Oanh Tạc Bắc Kinh

Chương 15: Chương 15: Phát Hiện




Buổi tối tại ký túc xá, Cung Giai Lạc vừa làm xong bài tập tiếng anh liền nằm trườn ra giường. Sau một hồi lăn qua lăn lại, cô ngồi dậy mở va li của mình ra, định lấy một số đồ cất vào đầu tủ.

Mở ra cô mới phát hiện quyển nhật ký của mình hồi học trung học. Cung Giai Lạc có chút thích thú cầm lên lật từng trang, đột nhiên từ trong quyển nhật ký rơi xuống một tấm hình. Cô tò mò cầm lên, đôi mắt mở lớn.

Thì ra là ở đây, mấy tháng nay cô cứ kiếm hoài mà không thấy.

Đây là hình chụp gia đình Cung Giai Lạc lúc cô mới có sáu tuổi. Có cô, mẹ và cả cha. Ai cũng cười rạng rỡ hạnh phúc. Ngón tay cô khẽ chạm vào tấm hình.

Tuy rằng khoảng thời gian lúc đó cô một chút cũng không thể nhớ nhưng chỉ cần nhìn hình thôi, Cung Giai Lạc cũng biết tuổi thơ của cô rất hạnh phúc.

Đôi lúc cô cũng thấy lạc lõng. Mỗi người sống trên đời khi lớn lên trong lòng họ đều chứa đựng ký ức của tuổi thơ. Nhưng cô thì không có, Cung Giai Lạc không thể nhớ bất cứ ký ức nào từ lúc mười tuổi trở đi. Cô chỉ nghe mẹ nói là do một cuộc tai nạn.

Đang suy tư nghĩ ngợi, đột nhiên Mạc Dung nhảy tới hù cô làm cô giật cả mình.

“ Này, cậu làm gì mà ngồi suy tư như thế hả ? “

Cung Giai Lạc cười cười - “ Không có... “

“ Gì vậy ? Là hình gia đình và cậu sao ? “

Cô nàng đột ngột cắt lời cô, ngạc nhiên nhìn tấm hình trên tay Cung Giai Lạc.

“ Ừ, là hình... “

Cung Giai Lạc muốn mở miệng nhưng một lần nữa bị cô nàng cắt ngang, còn bị lấy luôn tấm hình trên tay.

“ Không phải chứ ? “

“ Sao thế ? “ - Cô khó hiểu.

Mạc Dung hết nhìn tấm hình rồi lại nhìn qua gương mặt cô, chớp chớp mắt - “ Cậu chắc đây là hình cậu và cha mẹ không ? “

Cung Giai Lạc nhíu mày gật đầu.

“ Đứa trẻ xinh đẹp này sao có thể là cậu được chứ ? Theo mắt nhìn của mình đứa trẻ trong bức hình này lớn lên phải là một đại mỹ nữ mới đúng. Người ta thường càng lớn thì càng đẹp, chẳng lẽ cậu càng lớn lại càng bị biến dạng sao ? “ - Mạc Dung nuốt nước bọt nói.

Cung Giai Lạc chỉ xì một cái, giật lại tấm hinh, lớn giọng nói - “ Phải, mình là bị biến dạng nhan sắc đấy “

“ Giận rồi sao ? “

“ Mình đâu phải là trẻ con. Cậu mau lo làm bài tập đi. Nhìn Ngao Yên kìa thấy người ta chăm học như thế không ? “

Cung Giai Lạc vừa nói lại nhìn qua Ngao Yên đang ngồi trên bàn chăm chỉ viết bài luận.

