Oanh Tạc Bắc Kinh

Chương 21: Chương 21: Lên Báo




Cung Giai Lạc phải công nhận tốc độ ánh sáng của đám người nhà báo. Làm một phát đã đẩy cô xuống mười tám tầng địa ngục.

Sáng hôm sau, cô vừa bước chân vào trường đã bị bao nhiêu ánh mắt kỳ dị nhìn vào. Lúc đầu, cô cảm thấy rất khó hiểu nhưng sau khi gặp Hạ Việt, cô liền được khai sáng.

Ngồi bên ghế đá, Cung Giai Lạc bị ném cho cả một chồng báo. Hạ Việt còn mở luôn cả báo mạng cho cô xem.

Ngoài việc, giới truyền thông phát hiện ra Triệu gia còn có thêm một đứa con trai nữa thì cư dân mạng tập trung tán thưởng vẻ đẹp trai ngời ngời của Lâm Ngạn, không hề thua kém bao nhiêu so với Triệu Vĩnh Thạc. Rất nhiều thiếu nữ mới lớn mê mệt anh ta.

Và đương nhiên, những tấm hình mà nhà báo chụp có cả mặt cô bên trong đó, họ còn ngang nhiên viết thêm mắm thêm muối “ Lâm Ngạn thiếu gia mang bạn gái của mình về ra mắt gia đình “

Làm cho Cung Giai Lạc vừa đọc xong, cằm đã rớt xuống đất.

Cư dân mạng không chỉ khen Lâm Ngạn mà còn liên tiếp bình luận chê bai vẻ ngoài của cô. Không bao lâu, bọn họ đã tìm ra danh tính của cô, biết cô học trường nào còn biết cô là học trò của Lâm Ngạn. Cư dân mạng sau khi mò ra được trang cá nhân weibo của cô đã ra sức mà khủng bố. Liên tiếp nói rằng cô không xứng với anh ta. Lúc cô nổi tiếng trên cộng đồng mạng ở Việt Nam cũng không bị tới nổi thế này.

Làm ơn đi, anh ta không xứng với cô thì có !

Còn trên diễn đàn trường thì khỏi nói tới đi, bọn người của Lệ Vũ Đình ra sức mạt sát cô. Tuy là không chỉ đích danh cô nhưng cũng nói xuyên xỏ. Bọn người này cũng nhanh thật.

Vừa nhìn thấy cô và Hạ Việt ngồi ghế đá đằng sau khuôn viên trường, Ngao Yên và Mạc Dung đã nhanh chân chạy tới.

“ Giai Lạc, cậu cùng với thầy Lâm quen nhau bao lâu rồi ? Dám giấu giếm với bọn mình, khai mau tối hôm qua cậu không về kí túc xá là vì đi dự tiệc với thầy ấy phải không ? “

Mạc Dung vừa đến đã tra hỏi cô.

Cung Giai Lạc khóc không ra nước mắt - “ Mạc Dung, mình làm sao có thể quen kẻ thù dai như anh ta chứ ? Đừng nghe lời mấy tờ báo kia, cậu cũng biết mình ghét anh ta còn không hết “

Cô nàng thấy cô nói cũng có lý nhưng vẫn nghi hoặc - “ Thế còn những tấm hình cậu đi dự tiệc cùng thầy Lâm thì sao ? Nghe nói thầy ấy vốn dĩ xuất thân là con nhà tài phiệt. Thầy ấy không tự nhiên dẫn cậu đến nhà thầy ấy dự tiệc được “

“ Là như vầy... “

Cô thở dài, kể ra chuyện Lâm Ngạn nhờ cô, đổi lại cô sẽ được sống bình yên với anh ta.

“ Cậu nói thật ? Không hề giấu giếm tụi mình đó chứ ? “

“ Mình xin thề đấy “

Cung Giai Lạc đưa ngón tay lên trời thề thốt.

“ Được rồi, mình tạm tha cho cậu “ - Mạc Dung cuối cùng cũng chịu tin cô.

Lúc này tiếng chuông vào tiết lại reo lên. Ngao Yên mau chóng lên tiếng - “ Thôi chúng ta mau vào lớp đi “

Cả bốn người đi vào lớp là cả một khoảng lặng bao trùm lớp học. Những ánh mắt không tốt đều đóng đinh lên người Cung Giai Lạc cho bỏ ghét.

