Oanh Tạc Bắc Kinh

Chương 2: Chương 2: Nhịn !




Sáng hôm sau, Cung Giai Lạc uể oải lết vào lớp bắt đầu tiết Luật Kinh Tế. Hậu quả của việc thức đêm để chat Face đêm khuya đã biến cô thành gấu trúc mắt đen. Thật là phá hoại nhan sắc nha !

Vừa đặt mông xuống ghế, cô đã nằm dài trên bàn, miệng thì lẩm bẩm không ngừng - “ Buồn ngủ, buồn ngủ quá đi...”

“ Mới sáng sớm mà cậu đã như vậy rồi sao ? “ - Mạc Dung vừa bước vào lớp đã thấy cảnh tượng này liền lay cô dậy.

Giai Lạc mặc kệ, phất cánh tay, uể oải mở miệng - “ Mệt chết đi được, để mình ngủ một chút. Chốc nữa vào tiết thì gọi mình nhá. “

Mạc Dung nghe vậy liền cốc vào đầu cô - “ Mơ đi, sống chết mặc cô. Ai biểu đêm qua thức khuya lên mạng, ráng chịu ! “

Giai Lạc nghe vậy liền lè lưỡi cười hì hì. Vừa lúc đó, Ngao Yên cũng vừa ôm tập chạy vào ngồi kế bên, mặt vô cùng hớn hở - “ Các cậu biết tin gì chưa ? Hôm nay sẽ có phó giáo sư mới đến dạy chúng ta đó ! “.

“ Thế thì sao ? “ - Cô ngạc nhiên hỏi.

Ngao Yên nhướn mày trả lời - “ Còn sao nữa ? Tại các cậu không biết, nghe nói thầy ấy đẹp trai lắm lắm luôn ấy “.

“ Vậy sao ? Mình cảm thấy nam nhân đẹp trai cũng đâu có gì là lạ “ - Giai Lạc giễu cợt, tỏ vẻ không quan tâm.

Lần này thì hai người đối diện đều trừng mắt nhìn cô, Mạc Dung lườm lườm - “ Mình đang tự hỏi liệu cậu có đúng là con gái không vậy ? Sao không biết trai đẹp là gì hết ! “

Tiếp đến là Ngao Yên gật đầu lia lịa đồng tình. Giai Lạc nhún vai không nói gì.

Và sau đó tiết học cuối cùng cũng bắt đầu. Cái khoảnh khắc mà vị phó giáo sư đặt chân vào cửa lớp, Giai Lạc tưởng chừng lỗ tai của mình sẽ bị thủng mất. Toàn thể lớp, ngoài những tên được cho là nam nhi chân chính thì toàn bộ những người còn lại có mặt trong lớp đều trở nên điên loạn.

Bởi vì vị phó giáo sư kia thực sự đẹp trai siêu cấp vũ trụ nha !

Một khuôn mặt anh tuấn phi phàm, dáng người cao ráo, làn da trắng trẻo như nữ nhân thêm cặp kính trên mặt làm tăng thêm vẻ thư sinh, bộ dạng tiêu sái bước vào lớp.

Được rồi Giai Lạc thừa nhận anh ta chính là loại đàn ông cực phẩm nha, chỉ cần nhìn thấy là muốn bắt về nhà nuôi. Nhưng rồi cô ngáp dài.

Cũng chỉ là một nam nhân thôi mà có cần la hét rầm rộ dữ vậy không ? Giống đực thì cũng chỉ là giống đực, có trắng trẻo hơn một chút, lông đẹp hơn một chút, béo tốt hơn một chút, khi lên dĩa thì con nào cũng giống con nào nha. ( Yết : Giờ em mới biết chị cũng thú tính như ai >''

Kể ra, trai đẹp trên đời cô đều nhìn qua hết rồi, nhìn hoài cũng ngán nên bây giờ chẳng còn hứng thú để ngắm nữa, cảm thấy không có gì đặc biệt cả.

