Ô Hô! Gian Thần Lộng Quyền

Chương 70: Chương 70




Thấy Kỳ Kiến Ngọc trốn tránh đề tài này, Vạn Dực cười sảng khoái một tiếng, cũng không truy hỏi nữa, cùng hắn một trước một sau đi về phía đường hầm trong Tự Tu đường.

Kỳ Kiến Ngọc vừa đi, thỉnh thoảng lại cúi đầu nghiêng người né tránh đỉnh chóp lồi lõm trong đường hầm, còn chưa đi được hai bước, chợt nghe thấy tiếng cười của Vạn Dực, nghi hoặc hỏi: “Làm sao vậy?”

“Đột nhiên nhớ tới năm đó lúc chúng ta lần đầu tiên vào đường hầm này, Điện hạ vì phải gìn giữ tác phong lễ nghi Hoàng thất, từ đầu đến cuối cứ ngẩng đầu mà bước, bị va sưng khắp đầu!” Phong thái vương tôn quý tộc kia bị tàn phá thất điên bát đảo, nhưng tiểu vương gia vẫn kiên cường như cũ, ngang bướng dù chết cũng không chịu mở miệng hô đau, một đường ‘bộp, bộp, bộp’ đi đến cuối cùng.

Kỳ Kiến Ngọc nghe vậy quýnh lên: “Còn nhớ rõ chuyện này để làm gì.” Ba chân bốn cẳng lấy tốc nhanh nhất mà đi ra.

Vạn Dực không tiếng động nhếch miệng, sau khi ra khỏi đường hầm mạnh mẽ dùng sức một cái, đem Tề vương điện hạ không hề phòng bị bổ nhào trên tường hoa đỏ phía sau. --

Dây thường xuân xanh biếc bấu víu bao phủ một nửa bề mặt bức tường, không biết là ai hô hấp rối loạn......

Cùng với hai khuôn mặt đang dần dần gần kề, hơi thở dồn dập quấy nhiễu Tự Tu đường yên tĩnh.

“Chờ một chút.”

Trong thời khắc mấu chốt, Vạn Dực đột nhiên hô ngừng, đầu hơi hơi lui về phía sau.

Kỳ Kiến Ngọc không tự chủ được theo y lui về phía sau môi bắt kịp về phía trước, một đầu ngón tay khẽ đặt trên môi Kỳ Kiến Ngọc, Vạn Dực không nói, nhưng lại nghiêng mặt, răng nanh nhẹ nhàng cắn trên hầu kết của hắn.

Xúc cảm ướt át lại hơi hơi cứng rắn làm hắn không nhịn được nuốt nước bọt, hầu kết cao thấp giật giật, lập tức bị một hàm răng chơi đùa ngậm cắn, một đầu lưỡi hồng nhạt cẩn thận liếm lên --

Giống như điện giật vậy, toàn thân Kỳ Kiến Ngọc không tự chủ được chấn động, trống rỗng mềm nhũn bị đặt ở trên bức tường hoa đỏ, hung hăng ôm chặt người phía trước.

Hầu kết chính là nơi mẫn cảm của Tề vương điện hạ, lần trước khi phát hiện tiểu Vương gia đối với hầu kết có phản ứng rất lớn, Vạn Dực liền cố tình xuống tay với hắn.

Tốt...... Thật thoải mái.

“Ừm......”

Kỳ Kiến Ngọc bị khơi mào ngọn lửa, bất mãn muốn tìm cách đảo khách thành chủ --

Vạn Dực lại lui về phía sau, sợ hắn quá mức nhiệt tình, đến lúc đó chính mình tự chuốc lấy tai họa, nói chặn lại: “Điện hạ, ngày đó không phải ngài nói là ‘Dục vọng thân thể khi yêu làm sao có thể lâu dài’, hứa với nhau chung tình là tốt rồi.”

Tể vương điện hạ thoáng chốc quắt queo.

Vì tìm sách lược vẹn toàn, Vạn Dực sớm có tính toán, thừa dịp lúc tình cảm nồng đậm, một tay nàng cầm lấy cổ tay của Kỳ Kiến Ngọc phía sau nhấn một cái, giảo hoạt nháy mắt mấy cái, nói: “Nếu chỉ là thân mật cũng không phải là không được, nhưng Dực nhi nhất định...... là người chủ đạo.”

Kỳ Kiến Ngọc: “......”

Phía dưới vầng trăng tròn mập mạp, gió đêm thổi qua dây thường xuân dày đặc, đúng lúc này bóng lá cây lay động, chiếu ra một người đang cúi đầu xuống thật sâu, bóng dáng cao lớn, hai tay chắp sau lưng.

Tiếng hôn môi chiêm chiếp xen lẫn tiếng thở dốc càng ngày càng nặng......

Hắn cảm thấy ngọn lửa tình cảm nóng bỏng gần như muốn thoát ly khống chế, hai tay lại cố gắng vẫn duy trì chắp sau lưng, nhẫn nại không chủ động đụng chạm vào đối phương.

Vạn Dực mút lưỡi hắn, không để hắn rời đi. Suy nghĩ phiêu lãng đúng lúc này lại nhanh chóng xẹt qua nụ hôn mềm mại với Liên Ngã --

A, ta thật sự là cầm thú!

Vạn Dực rủa thầm một tiếng, mở miệng buông lưỡi hắn ra, nhiệt độ trên mặt Kỳ Kiến Ngọc rất cao, mi mắt của hắn rũ xuống thật thấp, môi bị hôn đỏ tươi ướt át, giống như một cái đầu chó đầy lông khổng lồ hoàn toàn thuận theo. Dường như bất luận vào lúc này y đưa ra yêu cầu gì, hắn đều sẽ đáp ứng.

