quang bay ngược vào trong sát khí thâm trầm, trong lòng rùng mình, nếu Ma Quang không chiếm một bộ thi thể Hôi Tiên sâu không lường được, chỉ sợ giờ phút này đã sớm bị lực lượng của cỗ chấn động này làm cho thịt nát xương tan rồi.

Nếu không phải là Ma Quang, mà bản thân mình thì ngay cả nửa chiêu của đối phương cũng không chịu nổi.

Thân hình Phệ Kim Tiên cũng bị cỗ cự lực đè ép xuống, lần đầu bị động rơi xuống phía dưới.

Nhưng ngay lúc đó, một đạo hào quang màu vàng đã sớm chuẩn bị từ trước bỗng nhiên tỏa sáng, một kim quang Bảo luân khổng lồ hiện ra, mười tám sợi tơ óng ánh chui vào thân luân, hơn bốn trăm Thời gian đạo văn tỏa sáng rực rỡ.

Từng luồng ánh sáng màu vàng trùm xuống, hình thành một mảnh không gian màu vàng cực lớn, bao phủ Phệ Kim Tiên vào.

Phệ Kim Tiên nhất thời cảm thấy hoa mắt, toàn bộ thân hình giống như sa vào trong vũng lầy, trở nên khó có thể cử động.

Nó muốn thả tinh quang ra đánh cho Cự Luân màu vàng này thành phấn vụn, nhưng không biết tại sao Tiên Linh Lực trong cơ thể giống như bị đông cứng lại, tốc độ vận chuyển gần như không thể, điều động vô cùng khó khăn.

Ở ngoài thân nó chợt hiện kim quang, dường như đang vận dụng tất cả lực lượng của mình giãy giụa, ý đồ thoát khỏi khống chế của Chân Ngôn Bảo Luân.

Từng đợt chấn động điên cuồng từ trên thân thể nó tỏa ra, mang theo luồng sóng màu vàng không ngừng đánh ra bốn phía, làm không gian Bảo Luân cũng lay động theo, chỉ là tạm thời không có chút dấu hiệu tan vỡ.

Hàn Lập thấy thế, con ngươi co lại một chút, trong lòng thầm nghĩ may mắn.

Nếu không phải lúc trước may mắn đột phá đến Kim Tiên đỉnh phong, giờ phút này chỉ sợ chưa chắc có thể vây khốn Phệ Kim Tiên này.

Đang suy nghĩ, hắn không dám chần chờ chút nào, hai tay nhanh chóng bắt quyết, toàn lực thúc giục Chân Ngôn Bảo Luân, dùng không gian này gắt gao vây khốn Phệ Kim Tiên kia.

Trong lòng hắn hiểu rõ, bản thân vây khốn đối phương không được lâu, một khi để đối phương thoát khỏi trói buộc, hậu quả sẽ khó lường.

Nghĩ đến đây, một tay hắn vung lên, một đạo quang mang màu xanh đột nhiên sáng lên, một cái hồ lô xanh biếc hiện ra, treo lơ lửng trên không trung chấn động không thôi.

Chỉ thấy quanh hồ lô có phù văn thật nhỏ chớp động dữ dội, nơi miệng hồ lô càng bộc phát ra quang mang sáng chói, một cỗ khí thế sắc bén ác liệt bị đè nén trong đó muốn thoát ra.

Hàn Lập vừa toàn lực khống chế Chân Ngôn Bảo Luân, vừa phân tâm khống chế hồ lô xanh biếc, bất kể tiêu hao Tiên Linh Lực hay lực lượng Thần Thức đều đạt đến trình độ khó có thể tưởng tượng.

Trong lòng của hắn thầm thở ra một hơi, trong miệng quát một tiếng, trên tay liền bấm kiếm quyết chỉ về phía trước.

“Chém”

Hắn ra lệnh một tiếng, trong nháy mắt lục sắc quang mang trên miệng hồ lô xanh biếc sáng tới cực điểm, âm thanh sét đánh như lôi đình từ trong đó không ngừng truyền ra.

Chỉ thấy từng chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, quanh thân lóe lên điện mang màu vàng từ miệng hồ lô lao ra.

Bên trong quang mang màu xanh óng ánh, tổng cộng tám thanh phi kiếm lao thẳng tới chém vào ngay tim của Phệ Kim tiên.

“Boong”

“Rặc rặc”

...

Từng tiếng va chạm liên tục vang lên, một đường tiếp theo một đường điện quang nổ tung.

Vì để uy lực mỗi kiếm không hao tổn, Hàn Lập không có phân ra kiếm quang kiếm ảnh, mà lấy bản thế thân kiếm thuần túy tiến hành công kích.

Trong thời gian duy trì Linh vực, từng đường phi kiếm vô cùng nhanh chóng bổ chém, qua thời gian mấy hơi thở cũng đã chém trúng mấy trăm kiếm vào ngay trước ngực Phệ Kim Tiên, bất quá chỉ làm lung lay từng đợt quang ảnh màu vàng, hầu như không gây tổn thương cho nó chút nào.