Mạc Dung thở dài lắc đầu, nhỏ giọng nói với cô - “ Không phải là chăm học mà là đang điên cuồng học để quên tình. Cậu không thấy từ hôm bữa đến nay, Ngao Yên rất im lặng sao ? Cậu ấy rất khi mở miệng nói chuyện, đa phần là vùi đầu vào việc học “

Cô cũng bắt đầu lắc đầu nhún vai - “ Mình cũng không biết khuyên cậu ấy như thế nào. Ngao Yên quá hiền nên mới bị người khác qua mặt như vậy mà không biết. Cậu ấy lại vì một kẻ không ra gì như Nhĩ Giang mà đau lòng “

“ Nhưng mà, Giai Lạc cú phun nước hôm trước của cậu quả là đỉnh của đỉnh. Phải nói mình rất là hả hê khi nhìn thấy hai kẻ đó bị như vậy. Mình còn nghe nói chuyện đó được đưa lên diễn đàn trường bàn tán sôi nổi. Hai kẻ kia bị cậu làm nhục nhã một trận không biết chui vào đâu “ - Mạc Dung phấn khởi kể lại.

“ Cậu đừng có mà vội mừng “

Cung Giai Lạc với tay lấy chồng quần áo trên giường tỉ mỉ xếp, miệng thì nhàn nhạt nói.

“ Vì sao ? “

“ Cậu nghĩ Hoàng Lăng bị mình nói như vậy mà Lệ Vũ Đình dễ dàng bỏ qua cho chúng ta sao ? Tốt nhất là vẫn nên đề phòng “

Người bên cạnh nghe cô nói liền khinh khỉnh đáp - “ Con nhỏ đó hết việc làm nên cứ suốt ngày kiếm chuyện với cậu “

Cô chỉ cong môi cười lạnh. Loại người như cô ta, lòng dạ ma quỷ đến Thánh Kinh cũng thuộc lòng. Lệ Vũ Đình lòng tự tôn cao như vậy nên mới vì chuyện nhỏ kia rắp tâm hết lần này đến lần khác hại cô.

Muốn sống yên thân cũng khó.

*****dải phân cách cutoe lạc lối*****

Ngày hôm sau, tiết một kết thúc Mạc Dung và Ngao Yên tiếp tục đến lớp học tiết hai. Còn cô và Hạ Việt phải lên phòng làm việc của tên phó giáo sư Lâm Ngạn kia nộp bài chép phạt.

Từ lúc xảy ra chuyện ở ngoài trường kia, Lâm Ngạn tuy ngoài mặt không chấp nhặt nhưng thật ra là âm thầm tiếp tục đày đoạ Cung Giai Lạc. Chỉ cần cô ngồi trong lớp nhúc nhích một cái thôi, anh ta cũng ngoắc cô lên bảng. Cung Giai Lạc muốn điên tiết, lần nào cũng là Hạ Việt ngăn lại, hạ hỏa cho cô.

Lần này lại tiếp tục bị chép phạt. Cô tưởng chỉ có học cấp ba mới bị giáo viên bắt chép phạt, lên đại học rồi sẽ được tự do tự tại ai ngờ cô trở thành học sinh được quan tâm chăm sóc đặc biệt của Lâm Ngạn.

Cung Giai Lạc cầm một xấp giấy chép phạt lên cho anh ta. Lý do cô dẫn Hạ Việt để phòng trừ trường hợp cô nhịn không được mà đấu khẩu với anh ta. Anh ta làm như cô chỉ học có một môn thôi vậy, suốt ngày bắt cô chép phạt.

“ Giai Lạc, kiếp nạn này của cậu chừng nào mới kết thúc đây ? “ - Hạ Việt giọng điệu châm chọc nhìn cô.

Cô chỉ hừ lạnh, trừng mắt nói - “ Tất cả đều là do cậu mà còn nói. Mau lo kết thúc truyện của cậu đi để mình còn lấy lại nhan sắc “

Cậu ta chỉ nhún nhún vai - “ Chưa được, truyện đang diễn biến hay như vậy làm sao mà kết thúc. Ráng nhịn chút nữa đi, mình nói rồi cam đoan với cậu kết thúc năm nhất cậu sẽ được tha bổng “

Cung Giai Lạc liếc mắt, lắc đầu bó tay không thể hiểu được. Cuộc đời sinh viên năm nhất này của cô đúng là thảm hoạ mà.

