Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 40: Chương 40: Nghĩa muội




Editor: NL

Lúc xe ngựa chạy về tới Lâm phủ là lúc trời gần sáng, là khoảng thời gian các nhàđangchuẩn bị bữa sáng

Bùi Sách nhảy xuống xe ngựa, thấp giọng cùng người gác cổngnóimấy câu.

Người gác cổng mừng rỡ,mộtbên phái người báo cho Ngô quản gia cùng lão gia,mộtbên mở rộng cửa lớn, để xe ngựa trực tiếp chạyđivào, tới thẳng hậu viện.

Bên nàyanhĐào và Điềm Hạnh vừa vui mừng phát khóc khi thấy Lỗ Lỗ trở về vừa giúp Lỗ Lỗ thay y phục và trang điểm, bên kia Bùi Sáchđitới phòng Lâm viên ngoại, thấy lão nhân gia cậy mạnh muốn xuống giường,hắnbước lên phía trước đè lại Lâm viên ngoại vai trấn annói: “Bá phụ đừng nóng vội, Lâmcônươngkhôngcó việc gì,hiệntại nha hoànđanghầu hạ nàng rửa mặt chải đầu,sẽlập tức tới gặp ngài.”

“Khụ khụ, Huệ nương, Huệ nương con békhôngsao chứ?” Lâm viên ngoạikhôngthể động đậy, chỉ phải dò hỏi tình huống của Lỗ Lỗ.

Thường Ngộ cũng ngẩng đầu lên, lộ ramộtđôi mắt đầy tơ máu bởi vì thức đêm, ánh mắt phức tạp nhìn về phía Bùi Sách.

Bùi Sách chậm rãi đem lời nghĩ ra từ sớmnóira “... Bá phụ yên tâm, conđãhỏi Lâmcônương, sau khi nàng ly khai Lâm phủ liền trở về trong núi, sau đókhôngbiết thế nào liềnđivòng qua vườn mai. Chỉ là, nàngmộtmình ở bên ngoài lâu như vậy, dùkhôngbị thương nhưng cũng chịu ít khổ. Khi hiền chất pháthiệnLâmcônương, nàng ấyđangnằmtrênmặt đất trải cỏ, vừa nhìn thấy ta,khôngnóigì khác chỉ kêu đói...” Thanhâmhắncàng ngày càng thấp,khôngđành lòng.

Nghe đến đây Lâm viên ngoại rất đau lòng. Lỗ Lỗkhôngphải là con ruột của ông, nhưngmộttháng qua, cùng ăn uống, sinh hoạt, trừ khi ông ra ngoài làm việc hoặc Lỗ Lỗđihọc đọc sách, ban ngày Lỗ Lỗ cơ hồ đều dính ở bên cạnh ông. Bất kể là cùng ông họcnóihay nghe kể chuyện, hay làm nũng, giận dỗi ông, Lỗ Lỗ luôn đối với ông tự nhiên thân thiết, toàn tâm toàn ý tin tưởng ông, cho ông cảm giác được làm cha, gợi dậy lòng bảo hộ nữa nữ nhi ông. Bởi vì ông suy nghĩ thiếu sót để cho con bé phải chịu khổ, sao ôngkhôngbuồn chứ?

đangnghĩ ngợi, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân quen thuộc.

“Cha!”

Lỗ Lỗ chạy như gió tiến vào, thấy Lâm viên ngoại ngồi dựatrêngiường, lại ngửi được mùi thuốc, nàng thực tinanhĐào vừakhôngcó lừa nàng, lão tộc trưởng làthậtsinh bệnh rồi! Lỗ Lỗ khóc luôn, mặc kệ trong phòng cũng có ai, cởi giầy trèo lên giường, ngồi cạnh ở Lâm viên ngoại,đangcầm tay ông vừa khóc vừanói: “Cha, conđãtrở về, conkhôngbao giờ nữa len lén bỏđinữa, cha đừng lo lắng, nhanh chóng khỏe lênđi!”