Giai Lạc liếc qua Mạc Dung và Ngao Yên thì thấy cả hai đang la hét điên loạn. Cảm giác lúc này của cô là chỉ muốn đào cái hố để tự chôn mình. Nhìn cảnh tượng trước mắt, cảm thấy tự nhục giùm cho nữ sinh khoa quản trị kinh doanh. Thật hết nói mấy cô nàng này.

Nhưng mà vị phó giáo sư này thực sự rất trẻ, chỉ khoảng chừng 30 tuổi. Quả nhiên tuổi trẻ tài cao vạn người khâm phục nha. Còn trẻ như vậy đã làm phó giáo sư, không tầm thường chút nào, Giai Lạc nghĩ thầm.

Lâm Ngạn dáng người cao ráo bước lên bục giảng, tự giới thiệu về bản thân, giọng nói trầm thấp, nhẹ nhàng khiến cho bao nữ sinh bị đau tim. Một lúc sau, anh lấy từ trong cặp ra tờ danh sách lớp, bước xuống gần bàn đầu để điểm danh. Ai ai cũng tập trung cao độ, đặc biệt là đám con gái hào hứng chờ nghe Lâm Ngạn gọi tên mình.

Trong lúc đó, Giai Lạc của chúng ta đang ngồi mò mẫm với cây bút đang bị nghẹt mực.

“ Đáng ghét ! cây bút này làm sao vậy ?! “ - cô lầm bầm trong miệng.

Giai Lạc bắt đầu công cuộc vật lộn với cây bút. Xoay qua xoay lại, mở ra đóng vào cái đầu bút liên tục.

“ Cung Giai Lạc “ - Lâm Ngạn đọc đến tên cô.

Vừa nghe thấy tên mình, Giai Lạc theo phản xạ giơ cánh tay phải đang cầm cây bút kia lên đáp lại rõ to - “ Có ạ “.

Bỗng nhiên từ đầu cây bút văng ra một đống mực. A, cuối cùng bút cũng ra mực rồi nhưng mà lại không đúng lúc nha. Giai Lạc có nói là cô ngồi bàn đầu chưa ? Mà người đang đứng đối diện cô là vị phó giáo sư mỹ nam kia mới chết chứ.

Và kết quả là màu mực xanh đã “thấm đẫm” lên cái áo sơ mi trắng và khuôn mặt của người đẹp trai ấy. Không tốt không tốt chút nào .

Đáng chết, bình thường chẳng phải giảng viên điểm danh sẽ ngồi trên bàn của mình hay sao ? Người mới này đứng trước mặt cô là thế nào ?!

Giai Lạc có phần đứng hình. Đột nhiên cô cảm thấy nhiệt độ trong phòng học có chút lạnh nha, cô nhớ ở đây đâu có gắn máy lạnh.

“ Chết rồi, chết thật rồi, lần này cô chắc chắn chết ! “ - Ý nghĩ sắp chết đó hiện tại cứ bay vèo vèo trong đầu cô.

Giai Lạc bắt đầu nhận thấy một luồn ám khí rất không bình thường ở xung quanh đây, không phải từ người đối diện mà là từ hai bên và cả phía sau. Nói oạch tẹt ra là ánh mắt phẫn nộ những nữ sinh và cả hai đứa bạn cùng phòng đang hướng về Giai Lạc. Cô tự nhiên cảm thấy nổi da gà. Thảm rồi !

“ Xin... Xin lỗi thầy. Em thực sự không hề cố ý “ - Giai Lạc lập tức đứng dậy cúi đầu nhận lỗi. Chỉ cần chậm một phút thôi, thì cô không dám cam đoan đám nữ sinh mê trai kia sẽ không lao đến bóp chết cô.

“ Thật buồn cho một số phận hồng nhan “ - cô thầm ca thán trong lòng.

Khác xa so với những gì Giai Lạc nghĩ, Lâm Ngạn chỉ nở một nụ cười toả nắng khiến cho đám nữ sinh hồn phách đảo điên. Tất nhiên là trừ cô ra, Cung Giai Lạc chỉ cảm thấy mỗi lúc một lạnh nha. Thật lạ.

“ Không sao, bạn có vẻ gặp rắc rối với cây bút của mình ? “ - Lâm Ngạn khoé môi có chút nhếch lên.