“ Tới rồi, vào thôi “

Hạ Việt và cô đứng phòng làm việc của Lâm Ngạn.

“ Cậu cứ chờ ở ngoài đi. Mình vào nộp bài cho thầy Lâm là được rồi “ - Cung Giai Lạc chần chừ lên tiếng.

“ Chắc không đó ? Cậu hay mất kiềm chế như vậy. Sẽ không lại ăn thua với tên phó giáo sư đó chứ ? “

Cậu ta nheo mắt nghi ngờ hỏi.

“ Cậu yên tâm đi “

Nói xong, Cung Giai Lạc đẩy cửa bước vào phòng.

Bước vào trong phòng, cô đã nhìn thấy người đàn ông dáng người cao ráo ngồi ngay bàn làm việc. Gương mặt đẹp trai ngời ngời tập trung cao độ, bàn tay thon dài trắng trẻo cầm bút thanh thoát di chuyển. Đúng là biết hút hồn người ta.

Cung Giai Lạc lắc đầu nhàm chán, sao ông trời lại cho đầu thai xuống một kẻ vẻ ngoài đẹp đẽ mà hại dân hại nước như vậy. Ít nhất là anh ta đang hại cô.

Nghe tiếng mở cửa, Lâm Ngạn ngước mắt lên nhìn. Anh dừng bút khẽ đứng lên bước tới bộ ghế sofa - “ Đến rồi thì ngồi xuống đi “

Cung Giai Lạc nghe lời ngồi xuống, nhẹ nhàng đặt lên bàn đẩy tới cho anh ta chồng giấy chép phạt.

Lâm Ngạn ngồi chéo chân dựa vào ghế, ánh mắt liềc nhìn. Anh ta không nói gì chỉ trực tiếp cầm xấp giấy lên, lật từng trang kiểm tra.

Cung Giai Lạc âm thầm chờ đợi vì cô thừa biết Lâm Ngạn thế nào cũng vạch lá tìm sâu.

Đang lật, anh ta đột nhiên đặt một tờ giấy lên bàn, ngón tay gõ gõ - “ Chỗ này sai. Chép lại “

Cô ngạc nhiên cầm tờ giấy lên, nhìn đi nhìn lại một hồi vẫn không thể hiểu vì sao chỗ đó sai. Cô chép đúng mà. Cung Giai Lạc khó hiểu lên tiếng - “ Thưa thầy, sai chỗ nào ? “

Lâm Ngạn ngưng tay một chút cầm lấy tách trà uống, từ tốn nói ra một câu nhẹ tênh - “ Chữ đó thiếu một nét “

Cung Giai Lạc máu từ trong tim tràn lên đại não. Tên này đúng là quá đáng mà. Sao có thể như vậy được chứ ? Chỉ vì chữ thiếu nét mà bắt cô chép lại. Thật không có tính người !

“ Thưa thầy, thầy cũng không phải không biết em là du học sinh. Chỉ là một lỗi nhỏ như vậy thầy không thể thông cảm sao ? “

Cung Giai Lạc cố kiềm chế, nhẹ giọng nói.

“ Đó không phải là lỗi nhỏ. Ngôn ngữ là niềm tự hào của dân tộc. Nó tôn vinh truyền thống lâu đời của đất nước Trung Hoa. Viết đúng từ ngữ cũng thể hiện sự tôn trọng đối với ngôn ngữ đó, với đất nước đó. Vì vậy bạn viết sai cũng tức là không tôn trọng ngôn ngữ của chúng tôi “

Lâm Ngạn lên giọng nói.

Cung Giai Lạc hộc máu, muốn hộc máu. Bàn tay nhỏ nhắn siết chặt. Chỉ một từ sai thôi mà đã diễn thuyết bao nhiêu lòng tự tôn dân tộc của anh ta ! Tên này không phải người !

Kiềm chế ! Cung Giai Lạc !

Vì sự sống còn trong bốn năm tới của cô !

Vì tên bánh bèo đứng ngoài kia !