Lần trước lão tộc trưởng bệnh nằm mấy ngày mới có thể xuống đất, nàng sợ lắm, bây giờ biết lão tộc trưởng là bởi vì nàngkhôngnóitiếng nào rời nhà mới sinh bệnh, Lỗ Lỗ hối hận lắm a. Nếu biết, nàngsẽkhôngthèm nghe Cố Tam, Bùi Sách biết nàng là mèo, cũngkhôngcó thiêu chết nàng, lão tộc trưởng lại sao có thể hại nàng chứ?

“Huệ nươngkhôngkhóc, con trở về, cha bệnh thấy khỏe hơn rồi, đừng khóc, đừng cho người ta cười nhạo!” Lâm viên ngoại ho hai tiếng rồinói, tinh tế quan sát Lỗ Lỗ, sợ con békhôngnhư Bùi Sáchnói, bình yên vôsự.

Lỗ Lỗ nghe lời, dụi dụi mắt, nâng đôi mắt đẫm nước mắt lên nhìn.

Bùi Sách cùng Thường Ngộ từ lúc nàng cởi giày lúc liền lui ra gian ngoài, ở trong phòng trừ cha và congáihai người, cũng chỉ cóanhĐào.

“Cha,anhĐào cũng khóc mà,khôngđược chê cười con.” Nàng thay mình giải thích.

Lâm viên ngoại tự trách, thu lại giọng trêu đùa của mình. Ông tựa ở đầutrêngối đầu giường đặt gần lò sưởi lớn, quan sát kỹ Lỗ Lỗmộthồi, mới sờ sờ đầu của nàngnói: “Huệ nương a, trước đều là chakhôngtốt,khôngnên bức con học quy củ...”nóiđượcmộtnửa, thấy sắc mặt Lỗ Lỗ chợt tái nhợt liềnnóitiếp: “Đừng sợ đừng sợ, chađãđem Thẩmcôcôđưađi, sau nàykhôngép con học những thứ kia nữa. Còn đọc sách, nếu con nhưkhôngthích, chasẽkhôngmời Tống tiên sinh nữa. Gì cũngkhônghọc, con muốn làm cái gìthìlàm cái đó, cha theo ý con a!”

Vìnóicó chút nhanh, thanhâmLâm viên ngoại nâng lên vài phần. Truyền tới gian ngoài, Bùi Sách cùng Thường Ngộ đều nghe thấy được, chạy vội vào, ngay cả Tống Ngôn vừa đến thăm Lâm viên ngoại, cũng nghe đượcrõràng.

hắnbước tới, tầm mắt quét qua Bùi Sách và Thường Ngộmộtvòng. Khóe môi Bùi Sách nhếch nhếch,rõràng làđangchê cườihắnđấy. Về phần quảnsựkia,hắnhơi cúi đầu, Tống Ngôn thấykhôngrõthần sắc củahắn, nhưnghắndám lấymộttúi cá khô để cược, đối phương tuyệt đối mong chờ Lâm viên ngoại đemhắnđi.

Tống Ngôn trừng Bùi Sáchmộtcái, làm nhưkhôngnghe thấy lời kia ngồi xuống đối diện Bùi Sách.(liếcyêu:)))

Nhưng trong lònghắncũng có chút thấp thỏm, mình nghiêm khắc như vậy, học sinh, hẳn là chán ghéthắnnhiều lắm? Có khi nào đến cá khô cũngkhôngmuốn,khôngcần mình dạy nữa?

Càng kỳ quái là saohắnlại thấy thấp thỏm chứ?hắnmới dạy nàng ba ngày thôi,mộthọc sinh ngốc nghếchkhônghiểu quy củ?đithìđi, hôm nay dù cho học sinh giữhắn, với thái độkhôngxem trọng mình của Lâm viên ngoại, lát nữahắnnên chủ độngthìhơn. Lâm viên ngoạikhôngnỡ để congáichịu khổkhôngmuốnhắndạy,hắncòn ngại dạy đấy! Lúc trước nếu nhưkhôngphải Bùi Sách quấy rối, Lâm viên ngoại dù có ba lần đến mời,hắncũngsẽkhôngđến!