Thực ra thì nếu cô là bọn họ cô cũng sẽ cảm thấy rất quái lạ. Một cô gái có vẻ ngoài xấu xí lại đi chung với một mỹ nam cực phẩm như Lâm Ngạn, lại còn được làm bạn gái anh ta, quả thật khiến cho người ta không khỏi ganh ghét. Cung Giai Lạc cũng chẳng phải tin loại chuyện vịt bầu hóa thành thiên nga nhờ hoàng tử. Cô càng tin là tên Lâm Ngạn kia cũng chẳng phải có ý gì với cô mà làm vậy, anh ta hoàn toàn có mục đích khác mà cô chưa biết được.

Cung Giai Lạc chỉ có thể nhẫn nhịn mà vào lớp ngồi học. Cô còn rất nhiều điều nghi vấn, đặc biệt là về hai người tối hôm qua, Triệu Vĩnh Thạc và cha hắn. Rốt cục vì sao hai người đó lại ra vẻ quen biết cô như vậy. Ngay cả Lâm Ngạn cũng như thế, anh ta lúc nhìn thấy tấm hình hồi nhỏ của cô đã có những biểu hiện khác thường.

Cô nhất định tìm ra sự thật này.

Giờ giải lao, Cung Giai Lạc đi nhanh đến văn phòng gặp Lâm Ngạn. Cô nhẹ nhàng gõ cửa đến khi người bên trong lên tiếng.

“ Vào đi “

Cung Giai Lạc bước vào bên trong, cẩn thận đóng cửa lại. Người bên trong đang ngồi gõ laptop một cách chăm chú liền ngước mắt lên nhìn cô. Cung Giai Lạc liếc mắt một cái rồi ung dung ngồi xuống ghế sofa, tự tiện rót cho mình một ly trà. Cô bây giờ chẳng còn hứng thú mà giữ lịch sự với anh ta.

Lâm Ngạn nhìn hành động của cô khóe miệng nhếch một cái. Anh đứng dậy bước tới ngồi xuống đối diện.

“ Bạn học Cung, em có việc gì muốn nói với tôi sao ? “

Anh còn dám hỏi sao ?!

“ Thầy Lâm, em nghĩ thầy đã đọc báo sáng nay rồi “ - Cô dùng giọng điệu dồn nén mà nói.

“ Rồi, thì sao ? “

Lâm Ngạn dửng dưng hỏi ngược lại cô.

Cung Giai Lạc cười lạnh một tiếng - “ Thầy thật sự không có ý kiến gì sao ? “

Anh ta chỉ cười.

“ Anh cảm thấy đem người khác ra làm trò đùa vui lắm sao ? “

Cô đột ngột đổi giọng không vui.

“ Bạn học Cung, đừng tức giận như vậy. Chẳng qua chỉ là mấy bài báo viết nhảm thôi. Dù sao việc giữa tôi và em cũng xong rồi, không cần phải khó khăn đến thế “

Lâm Ngạn ánh mắt tràn ngập ý cười.

Chỉ là mấy bài báo viết nhảm ? Đám người ngoài kia đâu có nghĩ vậy ! Hay rồi, cô bây giờ là trung tâm ném đá của toàn trường.

Cung Giai Lạc đành nhịn xuống, anh ta nói cũng không sai. Việc cô nhận lời thì cũng đã làm xong chẳng còn dính dáng gì đến cô nữa. Mấy tin tức kia sớm muộn gì rồi cũng sẽ chìm xuống thôi.

“ Anh từng quen biết tôi như thế nào ? “

Một lúc sau, cô lại bất ngờ nhỏ giọng nói. Cung Giai Lạc cần phải tìm hiểu.

Người đối diện nheo mắt nhìn cô, nét mặt vẫn vô cùng bình tĩnh không chút biến sắc nào. Lâm Ngạn cụp mắt, đưa tay rót thêm trà.

“ Từng nhìn thấy em trong một khu vườn “

Lúc đó, cô rất đẹp, cực kỳ xinh đẹp động lòng người. Khi nhìn thấy cô, dù còn rất nhỏ tuổi nhưng đã có thể tưởng tượng ra khi lớn lên, cô xinh đẹp diễm lệ bao nhiêu. Vẻ đẹp ấy có thể làm bất cứ ai rung động, bất kì ai cũng bị mê hoặc. Không trừ một kẻ nào.