Kiềm chế !

“ Vâng, thưa thầy em sẽ chép lại “

Cung Giai Lạc phải kiềm chế cơn giận đang muốn trào ra ngoài mà phát ngôn lời này. Chưa đầy một giây sau cô đã hối hận muốn thắt cổ tự tử cho rồi.

Lâm Ngạn nhìn thấy bộ dạng của cô khẽ nhếch miệng - “ Vậy thì tốt “

Vừa nói, anh ta vừa tiếp tục xem qua xấp giấy phía dưới. Đang lật thì bỗng nhiên, trong xấp giấy rơi ra thứ gì đó.

Lâm Ngạn nhíu mày cúi xuống lượm. Ánh mắt dán vào tấm ảnh ba người. Đôi mắt có chút mở lớn nhìn chằm chằm, sau đó liền trở nên quỷ dị.

Cung Giai Lạc nhìn thấy người đối diện nhặt tấm hình mà có chút hoảng hốt. Hôm qua sau khi giật lại tấm hình từ tay Mạc Dung cô đã tiện tay để vào trong xấp bài kiểm tra. Lúc gom lại nên đã vơ luôn một thể.

Cô đứng lên, khẩn trương bước đến muốn lấy lại tấm hình - “ Tấm hình đó là của em, xin thầy hãy trả lại “

Thấy người đàn ông không trả lời mà chỉ lo nhìn đăm đăm vào tấm hình. Cung Giai Lạc cảm thấy bực bội đưa tay định lấy lại nhưng không ngờ Lâm Ngạn đã đưa ra xa.

“ Bạn nói tấm hình này của bạn. Vậy cô bé trong có mặt trong này cũng chính là bạn “

“ Xin lỗi, nhưng em cảm thấy mình không cần thiết phải trả lời thầy. Xin thầy hãy trả lại hình “

Cung Giai Lạc chau mày đáp.

“ Nếu như bạn không trả lời, tôi sẽ không trả hình “

Lâm Ngạn cấp bách nhìn cô.

Cô vô cùng khó hiểu nhìn người đối diện. Một lúc sau Giai Lạc mở miệng thừa nhận - “ Phải đó là em, là hình chụp gia đình lúc em năm tuổi. Bây giờ thì thầy có thể trả lại rồi chứ ? “

“ Sự thật ? “

“ Vì sao em phải cần thầy tin chứ ? “

Cô cảm thấy thực nực cười.

Cung Giai Lạc ngay lập tức với tay giật lấy tấm hình trên tay người đối diện. Lâm Ngạn vẫn cau mày nhìn cô không rời mắt. Ánh mắt vô cùng kỳ lạ khiến cô rất khó hiểu.

Anh ta cứ im lặng nhìn cô. Bỗng dưng, Giai Lạc từ khó chịu chuyển sang cảm thấy mất tự nhiên. Cô hắng giọng - “ Nếu thầy đã xem xong em xin phép về học tiếp. Em sẽ chép phạt lại tuần sau đưa cho thầy “

Lâm Ngạn vẫn không trả lời. Cô cũng không đợi anh ta trả lời.

“ Vậy em xin phép ra ngoài “

Nói xong, Cung Giai Lạc thu lại giấy chép phạt đi nhanh ra ngoài. Vừa mở cửa, Hạ Việt đã ngã nhào vào trong.

Cô ngạc nhiên trợn mắt nhìn - “ Hạ Việt, cậu làm gì vậy ? “

“ Mình thấy lâu quá nên tính vào trong “ - Cậu ngượng ngùng cười hề hề.

Cung Giai Lạc nheo mắt nghi ngờ. Biện hộ, nghe lén thì có. Cô nhanh chóng lôi Hạ Việt ra khỏi phòng đóng sầm cửa lại.

Lâm Ngạn vẫn đứng tại chỗ ánh mắt vô cùng quỷ dị.

Cung Giai Lạc...

Cái tên này thảo nào lại cảm thấy quen như vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.