Anh chăm chú quan sát cô sinh viên mang cặp kính to đùng trên mặt, trông vô cùng xấu xí kia. Ánh mắt giật giật.

Giai Lạc không trả lời cũng chẳng ngước lên nhìn người kia. Cô biết nói gì đây, xin lỗi cũng xin lỗi rồi. Chẳng lẽ muốn cô quỳ xuống lạy anh ta ba lạy, thắp ba nén nhan, cúng một nải chuối thì mới chịu mới tha thứ hay sao ?! Bây giờ chỉ có nước đợi phán xét thôi.

Nhưng mà vị phó giáo sư kia khuôn mặt hình như đã dãn ra đôi chút nên mới nhẹ nhàng bảo - “ Thôi, bạn ngồi xuống đi “.

Rồi hắn rút khăn tay từ trong túi ra để lau vết bẩn trên mặt. Ngay cả khi lau mặt thì vẻ đẹp trai của Lâm Ngạn cũng khiến nữ sinh phát cuồng. Giai Lạc ngồi xuống rồi nhưng miệng vẫn cứ lầm bầm - “ Lau cái gì ! Mực bút bi dính trên da có thể lau ra sao ? Về chà nát mặt thì cơ may còn ra. “ .

Đúng như cô nghĩ, cư nhiên tên phó giáo sư kia lau không hết được mực dính trên mặt. Hắn bỏ cuộc, cất khăn vào trong túi, không quan tâm bắt đầu bài giảng.

Giai Lạc thở phào nhẹ nhõm đôi chút. Xem ra vị phó giáo sư này cũng không phải người hẹp hòi gì, có vẻ rất rộng lượng. Không như những tên đẹp trai trước kia cô đã gặp, chỉ được cái mã. Nhưng, điều kỳ quái là... Sao ở đây lại lạnh thế ? Rõ ràng đâu có gắn cái máy lạnh nào, sao nhiệt độ càng lúc càng hạ thấp vậy ?

Quả nhiên ! Giai Lạc đã lầm ! Không những lầm mà còn là lầm to ! Tiếng chuông hết tiết vừa vang lên...

“ Thôi được rồi chúng ta nghỉ “ - Lâm Ngạn giọng điệu nghiêm túc nói.

Nhưng đâu dễ dàng kết thúc như vậy.

Trước khi Giai Lạc kịp vươn vai đứng dậy dọn dẹp tập vở thì hắn đã lên tiếng lần nữa. Lâm Ngạn cầm tờ danh sách lên, giọng không biến sắc - “ Sau đây là tên những bạn phải nộp bài luận về nội dung bài học ngày hôm nay cho tôi. Hạn chót là tuần sau : đầu tiên Quách Dư... Cuối cùng là Cung Giai Lạc “

“ Hết, các bạn có thể ra ngoài “ - Lâm Ngạn lạnh lùng chấm dứt câu nói. Một từ “hết” của vị phó giáo sư mỹ nam kia đủ để khiến Giai Lạc chết đứng tại chỗ. Cái này... Cái này chính xác là công khai trả thù trắng trợn !!!

Cái tên nam sinh Quách Dư kia lúc nãy nói chuyện trong giờ giảng bài của anh ta, cũng liền bị đem lên dĩa với cô.

Đầu Giai Lạc hiện tại rất ư là muốn bốc khói ngay bây giờ.

******** dải phân cách cutoe ********

Ra khỏi lớp học với một cơn bốc hoả trong đầu, Giai Lạc thật muốn tức chết mà. Khi không lại bị bắt viết cái bài vớ va vớ vẩn gì đó.

Đi song song với cô là Mạc Dung và Ngao Yên đang rất thong dong vừa đi vừa nói chuyện cười đùa về vị phó giáo sư mỹ nam kia. Đúng là tức chết cô mà.

“ Các cậu có nhân tính không vậy ?” - Cung Giai Lạc bực bội nhịn không được lên tiếng hỏi.

