Ông Xã Bá Đạo Rất Cưng Chiều Vợ

Chương 1: Chương 1: Tần gia trọng sinh




Không có ngôn từ nào có thể diễn tả sự xa hoa bên trong biệt thự, Tần Lam chân trần đứng ở trên thảm lông nềm mại, con ngươi lạnh lùng không chút để ý người đàn ông quỳ trên mặt đất.

"Tần gia, tất cả đều đã chuẩn bị tốt, gia ngài có thể tới hòn đảo nhỏ ở trước, sau này tôi sẽ theo tới." Người đàn ông quỳ trên mặt đất dịu dàng đến mức có thể chảy ra nước, con ngươi của anh ta gần như say mê nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Tần Lam.

"Xem ra, anh định nhốt tôi cả đời ." Hơi híp mắt, giọng nói lười nhác giống như đang nói chuyện bình thường không liên quan đến mình.

"Không, không, gia, tôi chỉ muốn vĩnh viễn có thể ở cùng gia."

Người đàn ông quỳ trên mặt đất, tiến về phía trước vài bước, gương mặt dịu dàng thấm đượm say mê làm người ta xem không hiểu, anh ta tháo Bạch Thủ Sáo đang đeo ở trên tay xuống, gần như thành kính vuốt ve đôi chân ngọc trần trụi bên ngoài kia, cúi người, dán mặt vào chân đẹp trắng ngần:

"Gia, tôi chỉ không muốn người khác tới quấy rầy chúng ta. Trên thế giới này, người quấy rầy chúng ta đều đáng chết!" Giọng nói đột nhiên lạnh.

Con ngươi của Tần Lam rất nhạt, cô nhìn người đàn ông dáng vẻ thành kính như vậy hôn chân ngọc của bản thân, dè dặt cẩn trọng vỗ về chơi đùa chân của cô, trong lòng một trận trào phúng.

Nhìn xem, đây là con chó tốt cô nuôi dưỡng.

Lúc trước, cô không nên cứu con chó này, cô càng hố hận lúc trước không cho anh ta một phát súng.

Bằng không, hôm nay cô cũng sẽ không rơi xuống nông nỗi bị chó điên đoạt quyền, nhốt!

Tưởng Tần Lam cô, từ nhỏ đến lớn tranh quyền đoạt thế, giết vô số người, hai tay dính đầy máu tươi, đổi lấy người người hai bên hắc bạch kính sợ Tần gia. Mà hiện tại, cô lại bại trong tay một con chó mà mình nuôi dưỡng, thật đúng là đủ châm chọc.

Trong lòng Tần Lam xoẹt qua một tia chán ghét, rút chân ra, không chút lưu tình một cước đá vào trên mặt người đàn ông, nháy mắt, thân thể của người đàn ông hơi ngửa ra sau, mà trong lúc đồng thời, người đàn ông lấy tay che cái mũi chảy máu, anh ta biết, Tần gia không thích nhìn thấy máu.

"Cút!"

Người đàn ông cũng không có lập tức rời đi, anh ta lấy ra một chiếc khăn lụa cotton mềm mại thuần chất, dè dặt cẩn trọng chà lau mặt chân của Tần Lam, sau khi xác định chân đẹp không có chút vết máu, anh ta mới nói: "Gia, máy bay đã chuẩn bị tốt ở sân bay, một lát sẽ có người tới đón gia."

Tần Lam mắt lạnh nhìn người đàn ông lấy ra một đôi dép lê mềm mại, tiếp tục quỳ trên mặt đất giúp cô đi vào, xung quanh mũi anh ta còn có vết máu, nhưng bên môi luôn mang theo một chút ý cười khó ức chế.

Sau khi anh ta giúp cô đi dép lại hôn một cái lên chân ngọc của cô:

"Gia, tôi sẽ nhớ ngài."

Con ngươi trong trẻo lạnh lùng của Tần Lam nhìn người đàn ông quỳ lui ra phía sau, cuối cùng, bóng dáng hoàn toàn biến mất ở bên trong biệt thự.