“Chém đi, chém đi! Thời điểm ta phá vỡ cấm chế, là lúc ngươi thịt nát xương tan, là lúc nghiền xương ngươi thành tro, hặc hặc... “ Phệ Kim Tiên Thái Ất Cảnh điên cuồng vùng vẫy như trước, trong miệng không ngừng vang lên tiếng cười điên dại.

Kim Đồng một bên nghe thấy tức giận khóe mắt muốn nứt ra, nhưng đáy lòng hối hận không thôi. Năm đó nàng đi theo bên cạnh Cừ Linh, nếu chịu khó cần cù tu luyện một chút, có lẽ bây giờ cũng không bất lực đứng nhìn như vậy.

Đang lúc nàng đang đau khổ suy tư vì không có biện pháp gì có thể phá phòng ngự Phệ Kim Tiên Thái Ất cảnh, Hàn Lập bên kia đột nhiên sinh ra biến hóa.

Chỉ thấy quanh khuôn mặt Hàn Lập sáng lên kim quang mãnh liệt, lúc trước tiêu hao Tiên Linh Lực không ít, bây giờ càng hao tổn tới cực điểm, phảng phất không giữ lại chút nào, giống như dòng thác chảy xuống dưới.

Ngay lúc đó, hồ lô xanh biếc treo lơ lửng trên không trung, phù văn tỏa ra hào quang sáng chói lóa, trên miệng hồ lô có một mũi kiếm được quang mang xanh biếc bao bọc, chuẩn bị phóng ra ngoài.

Cùng lúc đó, vòng xoáy màu xanh trong không gian hồ lô liền tăng tốc độ, chính giữa phát ra tiếng nổ trầm buồn, ở giữa súc tích lấy cỗ lực lượng kinh người, cảm giác dường như một ngọn núi lửa sắp phun trào.

“ Đi “

Trong miệng Hàn Lập hét to một tiếng.

Hồ lô xanh biếc lập tức chấn động mạnh, hư không trước miệng hồ lô vậy mà dao động, mũi kiếm cắt phá lao ra ngoài, trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

Hầu như trong nháy mắt, một đường kiếm ảnh màu xanh mơ hồ, xuất hiện ngay vị trí tim Phệ Kim Tiên, đâm thẳng tới.

“Boong” một tiếng vang thật lớn!

Thân thể Phệ Kim Tiên chấn động dữ dội, một đạo kim quang trộn lẫn điện quang màu vàng cùng chồng chất kiếm khí bỗng nhiên bùng nổ, lay động vô tận sóng khí, tỏa ra bốn phương tám hướng.

Sát khí thâm trầm này bị cỗ kình phong phá thành mảnh nhỏ, lao lên phía trên vực sâu rồi tiêu tán, hai bên vách đá cùng đáy cốc cũng bị kình phong kiếm khí chém thành mảnh nhỏ, hiện ra từng khe rãnh cực lớn sâu trăm trượng.

Chỉ thấy kim quang trước ngực của Phệ Kim Tiên từ từ vỡ vụn, tầng giáp xác vô cùng cứng rắn rốt cuộc xuất hiện một vết rách giống như sợi tóc hết sức nhỏ bé.

Phệ Kim Tiên Thái Ất cảnh phát hiện phòng ngự của mình bị công phá trong nháy mắt, tròng mắt không khỏi co rụt lại, giãy giụa càng thêm điên cuồng. Chân Ngôn Bảo Luân đang bao trùm càng kịch liệt lay động, trở nên cực kỳ không ổn định, mắt thấy không thể khống chế được nữa rồi.

Hàn Lập chớp mắt, trong nội tâm có chút tiếc nuối, nhưng cũng không cảm thấy bất ngờ.

Chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm tế luyện trong hồ lô xanh biếc một thời gian dài, uy lực có thể nói vượt quá dự đoán của Hàn Lập.

Nếu một kiếm trong hồ lô đâm trúng không phải là Phệ Kim tiên Thái Ất hậu kỳ, mà Thái Ất Ngọc Tiên đỉnh phong bình thường khác, tuyệt đối sẽ không chỉ chịu tổn thương nhiêu đó.

Hàn Lập không chần chừ, trên tay lập tức biển đổi pháp quyết.

Tám thanh phi kiếm màu xanh lập tức trở về, bay đến chung quang chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm này, kết hợp cùng hào quang của nó, tia điện quấn xung quanh, trong nháy mắt hòa thành một thể.

Hàn Lập phi thân lao tới, không hề lấy Thần niệm ngự kiếm, mà tay cầm chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm được hợp từ chín cây thành một, lao thẳng đến Phệ Kim Tiên Thái Ất.

“Ngươi muốn chết....” Phệ Kim Tiên Thái Ất cảnh sớm không kìm được cơn giận, quát lớn.

Hàn Lập mặc kệ, kim quang quanh người lan tỏa mãnh liệt, hai tay cầm kiếm chém tới vết thương ngay tim của Phệ Kim Tiên.

Thời khắc này, Tiên Linh Lực không cần giữ lại, Tịch Tà Thần Lôi cũng không cần, vạn cổ kiếm khí cũng không cần giữ lại.