Cái bộ dạng của Mạc Dung tiếp theo được trưng ra làm cô muốn viêm màng não. Cô nàng hất mặt lên, để hai tay sau lưng - “ Bọn mình rất nhân tính nha. Đâu như người nào đó mất nhân tính làm bẩn cả khuôn mặt đẹp trai của phó giáo sư chứ ? Cậu có biết một dung nhan hoàn mỹ như vậy hiếm có lắm không ?! “

Giai Lạc hộc ra một ngụm máu tươi. Tức khí hét lên.

“ Các cậu, trọng sắc khinh bạn “

“ Nếu là vị phó giáo sư kia thì mình nguyện trọng sắc khinh bạn “

“....”

“ Đừng có quên là đồ ăn vặt, ăn khuya đều là mình bao “

“....”

Cô không còn lời nào. Ai bảo Giai Lạc rất thích người khác bao ăn chứ mà Mạc Dung lại rất hào phóng, chỉ cần cô năn nỉ là cô nàng lại rút hầu bao ra để mua đồ bao bọn cô. Đúng là hại thân.

Ba bọn cô đi thẳng đến nhà ăn. Giai Lạc sắp chết vì đói. Lúc tức giận lại còn đói hơn. Cần phải lấy thức ăn để lấp hoả, thật không còn cách nào khác ngoài việc ăn khi mà cô có hai đứa bạn háo sắc kia.

Cô, Mạc Dung, Ngao Yên đi tới quầy lấy thức ăn. Sau khi chờ tính tiền xong hết, lúc cô định quay đầu tìm bàn ngồi thì đột nhiên người nào đó đi ngang qua đụng vào người cô bằng một lực rất mạnh làm khay đồ ăn trên tay của Giai Lạc rớt xuống.

Vậy là cơm, thịt và canh nóng hổi dính hết vào áo cô, rất nóng và còn rất dơ. Giai Lạc chỉ kịp la lên một tiếng, vừa định ngước mắt lên tìm kẻ nào lại không có mắt mũi như vậy để chửi cho một tăng thì cô đã nghe tiếng la của Mạc Dung.

“ Vũ Đình ! Cô đang làm cái trò gì vậy ?! “

Thì ra không ai khác ngoài Lệ Vũ Đình. Kẻ mà chỉ cần Cung Giai Lạc liếc mắt thấy là đều muốn bóp chết cô ta. Lệ Vũ Đình, sinh viên khoa thanh nhạc, hoa khôi của trường, tiểu thư con nhà giàu. Nghe nói cha của cô ta là chủ tịch tập đoàn Leroy, rất có tiếng.

Cô ta nổi tiếng xinh đẹp, hát hay, nhảy đẹp, rất giỏi đâm người sau lưng, kiêu căng không ai bằng. Vậy mà đám nam sinh trong trường vẫn mê cô ta như điếu đổ, hàng ngày vẫn đứng xếp lớp trước ký túc xá và lớp Vũ Đình xin làm quen.

Còn đám con gái trong trường chia ra làm hai phe. Một phe là những kẻ ghét cay ghét đắng Lệ Vũ Đình nhưng lại phải nhịn nhục cô ta. Còn phe còn lại là những kẻ hâm mộ Lệ Vũ Đình, tôn sùng cô ta như người nổi tiếng, muốn theo cô ta để dựa hơi nổi tiếng làm Giai Lạc phát khinh.

Nếu như là trước đây, cô chắc chắn sẽ lôi cô ta ra dạy dỗ cho một trận. Nhưng bây giờ hoàn cảnh đã khác, Cung Giai Lạc chỉ có thể nhịn !

“ Xin lỗi bạn. Mình thật tình không thấy các bạn đứng đây. Phải biết làm sao đây, cái áo của bạn dính hết đồ ăn rồi, chắc nóng lắm hả ? “ - Vũ Đình lấy tay che miệng để thể hiện sự “ngạc nhiên” không thể giả tạo hơn của bản thân.

Lời xin lỗi của cô ta đầy vẻ giễu cợt khiến cho Giai Lạc muốn bốc hoả lần hai trong ngày.

Ngao Yên nghe thấy vậy liền tức giận lên tiếng - “ Cái gì mà không thấy ? Chúng tôi ba người đứng ở đây xếp hàng mà cô bảo không thấy hay sao ? Cô cố tình đúng không ?“.