Tới đón Tần Lam là Hạ Lợi người luôn luôn làm việc bên cạnh người đang ông kia.

Hạ Lợi tất cung tất kính đứng ở sau lưng Tần Lam, mặc dù hiện tại Tần Lam bị đoạt quyền, nhưng vẫn như cũ không ai dám đi khiêu khích uy nghiêm của đương kim Tần gia.

Chỉ cần một câu nói của Tần gia, nhất định nhị gia sẽ không chút do dự giải quyết bọn họ.

Tần Lam vừa mới ngồi lên máy bay, Hạ Lợi lấy di động, cung kính, hai tay giao vào trong tay Tần Lam.

"Gia, không phải sợ, qua vài ngày tôi sẽ đi qua với ngài." Giọng nói dịu dàng của người đàn ông từ trong điện thoại truyền đến.

Tần Lam không chút do dự mém điện thoại di động đi, nhắm mắt, dưỡng thần.

Hiện tại chỉ cần nghe được giọng nói của người nọ, toàn thân Tần gia đều sẽ khó chịu.

Sau khi đợi máy bay cất cánh, con ngươi trong suốt lạnh lùng khẽ nhếch, tầm mắt dừng ở trên người Hạ Lợi thần kinh luôn buộc chặt, "Rất khẩn trương?"

Lưng Hạ Lợi nhất thời cứng đờ,

"Tôi..." Bờ môi của anh ta đều đang run run.

Khoé môi Tần Lam hiện ra một độ cong, kỳ thực cô rất ít cười, hoặc là nói cô sống ba mươi lăm năm, cũng chưa từng cười, nhưng, hiện tại cô nhìn thấy một người sợ chết mà cả người run run, ngược lại cô thấy rất buồn cười.

"Đã sợ như vậy, sao còn muốn đi lên?"

Từ khuôn mặt của Hạ Lợi là sợ hãi Tần Lam, tay của anh ta cũng không khống chế được, không ngừng run rẩy, "Tần gia, ngài phải chết, bằng không, cả nhà tôi đều sẽ chết thảm! Một mình ngài chết, cứu cả nhà tôi, tôi..."

"Thật có lời đúng không?" Tần Lam nhàn nhạt cắt đứt lời nói của anh ta, "Hạ lợi, biết vì sao gia cho anh đi theo bên người Diêm Tử Diệp, mà không cho cậu nhiệm vụ gì không?"

"Vì... Vì sao." Giọng nói của Hạ Lợi vẫn không ngừng run rẩy như cũ.

Tần Lam sửa sang lại vạt áo của bản thân, không chút để ý nói: "Bởi vì, anh rất đơn thuần . Anh cho là, anh trên máy bay, giết tôi, anh còn có thể sống sót? Hay là nói, anh và tôi cùng đồng quy vu tận , Diêm Tử Diệp sẽ bỏ qua cho người nhà của anh sao?"

Sắc mặt Hạ Lợi đột nhiên trắng bệch

"Nhắm mắt lại ngủ một giấc đi." Tần Lam luôn luôn thật bình thản, bình thản đến Hạ Lợi cảm thấy sợ hãi.

Anh tiếp nhận mệnh lệnh ở trên máy bay giết Tần gia, chỉ cần giết Tần gia, người nhà anh sẽ không có chuyện gì...

Nhưng sau khi nghe Tần Gia nói, anh mới rõ ràng tỉnh ngộ, anh giết Tần gia, làm sao có thể sống trở về? Mà người nhà của anh, làm sao có thể không xảy ra chuyện gì?

Quả nhiên anh quá ngây thơ rồi!

"Gia..."

Theo Hạ lợi đứng dậy, thân máy bay rõ ràng truyền đến một trận dao động khác thường!

Tần Lam vẫn lạnh nhạt ngồi trên ghế như cũ, đôi mắt khép hờ, yên tĩnh chờ đợi cái chết đến.

