Oanh Tạc Bắc Kinh

Chương 7: Chương 7: Lời Đề Nghị Khiếm Nhã




Ngoài việc là tổng giám đốc của Golden, Triệu Vĩnh Thạc còn kinh doanh một chuỗi quán bar, nhà hàng năm sao có tiếng ở Bắc Kinh. Nhưng gần đây, xuất hiện một nhóm xã hội đen chuyên đi gây sự, kiếm chuyện ở các quán bar, nhà hàng. Bọn chúng đem vũ khí đến hù doạ khách, đòi quản lý phải trả tiền bảo kê cho bọn chúng, còn nói rằng đây là vùng địa bàn của chúng.

Chúng tự nhận mình là người của Ngạn Thanh hội.

Nhưng có một điều, những nơi chúng đến gây sự đều thuộc quyền sở hữu của Triệu Vĩnh Thạc. Rõ ràng là đang nhắm vào hắn.

“ Ngạn Thanh hội, cái tên này dạo gần đây được nhắc đến rất nhiều trong giới hắc đạo. Xuất hiện từ hai năm trước nhưng thành viên thì càng ngày càng tăng nhanh. Nghe nói là chế độ đãi ngộ của bọn chúng rất tốt nên thu hút được nhiều người. Nhưng bọn chúng việc kinh doanh hắc đạo không lo lại thích đi gây rối nơi chỗ cậu. Quả nhiên Triệu Vĩnh Thạc cậu là mục tiêu của chúng “

Vương Lãng Thần chậm rãi nói.

Hắn chỉ cười lạt, chầm chậm nhấp rượu - “ Không ai biết người đứng sau hội đó là ai ? Kẻ đó cũng chưa bao giờ xuất hiện “

“ Nghe nói là đám thiếu gia nhãi nhép cấp ba. Nhưng tôi và cậu đều biết kẻ thực sự đứng sau là một kẻ khác “

Vương Lãng Thần nói một chút rồi quan sát hắn sau đó cười lạnh - “ Tôi nghĩ Triệu Vĩnh Thạc cậu thừa biết kẻ đó là ai “

Người bên cạnh vẫn không trả lời, khóe miệng chỉ nhếch lên. Từ tốn thưởng rượu.

“ Tôi từ trước đến giờ không có hứng thú xen vào chuyện gia đình riêng tư của người khác. Cho nên cậu thực sự muốn tôi xử sạch sẽ bọn chúng ? “ - Vương Lãng Thần lạnh lùng hỏi.

Triệu Vĩnh Thạc lại bật cười, nụ cười vừa lạnh lẽo vừa đùa cợt - “ Cũng nên nể mặt người anh trai tài giỏi của tôi một chút. Tôi không cần Tam Vương hội của anh phải cất công khử bọn chúng. Tôi không muốn người của anh phải dính máu của loài côn trùng. Tôi chỉ cần người của anh “chơi đùa” với bọn chúng một chút. Ăn một, trả một. Tôi nghĩ anh hiểu ý của tôi “

“ Triệu Vĩnh Thạc, cậu vẫn xảo trá như vậy “

Trước lời nói rõ ý châm chọc của Vương Lãng Thần, hắn điệu bộ thong dong uống rượu, khóe miệng tràn ngập ý cười.

Uống hết ly rượu, Vương Lãng Thần đột ngột đứng dậy cài lại khuy áo vest.

“ Nếu không còn việc gì nữa thì tôi về trước đây “

Người đàn ông đang ngồi ngước lên nhìn Lãng Thần, ánh mắt vô cùng đùa cợt.

Vương Lãng Thần biết hắn có ý gì nhưng chỉ khẽ liếc mắt một cái rồi cất bước đi. Một đám người mặc đồ đen đứng gác xung quanh đó cũng liền bước theo.

*****dải phân cách cutoe lạc lối*****

Giai Lạc vừa bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đã gặp ngay Lệ Vũ Đình và đám tùy tùng của cô ta đang ngồi tám chuyện. Cả đám bọn họ đang dồn tất cả ánh mắt của mình về phía bên kia của căn phòng.

Ở góc phòng, một người đàn ông có ngũ quan hoàn mỹ, dáng người cao lớn, khí thái thiên thế như một vị thần. Khoác trên mình bộ đồ vest thuộc thương hiệu đắt tiền, đang ngồi uống rượu một mình. Hai bên là hai tên vệ sĩ mặc đồ đen.

Không khó để Cung Giai Lạc đoán được, hắn ta chính là Triệu Vĩnh Thạc.

Lệ Vũ Đình bắt đầu rời khỏi bàn, tiến về phía người đàn ông kia. Cô ta nhất định phải nắm bắt cơ hội này thì mới có thể thực hiện được mong muốn trở thành một ca hậu của bản thân. Nhưng vừa bước đến đã bị hai tên vệ sĩ chặn lại.