Cung Giai Lạc nhìn thấy ánh mắt có chút trầm xuống của người đối diện liền thấy kỳ lạ. Cô ngay lập tức khẩn trương hỏi - “ Khu vườn ? Khu vườn nào ? Nằm... “

“ Cung Giai Lạc, tôi đã nói với em rồi. Những nghi hoặc của em, người giải đáp tất cả không phải là tôi “ - Lâm Ngạn bất thình lình cắt ngang lời cô.

Nghe ra sự lạnh lùng trong lời nói cự tuyệt của anh ta, Cung Giai Lạc đành đem bao nhiêu tò mò, nghi hoặc nuốt trở lại bên trong.

Sự im lặng tràn đến một cách đột ngột giữa hai người. Cô không thể chịu được thêm liền đứng lên xin phép về lớp.

****dải phân cách cutoe lạc lối****

Buổi tối, đến lượt Cung Giai Lạc đi mua cơm. Cô đi một mình nên tiện thể đi ngắm phố đêm một chút. Trong đầu cô lảng vảng những lời nói của mẹ trong cuộc điện thoại lúc nãy.

Giai Lạc đã hỏi mẹ có phải cô đã từng đến Bắc Kinh hay không.

“ Sao con lại hỏi vậy ? “

“ Con chỉ là cảm thấy nơi này rất thân quen “

“ À, phải, trước khi con gặp tai nạn cha mẹ đã từng đưa con về Bắc Kinh thăm nhà nội. Nhưng sau này, khi nội mất nên chúng ta không quay về đó nữa “

“ Tại sao việc này mẹ chưa từng kể qua cho con biết ? “

Cô cảm thấy nghi ngờ trước lời nói của mẹ. Khi mất trí nhớ, cô không nhớ được gì về ông bà nội của mình, chỉ được nhìn qua ảnh một vài lần.

“ Chỉ là mẹ cảm thấy không có gì quan trọng nên mới không nói “

Mẹ cô trở nên ngập ngừng.

“ Vậy, khi đó, con đã gặp gỡ những ai mẹ biết không ? “

“ Thì ngoài ông bà nội ra cũng đâu còn ai con à “

Giọng nói ngập ngừng kỳ lạ của mẹ làm cô không nghi ngờ không được. Nhưng mà mẹ nói dối cô làm gì chứ ?

Cung Giai Lạc vừa đi vừa thở dài. Vừa đúng lúc đến nơi bán đồ ăn. Cô gọi món rồi ngồi chờ đem về. Trong lúc chờ, Cung Giai Lạc đột nhiên để ý đến một chiếc xe hơi màu tía với những chi tiết mạ vàng sang trọng nổi bật trên đường phố đông đúc. Tuy cô không rành về xe nhưng cũng đã nhìn qua đủ loại xe sang trọng, chiếc xe kia quả thật đắt giá hiếm thấy. Có thể thấy chủ nhân của chiếc xe không những thuộc hàng đẳng cấp thượng lưu, mà còn là người có gu thẩm mỹ độc đáo. Ai đi ngang cũng phải ngoái đầu lại mà nhìn. Nếu Giai Lạc không lầm thì đó là một chiếc Ghost Fenice Milano của dòng Rolls Royce, giá cũng là vài triệu USD. Quả là khiến cho người khác phải trầm trồ.

Cung Giai Lạc mua cơm xong liền nhanh chân trở về kí túc xá. Đi được một đoạn, cô đột nhiên có cảm giác ai đó đang đi theo mình. Quay người lại thì lại thấy chiếc xe sang trọng lúc nãy đậu bên kia đường, còn lại chẳng thấy người nào đáng nghi. Quái lạ, chiếc xe đó cũng đi đường này sao ? Chắc tại do cô đa nghi quá thôi, xe người ta đi đâu thì cũng đâu liên quan đến cô.

Nghĩ vậy, Cung Giai Lạc tiếp tục bước đi. Về đến kí túc xá, cô liền chạy nhanh lên phòng. Bây giờ chắc hai cô nàng kia đói lắm rồi, cô đi lâu như vậy chắc chắn sẽ bị oán trách một trận.

.....

..

“ Triệu tổng, chúng ta về chứ thưa ngài ? “

Tài xế nhẹ giọng lên tiếng hỏi.

