Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 306: Chương 306: Loại Chuyện Này, Chỉ Có Thể Làm Vì Anh




Phương Trì Hạ khẽ giật mình, lưng cương cương, bước chân dừng lại.

Anh muốn nói cho cô biết, anh có mười phần nắm chắc nên mới làm như vậy?

Lạc Dịch Bắc cũng không giải thích thêm, lướt qua cô trực tiếp đi vào trong phòng.

Phương Trì Hạ ngừng chân ở chỗ cũ, ánh mắt định dạng ở bóng lưng anh, nhìn anh ở trong bóng đêm chậm rãi biến mất, đôi mi thanh tú nhíu nhíu.

Tại sao phải đặc biệt giải thích với cô?

Cô đứng ở hoa viên thật lâu, thời điểm tiến vào, Lạc Dịch Bắc đã lên lầu.

Anh tựa hồ đang tắm, âm thanh tắm vòi sen, thời điểm đi ở hành lang cũng nghe thấy.

Thời điểm Phương Trì Hạ sắp đi đến cửa, nội tâm hơi giãy dụa nên ở phòng cho khách hay phòng ngủ chính, nhưng vẫn đẩy cửa phòng ngủ ra đi vào.

Tiếng bước chân cô vốn không lớn, cũng không biết Lạc Dịch Bắc không chú ý hay là căn bản không ngại cô có ở đấy không, tắm rửa xong, vậy mà quần áo cũng không thèm mặc đã ra ngoài.

Trên người anh mặc một cái quần cụt, đã gặp cô, đầu tiên là sững sờ một chút, nhưng sau đó lại giống như không có việc gì, anh dường như không có gì sấy tóc ở trước mặt cô.

Anh đối diện cô, ngược lại không phải cố ý ở trước mặt cô bán đứng nhan sắc, chỉ là mặt rất tùy ý vừa vặn chuyển tới bên cô.

Phương Trì Hạ ngồi xâu ghế dựa ở trên sân thượng, liền nhìn anh ở trước mặt cô nhích tới nhích lui, ánh mắt định dạng tại người khác dây câu xuống khu vực, sắc mặt có chút không được tự nhiên: “Anh trước mặc quần áo vào!“.

“Đã xem qua nhiều lần như vậy...” Lạc Dịch Bắc mặt không đổi sắc trả lời cô một câu, không xem lời cô thành chuyện quan trọng, tiếp tục sấy tóc.

Phương Trì Hạ chịu không nổi anh, cũng không tiếp tục yêu cầu, tầm mắt chuyển hướng sang sân thượng, loại bỏ anh ở trước mặt.

Cô rất tận lực bỏ qua anh, ai ngờ Lạc Dịch Bắc vậy mà cầm khăn mặt đi ra.

Ôm cô lên, anh rất tự nhiên ngồi lên chỗ cô vừa rồi.

Động tác của anh rất tự nhiên, không hề có cảm giác ngượng ngùng, còn rất bá đạo.

Xâu ghế dựa vốn không lớn, một người ngồi dư thừa, thế nhưng hai người ngồi sẽ rất chen chúc.

Phương Trì Hạ đang ngồi, cứ như vậy bị anh chiếm lấy.

Không còn lời nào với anh, Phương Trì Hạ xoay người muốn vào nhà.

Nhưng sau khi đi vào, thoáng nhìn áo tắm bày biện trên giường, cô lại khống chế không nổi cầm lấy, vài bước đi ra ngoài, đưa cho Lạc Dịch Bắc: “Cầm lấy”.

Lạc Dịch Bắc nhìn chằm chằm quần áo trong tay cô, đầu tiên là kinh ngạc, ngẩng đầu, liếc nhìn cô một cái, anh ung dung yêu cầu: “Em giúp tôi”.

Chủ yếu là Phương Trì Hạ không muốn tầm mắt luôn nhìn đến đồ vật không khỏe mạnh, không phải vấn đề cô tự nhiên hay không tự nhiên, mà cô sợ là tí nữa bầu không khí sẽ thay đổi.

Do dự một chút, cô vẫn cầm lấy áo tắm giúp anh mặc vào.

Kỳ thật sau khi hai người kết hôn làm chuyện này không ít, chỉ là bình thường dưới tình huống áo sơ mi.

Làm nhiều, tay cô hiện tại như ý không ít.

Tròng mắt Lạc Dịch Bắc nhìn tay trắng nõn tinh xảo lại linh hoạt, nội tâm rất tươi đẹp nghĩ, cái tay này, nên vì anh làm những việc này.

Hơn nữa, chỉ có thể làm vì anh!

Nghĩ đến vấn đề này, lại vừa nghĩ tới chuyện cô rời Nice đến nước R vài ngày, bộ ngực anh có chút ngột ngạt, thình lình hỏi, “Em và Phí Tư Nặc...”

Một câu, còn chưa nói xong, lại bị Phương Trì Hạ ngăn chặn: “Xong”.

Vứt xuống hai chữ, thân vừa chuyển, vào trong phòng.

Đột nhiên cắt đứt, Lạc Dịch Bắc không biết là trùng hợp hay là cô đang lảng tránh, tầm mất di động theo bón lưng cô, anh bước vài bước theo cô.

Phương Trì Hạ tìm quần áo treo trong tủ áo, mặt không thèm nhìn anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.