“Phanh”

Sau Khi chém một kiếm xuống, Thân thể Hàn Lập như diều hâu xoay người lại, một kiếm theo sát một kiếm chém xuống.

“Phanh”

Sau khi chém xuống một kiếm, lại lặp lại như trước, kiếm thứ ba cũng theo ngay sau đó bổ xuống, kiếm thứ tư, kiếm thứ năm, kiếm thứ sáu...

Hắn lặp đi lặp lại liên tiếp không ngừng.

“Phanh”

Một kiếm nhanh hơn một kiếm, một kiếm mạnh hơn một kiếm không ngừng chém xuống, từng đạo Tịch Tà Thần Lôi chưa kịp phát ra, liền bị một kiếm cưỡng ép áp chế lại, từng cỗ vạn cỗ kiếm khí chưa thoát ra, cũng bị một kiếm cưỡng ép bức trở về.

Từng sợi kim lôi, từng đợt kiếm khí, không ngừng tích lũy, không ngừng tranh đấu, tất cả đều tích tụ từng tí một ngay vị trí vết thương trước tim Phệ Kim Tiên, như ngọn núi lửa có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

Ma Quang một lần nữa trở lại từ vực sâu, cũng không lập tức tới gần, gã nhìn một màn này từ xa, lập tức minh bạch dụng ý Hàn Lập, đôi mắt không khỏi có chút lóe lên, rồi híp mắt lại.

Giờ phút này, Phệ Kim Tiên Thái Ất đã sớm không còn trấn định như trước, nó có thể cảm nhận uy lực cùng uy hiếp từ một kiếm này, hai cánh phía trên rung động dữ dội, từng đợt tinh quang lập lòe không thôi, không ngừng đánh vào Chân Ngôn Bảo Luân.

Theo đó Chân Ngôn Bảo Luân không ngừng tiêu hao, sức mạnh giảm từng chút một, tuy nhiên vẫn có thể làm tiến công của giáp trùng chậm lại, nhưng lại không thể không bị rung chuyển, toàn bộ Thời gian đạo văn trên Bảo Luân cũng bị ảnh hưởng, chấn động dữ dội.

Thần thức Hàn Lập tiêu hao đến sắp cạn, giờ phút này hai tròng mắt đã là một mảnh huyết hồng, hai đôi tai cũng có máu tươi chảy xuống, uốn lượn như hai con rắn xích luyện nhỏ, đọng ở hai bên khuôn mặt.

Tuy nhiên, hai tay hắn cầm kiếm lại chắc chắn dị thường, vẫn một kiếm nối tiếp một kiếm chém xuống.

Ba trăm năm mươi chín kiếm, ba trăm sáu mươi kiếm...

Hàn Lập chém tới từng kiếm liên tục, nhưng vết thương của Phệ Kim Tiên thủy chung không có mở rộng ra.

Ba trăm sáu mươi mốt kiếm!

Tịch Tà Thần Lôi không ngừng tích lũy rốt cuộc không thể áp chế, không ngừng phóng thích vạn cỗ kiếm khí ra.

Một âm thanh rung trời triệt địa “Ầm ầm” vang lên!

Một vùng lôi hải màu vàng bùng lên không thua gì lôi trì cửu thiên, vô số hào quang lôi điện màu vàng tỏa ra, hóa thành một vòng xoáy lôi điện, bao phủ toàn bộ Phệ Kim Tiên vào.

Một mảnh vạn cỗ kiếm khí ào ào ngưng tụ lại một chỗ, tụ tập ngay ngực của Phệ Kim Tiên lập tức bùng nổ.

Kim điện quang, kiếm khí trắng như tuyết hòa vào một chỗ với nhau, như Giao Long màu trắng uốn quanh trụ lớn màu vàng phóng lên tận trời, gần như xuyên qua toàn bộ vực sâu.

“Rống... “

Trong miệng Phệ Kim Tiên Thái Ất cảnh phát ra tiếng thét dài thê lương, hung ác tới cực điểm.

Hai cánh sau lưng vỗ ầm ầm, từ trong truyền ra trận trận chấn động mạnh, làm cho Chân Ngôn Bảo Luân rung động không gánh chịu nổi liền bị phá vỡ bay ra ngoài, trong nháy mắt nó thoát khỏi khống chế.

“Lại có thể phá vỡ phòng ngự của ta, hôm nay ngươi chắn chắc phải chết”, nó thoáng cúi đầu nhìn xuống vị trí ngay ngực, miệng vết thương sâu hoắm, giận dữ không thôi, quát.

Nó bất ngờ phát hiện, lấy khí lực lúc trước, cho dù thân thể bị người ta phá vỡ, muốn hồi phục tổn thương cũng chỉ qua mấy hơi thở.

Nhưng lúc này lại không như vậy.

Chỗ vết thương vừa rồi lại không thấy bất kỳ dấu hiệu hồi phục nào.

Ở trên dường như còn có tia điện quấn quanh, kiếm khí tung hoành, ngăn trở tốc độ hồi phục của vết thương lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.