Người đàn ông phía sau không trả lời, điếu thuốc trong tay hắn sắp tàn hết. Hơi khói lan toả xung quanh không gian, mờ ảo che khuất đôi mắt sắc nhọn như dao trong bóng tối. Dáng vẻ người đàn ông tịch mịch lạnh lùng. Hắn nhấn nút cho kính xe tự động hạ xuống, hơi khói mới từ từ trôi theo làn gió đêm.

Tầm mắt hắn di chuyển nhìn đến cổng kí túc xá, ánh mắt bén nhọn lại trở nên trầm lặng, sự nhung nhớ vương vấn trên đôi mắt nâu trầm của người đàn ông, một khắc sau liền tan biến.

“ Đi, về biệt thự Morell “

Tiếng nói thanh lạnh vang lên trong đêm tối.

Chiếc xe sang trọng ngay sau đó liền lăn bánh, nhanh chóng đi ra đường lớn đông đúc hòa mình vào dòng xe ngược xuôi.

****dải phân cách cutoe lạc lối****

Vừa mở cửa phòng ký túc xá ra, thì Cung Giai Lạc đã bị Mạc Dung lôi cổ vào, đem thức ăn đặt sang một bên.

“ Này, cậu sao thế ? “

Cô nàng khẩn trương kéo cô đến trước màn hình laptop của Ngao Yên.

“ Chuyện gì vậy, Ngao Yên ? “

“ Giai Lạc, cậu nhìn bài đăng này đi, nó mới xuất hiện trên diễn đàn trường một tiếng trước “ - Ngao Yên lo lắng nhìn cô.

Cung Giai Lạc lướt mắt qua đọc một chút liền kinh ngạc, đôi mắt mở lớn.

Bài viết như sau :

“ Trước đây khi thầy Lâm mới vào trường, nữ sinh nào đó đã cố tình gây chuyện với thầy để gây sự chú ý bằng việc làm vẩy mực lên áo. Rồi sau đó nhiều lần viện cớ nộp bài để ra vào văn phòng phó giáo sư Lâm vào giờ giải lao, còn đóng cửa kín mít. Ai biết được hai người họ suốt giờ giải lao làm gì trong đó. Rõ ràng là nữ sinh kia muốn quyến rũ thầy giáo. Nghe đồn cô ta đã qua đêm nhà thầy Lâm rồi. Đúng là hư đốn. Mà phải chi nữ sinh kia xinh đẹp không nói, nghe đồn là kẻ có nhan sắc tệ hại nhất trường, thật không biết xấu hổ là gì... “

Cung Giai Lạc đọc được hết bài đăng đó đã muốn đập luôn cái máy. Sao có thể trắng trợn vu khống cô như thế chứ ?! Không những vậy bên dưới bài đăng còn kèm theo một tấm hình, tuy là chụp nghiêng nhưng vẫn nhìn ra là cô lúc bước vào văn phòng của Lâm Ngạn sáng nay.

“ Là ai viết bài này chứ ? Sao dám vẽ chuyện vu khống người khác như vậy ?! “ - Cung Giai Lạc tức giận lớn tiếng.

“ Mình nghĩ mình biết ai “

Ngao Yên nhìn vào tên người đăng trên màn hình nhẹ giọng nói.

“ Là của bọn người Lệ Vũ Đình sao ? “ - Mạc Dung bên cạnh gấp gáp hỏi.

“ Không phải, là Tử Du bên khoa thiết kế thời trang. Mình từng thấy nick này trên diễn đàn rồi nên mới biết “

Ngao Yên bình tĩnh đáp.

Cô vừa nghe thấy cái tên ngay lập tức nhướn cao lông mày.

“ Tử Du, hoa khôi khoa thiết kế thời trang sao ? Cô ta sao lại nhắm vào Giai Lạc chứ, cậu ấy đâu có làm gì cô ta “

Mạc Dung vô cùng ngạc nhiên.

Cung Giai Lạc im lặng không trả lời. Cô đoán chắc rằng Tử Du rất thích Lâm Ngạn, vì thế khi nghe mấy tin tức viết cô là bạn gái của anh ta liền tức giận. Nhưng cô không ngờ Tử Du lại làm như vậy, dùng một bài đăng bôi nhọ cô, phóng đại mọi chuyện.

Cô nheo mắt nhìn vào màn hình. Tất cả cũng là do cái tên phó giáo sư kia mà ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.