Vạn Dực bị mê hoặc bình thường, tay phải ái muội trượt xuống bụng dưới rắn chắc của hắn, khẽ hỏi: “Nếu hiện tại ta cương quyết yêu cầu điện hạ...... Điện hạ sẽ đồng ý với ta sao?”

Tể vương điện hạ trầm mặc hồi lâu, trên mặt lúc đỏ lúc trắng, cuối cùng giống như đã hạ quyết tâm, không thể nhận ra khẽ gật đầu một cái, nhanh chóng quay đầu nhìn dây thường xuân bên cạnh cách đó không xa.

Vạn Dực bất ngờ, nhịn không được phun ra ngoài, ta, ta không bằng cầm thú a!

Phía bên này Tề vương điện hạ vất vả lắm mới ra quyết định giống như tráng sĩ cắt đứt cổ tay, những uổng công hắn nhắm mắt chờ đợi các thứ, thật lâu sau, nghi hoặc quay sang nhìn về phía Vạn Dực thì chỉ thấy khóe miệng Vạn Dực đang co quắp, gắng sức không dấu vết thu hồi móng vuốt đang ở bụng dưới của hắn.

“Làm sao vậy?” Kỳ Kiến Ngọc nghi ngờ hỏi.

Vạn Dực lắc đầu cảm thấy đây là sai lầm nghiêm trọng, vòng qua hắn muốn đi ra ngoài.

Kỳ Kiến Ngọc nóng nảy, xoay bả vai của Vạn Dực lại, làm cho y đối diện với chính mình, không nhịn được giương cao giọng nói: “Ngươi có ý gì?”

Vạn Dực im lặng, rối rắm nhìn vị Vương gia trẻ tuổi này.

“Ngươi không phải vẫn luôn luôn mong muốn ư, Cô thật vất vả mới...... Bây giờ ngươi đến tột cùng là muốn gì!” Uổng phí tâm lý Tề vương điện hạ xây dựng lâu như vậy, nhịn xuống cảm giác hổ thẹn đau đớn hạ quyết tâm, đợi đén khi một chân bước vào cửa thì đối phương lại cho ra loại phản ứng này?

Đây không phải là ý định đùa giỡn người nha!

Kỳ Kiến Ngọc đe dọa nhìn Vạn Dực, thần sắc tức giận, bàn tay to nắm ở trên vai y nhưng không có dùng sức thật sự, chỉ đi xuống cầm lấy tay y, nhìn chằm chằm như hổ rình mồi cần lời giải thích!

Vạn Dực tiến thoái lưỡng nan, nói quanh co: “Nếu, nếu điện hạ đã nói cho Dực nhi thêm 3 năm để lưu giữ con cháu, vậy thì...... Đến lúc đó lại tiếp tục?”

Kỳ Kiến Ngọc lẳng lặng nhìn y một lát, đột nhiên buông tay ra nói: “Cô hiểu rồi .”

“A?” Hắn hiểu được cái gì ? Tại sao y lại không rõ.

Kỳ Kiến Ngọc nhìn đi chỗ khác, che giấu tia bi thương cùng nổi giận, tiếp tục nói: “Kỳ thật ngươi vẫn chưa nghĩ tới lại càng không muốn, phải không? Ngươi chưa bao giờ nghĩ tới, muốn cùng ta...... Ngươi chỉ là trêu chọc Cô, cho đến cùng chỉ có ta là một phía tình nguyện!”

“Ta......” Vạn Dực hé mở môi, theo bản năng muốn nói cái gì đó, lại tìm không được câu chữ thích hợp để giải thích.

Y không thể giải thích, bởi vì y quả thật như thế.

Vạn Dực chưa bao giờ dự đoán được, theo y mà nói, đây chẳng qua là một câu nói đùa, y chỉ là thích trêu đùa hắn, giống như thích khi dễ người thiếu niên nhỏ ngưỡng mộ trong lòng, thích nhìn bộ dạng hắn khốn quẫn, nhìn bộ dạng hắn thẹn thùng khó xử, nhìn bộ dạng hắn giãy giụa vì mê muội mình lại muốn ngừng mà không được......

Y thật không ngờ, từ trước đến nay Tề vương điện hạ kiêu ngạo nói được làm được, thậm chí nguyện ý khom lưng, vì y mà thỏa hiệp!

“Ngươi còn có gì muốn nói.” Kỳ Kiến Ngọc thấy Vạn Dực nghẹn lời, lại nhìn trên mặt y hiện lên một chút xấu hổ, cảm thấy càng lúc càng bị đè nén, phất tay áo muốn đi.

Vạn Dực đành phải dùng lại chiêu cũ, làm hòa từ phía sau ôm lấy thắt lưng Kỳ Kiến Ngọc, thanh âm yếu đuối liên tục gọi: “Ngọc Lang”.

Nhưng lần này tự tôn bị tổn thương nghiêm trọng Tề vướng điện hạ cũng không thèm quay đầu lại, thân hình dừng lại một chút, đẩy cánh tay Vạn Dực ra lập tức bước nhanh rời đi.

“Ngọc Lang! Ngọc Lang! Kỳ Kiến Ngọc!” Vạn Dực đuổi theo vài bước, thấy bước chân hắn cực nhanh, đảo mắt thầm nghĩ, lại không nhìn thấy bóng người, đành phải âm thầm bóp cổ tay, sau khi quay về nên dỗ hắn như thế nào.

Phía bên này, bước chân Kỳ Kiến Ngọc càng chạy càng nhanh, càng chạy càng nhanh......

Hay nói giỡn, lần này hắn tuyệt đối không thể lại dễ dàng thỏa hiệp, nếu không lần sau sẽ bị con hồ ly kia hoàn toàn cưỡi lên đầu lên cổ, không trở mình được đâu!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.