Sau khi Diêm Tử Diệp đoạt quyền, làm sao có thể lưu lại uy hiếp là Tần Lâm cô?

Cho nên, khi Tần Lam bị bao phủ ở bên trong chiếc máy bay nổ mạnh, biểu cảm của cô trước sau vẫn lạnh nhạt như lúc ban đầu, đến khi máy bay ở không trung, triệt để nổ mạnh thành tro...

Tần Lam cho rằng, cả đời mình, sẽ kết thúc như vậy.

Cô không cần lại bôn ba sinh sống, không cần lo lắng bị giết hại mà đêm không thể ngủ ngon, không cần lo lắng gia nghiệp bị hủy mà tay nhiễm máu tươi, cô chỉ cần an tâm nhắm mắt lại, an tâm chết là được rồi.

Nhưng vì sao bên tai của cô truyền đến thanh âm đấu súng? Giống như có người nào đó lớn tiếng kêu to, cầu cứu .

Hơi hơi nhíu mày, đối với tình hình trước mắt, trong lòng Tần Lam xẹt qua một tia nghi hoặc.

Ở trong máy bay nổ mạnh, làm sao cô có thể còn sống xuống dưới?

"Ha ha, hoàn mỹ, anh là tác phẩm hoàn mỹ nhất của tôi!" Tiếng quát tháo điên điên khùng khùng hấp dẫn ánh mắt của Tần Lam nhìn qua.

Chỉ thấy một ông lão cái đầu thấp bé đầy tóc trắng hướng về phía người đàn ông đang cầm súng chỉ vào lão.... Không đúng, phải nói là thiếu niên điên cuồng kêu.

Chỉ cần tao đạp đổ mày trước mặt mọi người, tao sẽ được người của toàn bộ thế giới ngưỡng mộ! Ha ha, hoàn mỹ, hoàn mỹ!"

Cả người thiếu niên đầy máu, tay cầm súng không chút run rẩy, ông lão vẫn đang trong trạng thái điên cuồng, trong nháy mắt giống như bị đông lạnh, cặp mắt đỏ ngầu của ông ta rơi vào trên người thiếu niên, ông ta điên cuồng hô:

"Không không! Mày không thể giết tao, giết tao, mày cũng không có lợi! 0814 tin tưởng tao, chỉ cần mày tin tưởng tao, tao thề sẽ cho mày đứng ở tột cùng thế giới! Thế nào!"

Tần Lam bình thản nhìn thiếu niên không dao động từ trên cao nhìn xuống ông lão, mặt không biểu cảm nhìn ông ta, nổ súng, nhìn óc ông lão tuôn ra toàn thân ông ta.

Một khối máy không có linh hồn.

Đây là đánh giá của Tần Lam về thiếu niên.

Đợi sau khi thiếu niên giết ông lão kia, Tần Lam mới quan sát tình hình toàn thân.

Đây rõ ràng là một sơn động được dùng làm căn cứ, xung quanh có rất nhiều thiết bị, dụng cụ, ở bên trong sơn động này, có không ít lồng sắt, mà ở trong những lồng sắt kia, đều có một khối thi thể hết sức vặn vẹo hoặc quái dị.

Chân mày Tần Lam càng cau chặt.

Luôn có một loại cảm giác xa cách tràn đầy toàn thân cô.

Vậy mà loại cảm giác này, cô lại không biết đến từ đâu.

Xung quanh tiếng súng vẫn như cũ không ngừng, nhưng mà viên đạn này cũng thật thần kỳ không có một viên dừng ở trên thân thể của cô, cô an vị ở trên một bàn đá, một nửa chân ngắn ngủn để ở giữa không chung, đợi chút ngắn ngủi!

Lúc này Tần Lam mới phát hiện cảm giác khác lạ kia đến từ đâu.

Cô nhỏ đi .

Cô chính xác phát hiện, cơ thể này không phải của cô, dựa theo phán đoán của cô, thì hẳn là cô đã trọng sinh.

