Nương Tử! Nàng Bá Đạo Quá!!!

Chương 17: Chương 17: Kẻ đến sau




Chiến Thiên Kỳ không biết vì câu nói của Phượng Thanh Loan hay là vì thứ gì khác, mà phía sau an tĩnh hẳn, lẳng lặng đi theo sau Phượng Thanh Loan rời khỏi nơi đấu giá.

“Chủ thượng!” Một bóng đen đột nhiên xuất hiện trước mặt Phượng Thanh Loan trong bóng đêm, Chiến Thiên Kỳ làm bộ thật sợ hãi nấp vào sau lưng Phượng Thanh Loan, đưa mắt tò mò nhìn người tới.

Phượng Thanh Loan bình tĩnh kéo tay Chiến Thiên Kỳ, không tiếng động nhìn hắn một cái, sau đó đưa mắt nhìn Chu Hạ (Hạ), hắn dường như cùng bóng đêm hòa thành một, một chút khí tức cũng chưa từng xuất hiện, chắc hẳn là một cao thủ dấu nghề, ở hiện đại không đi làm sát thủ thì đúng là thiên tài không chỗ trọng dụng.

“Về rồi nói.” Phượng Thanh Loan gật đầu lạnh nhạt nói, sau đó tiếp tục đi về phía trước.

“Vâng.” Chu Hạ đáp, sau đó người cùng âm thanh đồng thời biến mất như chưa từng xuất hiện.

Nhưng mà ở đây trừ Nham Kiều ra thì ai cũng biết, Chu Hạ chưa hề rời đi, hắn chỉ là ẩn nấp gần đây, âm thầm đi theo bọn họ.

Chu Hạ, hệ hắc ám Linh Sư... Phượng Thanh Loan khẽ mấp mé môi một chút, không biết là đang nói cái gì, và cũng không ai chú ý.

“Ngô, nương tử, người vừa rồi là ai vậy?” Chiến Thiên Kỳ vẻ mặt nghi ngờ hỏi.

Phượng Thanh Loan cụp mắt nhìn Chiến Thiên Kỳ, sau đó đi về phía trước.

Chiến Thiên Kỳ đang có chút thất vọng thì âm thanh của Phượng Thanh Loan truyền đến.

“Hắn là quái vật.”

Một con quái vật trong bóng đêm, một con quái vật đang ngủ say chưa thức tỉnh, một con quái vật bất cứ lúc nào cũng có thể lấy mạng người khác, một con quái vật lãnh huyết vô tình.

...

“Nương tử, chúng ta đi đâu vậy? Ta thật là mỏi chân a. Nương tử cõng ta đi.” Chiến Thiên Kỳ cực kỳ làm nũng nói, ánh mắt bán manh mà nhìn Phượng Thanh Loan.

Phượng Thanh Loan nhìn Chiến Thiên Kỳ mím môi lại, cố gắng làm trái tim đang nhảy thùm thụp bình tĩnh xuống dưới. Cái này là phạm quy rồi! Không được để nhan sắc mua chuộc, dù là nhan sắc của người của mình.

“Nham Kiều.” Phượng Thanh Loan đưa mắt nhìn Nham Kiều phía sau, lạnh lùng nói.

“Vâng thưa chủ tử.” Nham Kiều cúi đầu đáp sau đó đi đến trước mặt Chiến Thiên Kỳ, xoay lưng lại, nữa quỳ xuống.

“Nương tử...” Chiến Thiên Kỳ ủy khuất đưa mắt nhìn Phượng Thanh Loan làm nũng nói.

“...”

*

Trong bóng đêm, tiếng đánh nhau vang lên một cách phá lệ rõ rệt, hơn nữa nghe qua cũng rất kịch liệt.

Tiếng lá khô bị gió thổi xào xạc vang lên, kèm theo là tiếng bước chân lúc ẩn lúc hiện, kì dị vô cùng.

“Hạnh Vân! Ngươi đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt, nhanh đem đồ ra đây.” Cùng với tiếng đánh nhau, âm thanh âm trầm đồng thời vang lên. Rõ ràng đây là âm thanh của một nam nhân.

“Mơ tưởng! Có chết ta cũng không giao ra! Các ngươi là kẻ nào? Có biết ta là ai không hả?” Âm thanh tức giận của một thiếu niên vang lên, sau đó là một trận đao kiếm vang lên.

“Không nhiều lời với tên này làm gì! Huynh đệ xong lên!”

“Các ngươi! Cầm thú! Dám lấy đông hiếp yếu! Nếu không phải... chết tiệt! Lôi Liên Hoàng!”

Đoàng! Đoàng! Đoàng!

Từng tia chớp xuất hiện từ trên bầu trời đánh xuống, làm cho cây cối từng cái từng cái ngã xuống, làm cho khung cảnh ngày càng rõ rệt.

Một đám nam nhân mang hắc y, cả người điều lộ rõ sát khí, tay cầm đao sắt bén, đánh về phía thiếu niên.

Thiếu niên này một thân tử y, mái tóc đen được buột lên cao, lộ rõ khuôn mặt tuấn tú tuy còn non nớt, nhưng cũng là một mỹ nam. Tay cầm một thanh kiếm màu lam huyền bí, tỏa ra hàn khí thấm người, thoáng ẩn hiện tia sáng kỳ bí. Đây hẳn là một cây kiếm pháp khí không bình thường.

“Nương tử, chúng ta đến đây để làm gì vậy?” Chiến Thiên Kỳ nhíu mày lại, nhìn cảnh chiến đấu cách đó không xa, nghi ngờ nhìn Phượng Thanh Loan hỏi, nàng đến đây làm gì?

“Ta từng nghĩ, có nên khâu cái miệng của ngươi lại hay không.” Phượng Thanh Loan liết mắt nhìn Chiến Thiên Kỳ lạnh giọng nói, tưởng nàng thích đến đây sao? Nếu không phải... hừ! Đúng là phiền phức.

“Chúng ta không giúp hắn sao? Hắn thật là tội nghiệp.” Chiến Thiên Kỳ nhìn thiếu niên đang dần dần rơi vào tình trạng yếu thế, làm ra vẻ “ta đây rất thiện lương” nhìn Phượng Thanh Loan nhỏ giọng nói.

“Chúng ta là kẻ đến sau. Ngư ông đắc lợi.” Phượng Thanh Loan khóe miệng khẽ câu, lạnh giọng nói.

Tên kia... hắn cũng chưa chắc thua đâu.

Nàng là ngư ông đắc lợi.

Còn hắn... cứ xem như con nai vàng ngơ ngác, gạc chết bác thợ săn đi.

Đúng là âm hiểm.

(Tg: Như nhau, như nhau... cả hai điều âm hiểm, khác gì nhau đâu?)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.