Ông Xã Cầm Thú Không Đáng Tin

Chương 2: Chương 2: Họp phụ huynh cho bà xã




“Thế nào?”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông khiến cho cô phục hồi tinh thần lại.

“Anh… Khi nào trở lại?”

“Có chuyện gì sao?”

“Ừ, có chút.” Tống An Cửu không sợ trời không sợ đất lần đầu tiên quẫn bách, cuối cùng vẫn nhắm mắt mở miệng, “Ngày mai tôi họp phụ huynh.”

“Hả?”

Tống An Cửu hơi tức giận, đã nói rõ ràng như vậy còn chưa rõ sao?

“Anh có thể tới họp phụ huynh giúp tôi không!” d.đ.l.q.đ Giống như chịu nhục, cô cắn răng nghiến lợi gằn từng chữ.

Bà xã mình vừa mới kết hôn kêu anh đi họp phụ huynh giúp, người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia trầm mặc thật lâu, hình như thật sự không ngờ tới.

Tổ chức họp phụ huynh cũng không phải chuyện ly kỳ gì, ly kỳ chính là anh lần đầu tiên đi dự họp phụ huynh, không phải cho con của mình, mà là cho bà xã của mình.

Một hồi lâu sau, anh đáp lại: “Có thể.”

Anh lại… Đồng ý?

Gọi số điện thoại chính là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, cô vốn không ôm hy vọng gì.

“Mấy giờ?” Anh hỏi.

“Hả?”

“Mấy giờ đi họp?”

“A, hai giờ chiều mai.”

“Biết rồi.”

Ngay sau đó, cô nghe thấy anh ở đầu điện thoại bên kia kêu trợ lý đặt chuyến bay.

“…”

“Còn có việc gì sao?”

“Không có nữa.”

“Ngày mai gặp ở trường học.”

“Ừ.”Tống An Cửu kinh ngạc cúp điện thoại, trong lòng ít nhiều có chút cảm kích, anh không chỉ đồng ý, còn không hỏi cô vấn đề giống như tại sao không kêu cha mẹ đi họp phụ huynh, trên thực tế anh một câu cũng không hỏi nhiều.

Đột nhiên hơi thấp thỏm, cô còn chưa nói cho anh biét, không chỉ đi họp phụ huynh, cô còn gây họa…

Buổi tối, Tống An Cửu mất ngủ.

Hai giờ chiều ngày hôm sau, Tống An Cửu đến trường học, đợi ở cửa.

Cuộc họp phụ huynh hôm nay chủ yếu vì trao đổi với phụ huynh về vấn đề điề nguyện vọng. Nếu như không phải bởi vì đánh người, cô vốn không cần mời phụ huynh.

Phụ huynh lục tục tới, thấy cô một thân ăn mặc lung tung lộn xộn đều chán ghét nhíu mày.

“Sao Thịnh Cẩn lại có học sinh như vậy?”

“Chắc không phải của Thịnh Cẩn! Có phải của Minh Huy ở bên cạnh không?”

“Có thể đi!”

“Ai nói, con bé chính là học sinh của Thịnh Cẩn, nổi danh treo đuôi xe *, lớp mười hai cũng đã học lại hai năm rồi!”

(*) Treo đuôi xe: ý định ban đầu để treo trang trí ở phía sau xe ngựa, có nghĩa là chân cuối cùng hoặc chân sau, bao gồm cả ý xúc phạm.

“Hả? Thật sao? Sao Thịnh Cẩn lại thu cả người như vậy? Đừng làm hư đứa bé!”

“Là…”

Tống An Cửu dựa nghiêng vào cổng chính, trong miệng còn ngậm điếu thuốc lá, hoàn toàn mắt điếc tai ngơ với mấy lời này.

Các phụ huynh tụ tập càng lúc càng nhiều, cho đến khi họp phụ huynh bắt đầu, thỉnh thoảng có một hai phụ huynh vội vàng chạy tới.

Thời gian chậm rãi trôi đi, đảo mắt đã qua một giờ.

Trên đường Tống An Cửu gọi điện thoại qua, thông báo tắt máy.

Có lẽ vẫn còn trên máy bay đi.

Hai giờ, ba giờ…

Cuối cùng chờ đợi đến khi họp phụ huynh kết thúc anh vẫn không tới.

Ánh sáng chờ đợi giống như đầu mẩu thuốc lá trong tay mai một từng chút một, lòng thấp thỏm cũng hoàn toàn bình tĩnh lại.

Có lẽ điên rồi, lại có thể biết đi tin tưởng lời một người xa lạ nói…

Cuối cùng, chờ tới là chủ nhiệm lớp, “Rốt cuộc tìm được em, đi vào phòng hiệu trưởng với tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.