Trùng sinh ở trên người một cô bé bốn năm tuổi.

Tần Lam nhanh chóng sửa sang lại tình huống bản thân hiện tại, nhưng một đứa nhỏ bốn năm tuổi có thể có trí nhớ gì? Gần như là một mảnh trống rỗng, hoặc là một mớ hình ảnh hỗn độn, Tần Lam xem không hiểu.

Mà đối với khốn cảnh hiện tại, súng đạn xung quanh cũng không ít đi, ngược lại càng đấu kịch liệt. Mặc dù hai bên hắc bạch đều phải kiêng kị Tần gia Tần Lam cô, cũng không có khả năng lấy thân thể nhu nhược của cô bé bốn tuổi như vậy, chạy ra khỏi sơn động súng đạn tán loạn này.

Mà việc xuống được bàn đá to lớn này, đối với cô bé bốn tuổi mà nói, cũng là một vấn đề.

Bàn đá cách mặt đất rất cao, cũng ngay tại lúc cô đang suy nghĩ xem làm thế nào để đi xuống, một cái tay lạnh lẽo đặt trên lưng của cô, khi cô còn chưa kịp hồi hồn, một tay của anh đã ôm cô vào trong lòng, áp khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vào trên ngực của anh.

Là thiếu niên kia.

Tần Lam biết anh ta.

Cô cũng không giãy dụa, hai tay rất là thành thật gắt gao cầm lấy vạt áo trước ngực thiếu niên, khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào trên ngực có nhịp đập so với người thường có chút chậm kia, vẻ mặt rất yên tâm.

Thiếu niên một tay ôm Tần Lam, một tay cầm súng, anh cất bước thản nhiên đi đến hướng cửa động.

Ở ngoài sơn động, trên đất đều là thi thể được trang bị đầy đủ, biểu cảm của bọn họ dữ tợn đáng sợ, mà ngay tại bên cạnh sơn động, có ba thiếu niên hơi thở giống nhau bóng dáng thẳng tắp đứng ở trước sơn động, khi bọn họ nhìn đến thiếu niên kia, vẻ mặt so với mới vừa rồi còn muốn nghiêm túc hơn.

"Đi." Do thời gian dài không nói chuyện nên giọng nói có chút khàn khàn, mang một tia nhàn nhạt xé rách.

Tần Lam cũng không tò mò thân phận của mấy người này hay là bọn họ đã trải qua chuyện gì, Tần gia đã chết , hiện tại cô chính là một cô gái nhỏ bình thường, về sinh mạng của Tần Lam cô, đã kết thúc.

Dọc theo đường đi, Tần Lam đều bị thiếu niên gắt gao ôm vào trước ngực bản thân, cô cũng yên tĩnh ngồi trong lòng anh, không ầm ĩ không nháo.

Bọn họ đi thật lâu, trên đường, Tần Lam cũng đã ngủ ở trong lòng thiếu niên, đợi cô tỉnh lại lần nữa, thì đã là ban đêm.

Chờ nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc xung quanh, Tần Lam mới phát hiện, thời gian tiếp nối thời gian cô chết, nếu cô không đoán sai, các cô là trở về đế đô.

Lúc này Tần Lam cũng nghĩ đến, thân phận của thiếu niên này, mấy chiếc xe lộ bảng hiệu quân đoàn đột nhiên xuất hiện, bao vây xung quanh bọn họ, cũng trong nháy mắt khi xe dừng lại, toàn bộ nhân viên vũ trang canh gác nhìn bọn họ.

Đèn xe mở lớn đâm vào mắt cô xuýt nữa không mở ra được.

Trừ thiếu niên kia ra, trong nháy mắt ba người kia lấy vũ khí trên người ra, đầu tiên bị thiếu niên ngăn lại.

Thiếu niên chủ động đi tới trước một chiếc xe trong đó, hai tay nâng Tần lam vẫn còn đang vùi trong ngực bản thân lên, gần như máy móc nói"

"Con gái, tôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.