Triệu Vĩnh Thạc ngước mắt lên nhìn cô gái khá là xinh đẹp, ăn mặc cũng rất bốc lửa, vừa tới. Hắn nhếch môi cười lạnh dựa người vào ghế sopha, ra hiệu với hai tên vệ sĩ. Thực sự là Vĩnh Thạc không lạ gì với những cô gái như thế này. Những cô gái xinh đẹp mong muốn trở thành ngôi sao của ngành giải trí, tất nhiên là không từ mọi thủ đoạn để quyến rũ được hắn. Chỉ cần một lời nói của hắn thì cũng có thể biến con vịt xấu xí thành phượng hoàng xinh đẹp.

Triệu Vĩnh Thạc chẳng có chút động tĩnh nào, chỉ dửng dưng thưởng thức ly rượu.

“ Để em mời Triệu tổng một ly ? “ - Vũ Đình sử dụng cử chỉ ủy mị để mời rượu người đàn ông bên cạnh.

Cung Giai Lạc nhìn từ xa mà thật sự muốn phát nôn. Thì ra Vũ Đình chỉ là một đứa con gái rẻ mạt như vậy. Muốn được nổi tiếng nên không ngần ngại dùng sắc đẹp của mình để tìm kiếm bệ đỡ ư ? Cái trò này ở Việt Nam cô đã không ưa rồi.

Lần này Giai Lạc sẽ cho cô ta biết tâm trạng của kẻ thua cuộc là như thế nào. Cô thường nghe người ta nói, muốn trả thù một người phụ nữ thì hãy cướp đi người đàn ông của họ. Và bây giờ chính xác là cô sẽ làm như vậy.

Triệu Vĩnh Thạc lạnh lùng cầm lấy ly rượu nhưng chẳng buồn đá mắt tới Lệ Vũ Đình khiến cô ta rất bực bội. So với những người phụ nữ trước đây của Vĩnh Thạc thì người này còn thua xa về thủ đoạn lắm. Nhiều người phụ nữ còn không ngại ngần lột đồ lên giường cùng hắn mà còn không có kết quả gì. Huống chi trò quyến rũ tầm thường này.

Giai Lạc quan sát một lượt xung quanh rồi tiến vào bên trong sàn nhảy. Cô chọn một cây cột không người được đặt ngay trung tâm sàn nhảy và bước lên đó. Hồi cấp ba, Cung Giai Lạc đã từng có bốn tháng miệt mài tập múa cột chỉ vì muốn cùng đám bạn trong lớp quay clip nhảy. Lúc đó bọn cô thích nhảy múa và ca hát lắm nên cũng thường xuyên quay clip để up lên Youtube. Chắc cũng nhờ vậy mà Giai Lạc đã nổi tiếng trong cộng đồng mạng. Cung Giai Lạc từ nhỏ đã được cha mẹ cho đi học múa, lớn lên chút nữa cô lại đi học nhảy. Gần như tất cả thể loại nhảy múa cô đều nắm rõ.

Bây giờ là lúc để vận dụng những kỹ thuật đó rồi. Giai Lạc bắt đầu di chuyển cơ thể theo điệu nhạc quanh cây cột. Ai nói múa cột là một điệu nhảy rẻ tiền, nó cũng là một điệu múa nghệ thuật đâu phải ai cũng làm được. Lúc mới tập cả người cô đều đau ê ẩm vì nó.

Trong ánh đèn mờ ảo của quán bar, một cô gái xinh đẹp nao nức lòng người đang nhảy múa xung quanh chiếc cột. Vẻ đẹp trần tục mà thánh thiện. Từng sự di chuyển nhịp nhàng của cô đều khiến bọn đàn ông phải say mê và quyến luyến.

Cung Giai Lạc say sưa nhảy múa với chiếc cột. Trong lúc làm động tác xoay một vòng quanh cột. Đôi mắt của cô bỗng dưng chạm vào ánh mắt sắc như dao của một người đàn ông.

Cung Giai Lạc cả người cứng ngắc, trái tim đập liên hồi. Là đôi mắt này, chính là đôi mắt này cô đã gặp trong mơ. Cô ngay cả việc nhảy múa cũng quên mất.

Ánh mắt của Triệu Vĩnh Thạc hoàn toàn bị hút vào người con gái xinh đẹp đang nhảy múa kia. Dù chỉ nhìn từ xa thôi nhưng vẻ đẹp của cô cũng khiến người đàn ông phải gục ngã rồi. Sự quyến rũ đến mê hoặc làm cho đàn ông muốn phạm tội.

Lệ Vũ Đình ngồi bên cạnh trông thấy hắn như vậy liền tức giận. Con nhỏ đó là ai không biết từ đâu lại chui vào đây. Từ lúc nhìn thấy nó nhảy múa, Triệu Vĩnh Thạc mọi sự chú ý đều hướng về nó. Cô ta một chút cũng không được để vào mắt !

Hắn nhìn chằm chằm vào Cung Giai Lạc, đôi mắt lạnh lùng mà nóng bỏng. Khiến cho tâm tình người khác không yên.

Trong ánh đèn xanh đỏ nhấp nháy liên tục, mờ mờ ảo ảo, đôi mắt nâu trầm sắc lạnh ấy nổi bật trong đêm tối hướng thẳng về phía cô. Cung Giai Lạc không điều khiển nổi trái tim của mình.