Trong lúc Ngao Yên đang bốc hoả dùm cô thì Mạc Dung mau chóng rút tờ khăn giấy ra lau bớt thức ăn trên người cô. Giai Lạc bỗng dưng thấy cảm động nha, thì ra hai đứa nó không đến nỗi mất nhân tính như cô tưởng.

Vũ Đình lại giương mắt lên trả lời, làm vẻ hối lỗi - “ Sao bạn lại nói vậy ? Mình không có cố ý. Hay là để mình đền cho bạn cái áo đó nhé. Giẻ lau nhà mình còn rất nhiều “ .

Câu nói của cô ta làm cho cả nhà ăn nãy giờ đang ngồi hóng chuyện cười rộ lên. Lệ Vũ Đình nhìn ba con nhỏ nữ sinh vô cùng xấu xí trước mắt đầy vẻ giễu cợt.

Được rồi, Cung Giai Lạc ngay bây giờ muốn chạy đến nhét nùi giẻ vào cái mồm bốc mùi thuốc súng của cô ta nhưng cái dòng suy nghĩ không được gây rắc rối cho bản thân kia đã chặt đứt ý định của cô.

Lúc trước, chỉ cần Giai Lạc cảm thấy kẻ nào đó ngứa mắt một chút thôi thì đã cho kẻ đó sống dở chết dở trong trường đến mức muốn nghỉ học rồi. Nếu như là Lệ Vũ Đình, cô chắc chắn sẽ cho cô ta muốn bước chân ra đường cũng không dám. Hiện tại, Giai Lạc nhịn !

Chỉ vì cái đề tài viết truyện của tên bánh bèo nào đó. Cô nhịn !

Mạc Dung ôm nộ khí nhảy ra định chửi cô ta một tăng nhưng ai ngờ bị Giai Lạc kéo lại - “ Đừng, mình không sao. Cậu đừng kiếm chuyện với cô ta, không hay đâu. Cậu càng nói, cô ta càng có cơ hội châm chọc mình“.

Cô không ngờ mình cũng có ngày lại nói ra câu này nha. Ngay cả Mạc Dung cũng trừng mắt nhìn cô như muốn nói : Cậu hâm à ?!

Thấy ba đứa cô không ai trả lời, Vũ Đình lại giương giương tự đắc bước đi như đã thắng trận.

“ Nếu không có gì thì mình đi trước nha “

Mạc Dung tức muốn chết lôi cô và Ngao Yên vào nhà vệ sinh để khỏi phát nhục trước bàn dân thiên hạ trong nhà ăn.

“ Này Cung Giai Lạc, cậu uống nhầm thuốc à ?! “ - cô nàng lại trừng mắt nhìn Giai Lạc trong khi cô rửa cái áo bốc mùi đồ ăn kia.

Giai Lạc khẽ thở dài, cặm cụi rửa tay - “ Mình không muốn gặp rắc rối. Cậu biết cô ta nổi tiếng giỏi đâm người sau lưng rồi mà “

Giai Lạc vốn dĩ chẳng sợ loại người như Vũ Đình, muốn đâm người sau lưng ? Cô ta còn chưa đủ đẳng cấp chơi với cô. Giai Lạc cô đây chính là thích mượn dao giết người hơn. Nhưng mà những trò mà Giai Lạc làm thường kinh thiên động địa, sợ rằng sẽ mang lại hậu quả không tốt chút nào, dù sao ở đây cũng không phải Việt Nam. Vả lại cô tới đây là để học không phải tới lặp lại quá khứ. Giai Lạc đành phải gạt hết sang một bên, không thể chỉ vì một Lệ Vũ Đình mà phá vỡ quy tắc cô đã đặt ra khi tới đây.

Mạc Dung nghe vậy cũng không thể nói lại. Lệ Vũ Đình đúng là loại người không thể động vào. Mạc Dung và Ngao Yên đành nuốt cục tức vào trong mà thở dài. Sau đó ba đứa lại trở về, tiếp tục tiết học tiếp theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.