Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 41: Chương 41: Thật Đúng Là Không Biết Xấu Hổ




Phương Trì Hạ cứng ngắc ở trong ngực anh, vừa nghe thấy lời nói kia lập tức hoảng sợ thay đổi sắc mặt.

Chính là tối hôm qua lúc hai người ở trong phòng tắm cùng nhau mới xảy ra chuyện, cô vẫn còn cảm giác sợ hãi với phòng tắm.

Lúc vào đến phòng tắm, cô hoảng loạn tránh thoát ôm ấp của anh, đẩy anh đi ra ngoài, “Anh đi ra ngoài trước đi! Ra ngoài!”

“Có quan hệ?” Lạc Dịch Bắc không biểu lộ gì để mặc cô tùy ý đẩy, nói chuyện còn có điểm lười nhác.

Trên mặt Phương Trì Hạ lúc trắng lúc xanh, bị anh nói chặn đến cứng họng không biết nói tiếp làm sao.

Thật đúng là không biết xấu hổ!

Lạc Dịch Bắc thản nhiên thưởng thức sắc mặt biến hóa của cô, thuận tay mở khóa nước ở gần cô gái đầu tóc rối xù bên cạnh.

“Rào” một tiếng, làn nước ấm áp phun xuống như mưa, đầu Phương Trì Hạ đang để trong đó, toàn thân ướt nhẹp.

Linh cảm thiết kế bộ lễ phục trên người cô vốn dĩ bắt nguồn từ thiên nga, sau khi bị nước xối đã ướt hết toàn bộ, thật sự trở thành thiên nga nổi trên mặt nước, ngay cả trên gương mặt cũng toàn nước chảy.

Toàn thân cứng đờ đứng tại chỗ, Phương Trì Hạ tức giận đến thân thể cũng hơi phát run, cắn chặt răng.

“Lạc Dịch Bắc, anh làm cái gì thế hả?” Cô gào lên một tiếng với anh, có chút tức giận vì hành động của anh.

Giọng nói rống giận của cô hơi lớn, ánh mắt nhìn anh cũng hung thần ác sát, bộ dạng kia, giống hệt như là con mèo rừng nhỏ xù lông.

Lạc Dịch Bắc chớp chớp đôi hàng mi, dường như hơi bất ngờ trước hành động này của cô, nhưng động tác trên tay cũng không hề có ý dừng lại.

“Uớt hết cả rồi, anh giúp em cởi ra!” Nhẹ nhàng đáp lại cô một câu, anh nói ra rất chững chạc đàng hoàng, chỉ là, hành động thì thật sự không liên quan đến từ đứng đắn chút nào.

“Anh đừng như vậy…… Đừng…… A ~” Phương Trì Hạ chống cự trong lồng ngực anh, lời nói vừa mới phát ra, lại vì động tác của anh, chợt biến thành một tiếng hô nhỏ.Tay Lạc Dịch Bắc chơi xấu mà bóp cô một chút.

“Khốn – kiếp!” Mặt của Phương Trì Hạ hồng đến độ như muốn nhỏ ra máu, cô nâng cánh tay lên muốn đánh anh, anh lại thuận thế nắm lấy cổ tay cô, khẽ đỡ cô để cô hơi dựa lên cửa thủy tinh, thân thể anh cũng lập tức đè lên……

Trong phòng tắm, sương mù mờ mịt.

Trên đỉnh đầu, nước trong vòi hoa sen, vẫn còn “ào ào” chảy……

Cũng không biết giằng co bao lâu, tứ chi Phương Trì Hạ như nhũn ra, nói chuyện cũng có phần không tỉnh táo, “Lạc Dịch Bắc, dừng lại đi, ngày mai chúng ta tiếp tục được không?”

“Ngày mai?” Người đàn ông bên cạnh lặp lại hai từ của cô, dường như cũng vừa lòng với đề nghị này.

Lúc này Phương Trì Hạ căn bản không biết chính mình đang nói cái gì, càng khỏi nói đến sự tình hôm nay còn chưa kết thúc, đã tự ném chính mình vào một cái hố sâu khác rồi.

Thấy hình như anh nghe vào tai, cô vội vàng gật đầu phụ họa, “Ừ, ngày mai.”

“Được, ngày mai.” Môi mỏng như có như không nhếch lên một cái, khó có khi Lạc Dịch Bắc dễ nói chuyện, anh dùng khăn tắm bọc lấy cô, một tay ôm cô ra khỏi phòng tắm.

Hai người trở về phòng, đầu vừa đặt lên gối chỉ trong chốc lát, Phương Trì Hạ mệt mỏi nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Kể từ khi lớn lên, Phương Trì Hạ lại có một tật xấu, lúc cô ngủ giấc ngủ rất nông, hơn nữa cô luôn không ngủ được.

Đây là do trước kia khi còn ở Phương gia tạo thành, chủ yếu là vì đề phòng con sói ở Phương gia kia.

Lúc nào cũng có thể bị người như lang như sói mơ ước, Phương Trì Hạ luôn cố gắng tự bảo vệ mình, ngay cả lúc ngủ cũng luôn luôn cảnh giác với hắn.

Nhưng mà, từ khi ở cùng Lạc Dịch Bắc, cũng không biết là bị anh lăn lộn quá mệt mỏi hay là có nguyên nhân khác, mà cơ bản buổi tối cô đều đặt đầu xuống là có thể ngủ.

Một đêm, không mộng mị……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.