Tại sao lại như vậy ? Đôi mắt của hắn...

Người đàn ông tên Triệu Vĩnh Thạc đó rõ ràng là một kẻ xa lạ, vì sao ánh mắt hắn lại quen thuộc đến như vậy ? Đôi mắt vừa sắc bén như dao, vừa lạnh lẽo như băng. Lại huyền bí như một mê cung trong suốt. Làm cho cô có cảm giác vừa sợ hãi, vừa nhớ nhung.

Đầu của cô lại đau.

Cung Giai Lạc dừng động tác múa của mình lại. Cô bước nhanh xuống bục. Đi thẳng đến một chiếc bàn ở góc còn trống ngồi xuống. Cô không muốn đối diện cảm giác này, không muốn đối diện với ánh mắt của người đàn ông đó.

Tại sao Cung Giai Lạc cô lại cảm thấy sợ hãi như vậy.

...........................

“ Tiểu thư, Triệu tiên sinh gửi cô ly rượu và thứ này “

Anh chàng phục vụ đứng trước mặt cô nhẹ nhàng nói.

Cung Giai Lạc đang ngồi lấy lại bình tĩnh thì ngạc nhiên nhìn người trước mắt.

Triệu tiên sinh ? Là Triệu Vĩnh Thạc.

Nhưng mà cô để ý thấy một điều người phục vụ nói gửi chứ không phải mời.

Cung Giai Lạc đưa mắt nhìn vào chiếc mâm trên tay người phục vụ. Trong đó có một ly rượu màu đỏ trong suốt và... Một tờ chi phiếu !

Con số trên đó quả không hề nhỏ.

“ Thưa tiểu thư, Triệu tiên sinh còn dặn dò ly rượu này không được uống, chỉ được mời” - Người phục vụ lại nói.

Cung Giai Lạc bật cười lạnh một tiếng. Trên đời này không ngờ còn tồn tại loại người ngạo mạn như hắn. Tên đàn ông này quả nhiên ngạo mạn không ai bằng. Cư nhiên đưa cho cô một tờ chi phiếu và một ly rượu bảo cô chủ động đến mời rượu hắn.

Cô không cầm lấy ly rượu chỉ đưa mắt qua nhìn người đàn ông ngồi ở phía xa kia. Hắn vẫn đang nhìn chằm chằm vào cô, cũng lại vừa uống rượu. Nét mặt vẫn giữ nguyên sự lạnh lùng mặc cho Lệ Vũ Đình ngồi bên cạnh ra sức quyến rũ.

Cung Giai Lạc kiêu ngạo nhếch môi nhìn hắn nghiêng đầu gật một cái như lời chào. Cầm lấy tờ chi phiếu trên mâm, cô rút trong túi đồng tiền xu mệnh giá nhỏ nhất thả vào ly rượu. Cô ngước mắt lên nói với người phục vụ.

“ Giúp tôi gửi lại ly rượu này cho Triệu tổng. Nhắn lại với anh ta ly rượu này chỉ được uống hết, không được phép đem đổ “

Người phục vụ trân trối nhìn cô. Anh ta sợ rằng nếu như ly rượu này tới tay người đàn ông kia anh ta tuyệt đối không giữ được công việc.

“ Vâng, thưa tiểu thư... “

Cung Giai Lạc nở nụ cười, cầm lấy túi xách đi vào trong nhà WC nữ.

Vô tới nhà vệ sinh, cô liền mở nước ào ào rửa mặt, ngước mắt nhìn mình trong gương.

Mày làm sao vậy Cung Giai Lạc, mục đích mày tới đây chẳng phải quyến rũ người đàn ông đó sao ? Trả thù Lệ Vũ Đình là nhiệm vụ cần làm.

Quen thuộc thì sao chứ ? Chỉ là cái tiềm thức vớ vẩn của mày !

Cung Giai Lạc chỉnh sửa lại tóc mình rồi xoay người định bước ra thì đột nhiên, một toán người mặc đồ đen xông vào nhà vệ sinh nữ. Cô chưa kịp hiểu chuyện gì thì bọn họ đã đuổi hết những cô gái trong đó ra hết. Thật thô lỗ. Đây là nhà vệ sinh nữ cơ mà !

Định bước đến nói chuyện phải trái, một tên đã chỉ vào cô, lạnh lùng ra lệnh - “ Còn cô, ở yên đây “

Cung Giai Lạc càng trở nên khó hiểu. Sau khi đuổi hết mọi người ra ngoài, cánh cửa phòng mở ra, một thân người cao lớn bước vào, khí thái vương giả từ trước khi hắn bước vào đã cảm nhận được.

Cô không thể không thừa nhận người đàn ông này đẹp như một bức tranh. Đôi mắt sắc lạnh huyền bí của hắn, sóng mũi cao ráo, khuôn miệng đầy đặn quyến rũ hơn cả phụ nữ. Trên đời này sao lại có loại đàn ông môi trái tim như hắn chứ ?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.