Ông Xã Tổng Tài Bá Đạo Sủng: Bảo Bối, Tiếp Tục

Chương 314: Chương 314: Cái Ôm Ấm Áp Nhất




“Năng lực ứng biến không tệ.” Lạc Dịch Bắc ngồi trên tàu đệm khí, duỗi tay về phía cô.

Phương Trì Hạ lẳng lặng nhìn anh, ngẩn ra, đặt tay mình vào lòng bàn tay anh.

Lạc Dịch Bắc nắm lấy tay cô, giật nhẹ, Phương Trì Hạ bị anh kéo tới.

Vừa rồi ngâm trong biển, trên người cô cũng đã ướt đẫm.

Anh dường như cũng không ngại, kéo cô ngồi phía sau mình, kìm cô dựa vào trên người anh, dẫn dắt hai cánh tay của cô vòng lên eo anh.

Một động tác, làm Phương Trì Hạ hơi sửng sốt, nhưng cũng không từ chối.

Nhiệt độ nước biển có hơi thấp, trên người Phương Trì Hạ lại ướt đẫm, lúc này nhiệt độ thấp như vậy, cơ thể bị lạnh run lên một hồi.

Nhiệt độ Lạc Dịch Bắc vốn thấp hơn so với người bình thường, nhưng dựa vào anh như vầy, cũng không biết là nhiệt độ trên người Phương Trì Hạ quá thấp hay là sao mà càng làm cho cô cảm thấy... Đặc biệt ấm áp.

Phương Trì Hạ có chút lưu luyến nhiệt độ trên người anh, đầu cạ cạ trên lưng anh, hai cánh tay đang ôm anh thu lại chặt hơn.

Một động tác nhỏ liền làm cho Lạc Dịch Bắc hơi run run, cụp mắt, tầm mắt nhàn nhạt liếc nhìn tay cô, sửng sốt vài giây, vẻ mặt nhu hòa.

Anh bỏ tàu đệm khí, dẫn cô đi về du thuyền lúc đầu hai người tới.

Lúc trở lại trên thuyền, đã có mấy nhân viên tạp vụ đứng chờ hai bên.

Một người trong đó đi lên trước, cung kính đưa quần áo khô ráo và khăn mặt cho hai người.

Chiếc du thuyền này là một mô hình khách sạn với nhà hàng và phòng ở đầy đủ nội thất, thậm chí phòng ở còn rất xa hoa.

Phương Trì Hạ theo Lạc Dịch Bắc đi vào một căn phòng trong đó, cầm lấy khăn mặt, rất tùy ý xoa xoa tóc dài ướt đẫm của mình.

“Vừa rồi xảy ra chuyện gì?” Lạc Dịch Bắc không chút biến sắc nhìn động tác của cô, bất ngờ hỏi.

Bàn tay cầm khăn mặt của Phương Trì Hạ cứng đờ, động tác trên tay ngừng lại.

Cô vẫn cực kỳ thông minh, chỉ cần một chút ngôn ngữ đặc biệt mà người vừa nãy nói ra, cô liền có thể đoán được thân phận của đối phương.

Việc này, hẳn là có liên quan đến Phí Tư Nặc?

Trong lòng Phương Trì Hạ rõ ràng, nhưng không nói ra.

“Em cũng không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.” Như không có việc gì trả lời anh một câu, cô nghiêng đầu cầm khăn mặt tiếp tục lau lên tóc.

Xoa xoa, vẫn cảm thấy có mùi nước biển, liền đơn giản đi vào phòng tắm.

Đến cửa, còn chưa kịp đi vào, bóng Lạc Dịch Bắc đã theo tới.

“Nếu đã cùng ướt, vậy thì cùng tắm đi!” Ung dung thong thả lướt qua bên người cô, anh xa xôi nhìn cô một cái, ném cho cô một câu rồi trực tiếp đi vào phòng.

Mặt anh không biến sắc tự nhiên đi vào, trái ngược với cô, một chút cũng không cảm thấy xấu hổ.

“Không cần, em không vội, anh có thể vào tắm trước!” Phương Trì Hạ rất hào phóng, lui về sau hai bước, muốn rời đi, cơ thể còn chưa xoay lại, Lạc Dịch Bắc đã vài bước đi tới bên người cô, chặn đường cô lùi bước.

Không cho phép từ chối, anh ôm ngang cô đi vào trong phòng tắm.

“Em nói rồi em không vội.” Phương Trì Hạ ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn anh, muốn giãy dụa, Lạc Dịch Bắc lại trở tay trói cổ tay cô, dắt cô tay vịn trên vai anh.

“Anh muốn làm gì?” Phương Trì Hạ cau mày, nắm tay thành quả đấm đánh vai anh một cái.

“ Tắm chung với vợ, có ý kiến?” ánh mắt Lạc Dịch Bắc nhàn nhạt quét qua trên mặt cô, ôm cô đi vào phòng riêng tắm vòi sen.

Dường như tâm trạng của anh rất tốt, bước đi rất chậm, khóe môi hơi cong lên, cái mỉm cười kia, rất nhạt, nhưng xem ra đặc biệt quyến rũ...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.