Ông Xã Đại Nhân Đáng Yêu

Chương 20: Chương 20: Beethoven và một con lừa nhỏ




Quả lắc của đồng hồ treo tường lớn bên cạnh phát ra âm thanh có quy luật, trong không khí thoang thoảng mùi thơm xì gà, đến từ trên người Viêm Cẩn Du.

Hơi thở đặc thù này kết hợp với khí thế xâm lược của người đàn ông khiến Mễ Tiểu Bạch căng thẳng.

“Tối hôm qua...” Viêm Cẩn Du mở miệng.

“Nếu như anh muốn hút thuốc, tôi có thể giúp anh!”

Mễ Tiểu Bạch thông minh cắt ngang lời Viêm Cẩn Du trước khi anh định nói, sợ Viêm Cẩn Du nhắc đến chuyện nắp nồi.

“Ông nội tôi không cho phép tôi hút thuốc trước mặt cô.”

Viêm Cẩn Du liếc mắt nhìn, cười lạnh nói: “Mễ Tiểu Bạch, cô đúng là từng giây từng phút đều muốn dồn tôi vào chỗ chết. Ha ha ha...”

“Không không không!”

Mễ Tiểu Bạch vội vàng phủ nhận: “Sao tôi lại vô đạo đức thế được? Tôi không biết hóa ra ông cụ lại chính trực như vậy a! đừng nghĩ xấu tôi như vậy! Có chuyện gì từ từ rồi nói!”

“Có chuyện gì từ từ nói...”Viêm Cẩn Du hừ lạnh một tiếng: “Giữa chúng ta có gì để có nói? Có điều cô đã nhắc nhở tôi, đã nhàm chán như vậy, chi bằng chúng ta tiến hành hoạt động thú vị đi?”

“Hoạt động thú vị?”

Mễ Tiểu Bạch sững người, cánh tay Viêm Cẩn Du vươn ra, kéo cô vào trong lồng ngực.

“Không thể hút thuốc, không thể nói chuyện, mà cô lại là con gái, xem ra trong mười phút hai chúng ta chỉ có thể làm một hoạt động.”

Nói xong, trực tiếp nâng cằm Mễ Tiểu Bạch, hôn xuống...

“Ưm!”

Mễ Tiểu Bạch mở to mắt, không thể tưởng tượng nổi nhìn Viêm Cẩn Du, hoạt động thú vị là chỉ... phát tình?

Mẹ nó, tên bại hoại này, hình như còn rất dùng sức!

Nửa phút sau, cuối cùng Mễ Tiểu Bạch cũng đẩy được Viêm Cẩn Du ra: “Anh làm gì vậy?! Bị người khác thấy thì sao?”

“Không nhìn thấy thì có thể làm?!”

Con ngươi lạnh lùng của Viêm Cẩn Du nhìn thẳng vào bờ môi sưng đỏ của Mễ Tiểu Bạch: “Tôi sẽ không để Ân Mộc cho người vào.”

Nháy mắt da mặt Mễ Tiểu Bạch đỏ lên: “Dĩ nhiên không thể! Nơi này là trường học, bên ngoài có rất nhiều người... A!”

Mễ Tiểu Bạch còn chưa kháng nghị xong, đã bị Viêm Cẩn Du mất kiên nhẫn đặt lên ghế sô pha.

“Mễ Tiểu Bạch! Cô còn dám cãi lại tôi?! Cô ngồi bên cạnh tôi ít nhất ba phút, vậy mà cô không hề nhắc tới chuyện tối qua! Cái nắp nồi kia phải tính thế nào đây? Hả?!”

Quả nhiên, quay tới quay lui, cái ‘nắp nồi’ vẫn bị sờ gáy.

“Thật xin lỗi! Đó là hiểu lầm!”

Ưu điểm của Mễ Tiểu Bạch là co được dãn được, lập tức xin tha thứ: “Anh muốn dìm tôi xuống nước mà! Tôi phải tự cứu lấy mình đúng không?! Tôi sợ anh nổi nóng hại chết tôi, con người đều có dục vọng muốn sống, tôi chỉ biểu hiện phản ứng của người bình thường thôi mà!”

Viêm Cẩn Du nghe vậy, ánh mắt âm trầm hồi lâu, cuối cùng cũng buông Mễ Tiểu Bạch ra.

“Phù ----------“

Mễ Tiểu Bạch thở phào ngồi xuống, nhưng một chân còn vắt ngang hông Viêm Cẩn Du, dường như lúc nào cũng có thể bị anh giải quyết tại chỗ, không dám động đậy.

Thế là cô nghĩ ngợi, cẩn thận phân tán lực chú ý của Viêm Cẩn Du: “Hôm qua là tôi không đúng, anh tha thứ cho tôi được không? Tôi đánh đàn ca hát cho anh nghe, giúp anh trôi qua mười phút nhàm chán này?”

Viêm Cẩn Du im lặng một hồi, rốt cuộc lui người ra.

Nội tâm Mễ Tiểu Bạch vui mừng: “Anh muốn nghe gì? Tôi không biết nhiều lắm, nếu không có yêu cầu đặc thù gì, tôi tự chọn nhé?”

Viêm Cẩn Du nâng chén trà lên, ưu nhã không ai bì nổi thổi bọt trà, lạnh giọng nói: “Tùy đi.”

Mễ Tiểu Bạch biết rõ ông cụ Viên có thể vào phòng bất cứ lúc nào, trong vòng mười phút, thật ra Viêm Cẩn Du sẽ không dám làm gì cô...

Nhưng, vẻ mặt như đóng băng của Viêm Cẩn Du, hoàn toàn như kiểu sẽ cầm dao chém người vậy.

Tim Mễ Tiểu Bạch cô đập rất nhanh, ngồi bên cạnh anh ta mấy phút cũng giảm thọ.

Cho nên ban nãy đầu cô lóe lên, nhìn thấy đàn dương cầm tam giác bên cạnh, bèn nghĩ cách làm sao để vượt qua mười phút gian nan này.

“E hèm, vậy tôi bắt đầu ha.”

Mễ Tiểu Bạch mở nắp đàn dương cầm ra, hắng giọng, vừa đàn vừa hát: “Tôi có một con lừa nhỏ, trước giờ nó không biết cười, có một ngày tôi tâm huyết dâng trào cưỡi nó đi chợ...”

“Phụt --------------“

Một ngụm trà của Viêm Cẩn Du còn chưa nuốt vào yết hầu, lập tức phun hết ra, giận dữ nói: “Mễ Tiểu Bạch!”

“Sao... sao thế?”

Mễ Tiểu Bạch bị dọa dừng động tác lại, thật sự không biết vì sao Viêm Cẩn Du nói giở mặt liền giở mặt, vội nói: “Anh không thích bài này? Tôi có thể đổi a! “Mùa xuân ở đâu”? “Bài ca đi học”?!”

Vẻ mặt Viêm Cẩn Du như gặp quỷ nhìn chằm chằm Mễ Tiểu Bạch, Mễ Tiểu Bạch không khỏi run rẩy, bị dọa cho hơi nức nở: “Vậy anh nói anh muốn nghe gì, anh chọn tôi đàn được không?!”

“Cô cố ý đúng không?”

Viêm Cẩn Du hét lên: “Đàn bản nhạc quốc tế cho tôi! Beethoven! Mozart! Nếu không biết đàn cái này thì đàn những ca khúc đang thịnh hành cho tôi! Còn dám đánh những bản nhạc vũ nhục trí thông minh của tôi, dù cô có ông trời chống lưng cũng vô dụng!”

“Beethoven? Mozart?!”

Vẻ mặt Mễ Tiểu Bạch cầu xin: “Hóa ra anh thích loại nhạc sang trọng này, nhưng tôi không biết a, trước kia mẹ tôi làm giáo viên dạy nhạc cho trẻ con, những khúc đàn tôi học được đều là nhạc thiếu nhi a!”

“Cô...”

Cả khuôn mặt tuấn tú của Viêm Cẩn Du chuyển từ màu đỏ sang khó coi, nghiến răng ken két.

Có lẽ chưa từng có ai khiến anh phải ngậm bồ hòn như thế, anh đứng dậy đi tới, Mễ Tiểu Bạch bị dọa hét lên, liền bị anh túm chặt ném qua một bên: “Cút đi!”

“A! Cái mông!”

Mễ Tiểu Bạch bị ném mạnh qua một bên, cái mông va vào góc đàn dương cầm, nháy mắt đau đến nhe răng trợn mắt, không khỏi rưng rưng nước mắt, cảm thấy rất tủi thân -----------

Âm nhạc thiếu nhi là vũ nhục trí thông minh sao? Viêm Cẩn Du dựa vào đâu mà sỉ nhục người ta như thế? Sự nghiệp giáo dục âm nhạc trẻ em của Hứa Ứng Như rất được mọi người tôn trọng đấy?

Cô còn chưa oán thầm xong, liền nghe thấy tiếng đàn trôi chảy vang lên dưới ngón tay của Viêm Cẩn Du...

“Thật hay quá...”

Mễ Tiểu Bạch khiếp sợ mở to mắt, nhìn bàn tay thon dài hữu lực của Viêm Cẩn Du nhanh chóng lướt qua từng phím đàn, sớm đã quên tủi thân trước đó.

“Chương ba bản ‘Hòa âm bi thương’ của Beethoven.”

Đánh đàn dương cầm dường như khiến tâm trạng Viêm Cẩn Du tốt hơn chút, giải thích: “Cá nhân tôi thích nhất đoạn này.”

Vẻ mặt Viêm Cẩn Du nghiêm túc mà say mê, sau khi cởi áo khoác ra, trên người chỉ còn lại chiếc áo sơ-mi màu đen.

Tay của anh xắn lên, để lộ một đoạn cánh tay màu đồng.

Viên bảo thạch trên chiếc đồng hồ đeo tay lóe lên thay sự di chuyển của bàn tay, tỏa ra ánh hào quang mê người.

Mễ Tiểu Bạch nuốt nước miếng, lặng lẽ nhìn Viêm Cẩn Du ---------

Anh nhắm mắt lại, hoàn toàn không cần nhìn phím đàn, sườn mặt tuấn mỹ mê người, lưng thẳng tắp ưu nhã, cổ áo mở hai nút, lộ ra hầu kết gợi cảm và xương quai xanh, mái tóc đen nhánh hơi đung đưa theo động tác của anh...

Viêm Cẩn Du rất đẹp trai, là sự thật Mễ Tiểu Bạch đã sớm phát hiện ra.

Nhưng bình thường anh lạnh lùng, bá đạo, coi trời bằng vung, cho nên không khiến người ta ưa nổi.

Nhưng khi anh nhắm hai mắt, đơn thuần hưởng thụ âm nhạc, những điều đó biến mất không còn sót lại chút gì.

Anh như vương tử chân chính, ưu nhã, cao quý, mê người...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.