Tống Ngôn càng nghĩ càng giận, mìnhđãphải lãng phímộttúi cá khô đó!

Lỗ Lỗ lại rất cao hứng, vuốt nước mắtnói: “Chathậtđem Thẩmcôcôđưađi? Conkhôngthích bà ấy, nàng phạt con, phạt phía sau lưng đau lắm!”

Lâm viên ngoại sắc mặt đại biến, “Bà ta thựcsựđánh ngươi?”

Lỗ Lỗ gật đầu lia lịa: “Đúng vậy, bà ấy bảo con ngồi, con vừa mới hơi nhíchmộtchút, bà ấy liền đánh con, đánh rấtthậtnhiều! Sau đó ởtrênlưng con lau gì đó, thơm thơm lạnh lạnh,mộthồi liền hết đau. Nên conkhôngthích nàng, cha, chanóilànóithật, sau nàykhôngép con học quy củ nữa nha?”

Lâm viên ngoại ở trong lòng đem Thẩmcôcômắng ngàn lần, miệng lạinói: “khôngép nữa,khôngbao giờ mới tiên sinh nữa. Nhưng Huệ nương cũng phải đáp ứng cha, tương lai có gìkhôngvui con nhất định phảinóivới cha, nhất địnhkhôngmộtmình bỏđivậy nữa, biếtkhông? Con xem conđilần này, cha lo lắng lắm!”

“Biết biết, conkhôngbao giờ nữa để cha sinh bệnh!” Lỗ Lỗ tựatrênvai Lâm viên ngoại, giọng nghe đau lòng hối hận vừa có chút làm nũng. Cọmộthồi, nàng chợt nhớ tới Tống tiên sinh, chớp chớp mắt, nghi ngờ hỏi: “Cha, con thựcsựkhôngcần đọc sách?”

Lâm viên ngoại thở dài, “Huệ nươngkhôngmuốn đọc sách, vậykhôngđọc.”

Lỗ Lỗ đầu gối lên vai Lâm viên ngoại, cầm tóc mình vuốt vuốt: “Conkhôngmuốn đọc sách...”

Dù Tống Ngôn cố gắng trần định chính mình nhưng khi nghe thấy giọngnóithanh thúy ngọt ngào nào đónóira những lời này, sắc mặt liền đổi, đôi tayđangcầm gói cá khô lặng lẽ nắm chặt lại, vô thức bóp bể cá khô bên trong.

Cùng lúc đó, trong đầu Bùi Sách xuấthiệnmộtsuy nghĩ. Nếu Tống Ngônđirồi, chính mình tự tiến cử dạy, Lỗ Lỗ nhất địnhsẽđồng ý, nhưng màkhôngbiết làm như vậy có ổn haykhông...

Thường Ngộ lén đưa mắt nhìn Tống Ngô, thấy sắc mặthắnxanh đen, trong lòng có chút hả hê.hắnđãsớm nhìn người nàykhôngvừa mắt.

Lỗ Lỗ đương nhiênkhôngbiết bên ngoài có ba nam nhân nào đó dựng thẳng tai nghe trộm, nàng tiếp tụcnói: “Cha, conkhôngmuốn đọc sách, nhưng con muốn ăn cá khô tiên sinh làm a cá.Cha có thế đểhắnđể ở nhà làm cá khô cho con ănđi? Giống, giống nữ đầu bếp ấy.”

Tống Ngônkhôngtức giận, cười lạnh.khôngtồi, trốn nhàmộtchuyến, học được thế nào là nhất cử lưỡng tiện, dám nghĩ ai cũng như nàng, ngực lớn màkhôngnão à?

Lâm viên ngoại dĩ nhiênkhôngđể cho Tống Ngôn thất vọng, bật cười, bất đắc dĩ vỗ trán nữ nhi nhà mình: “Nha đầu tham ăn, Tống tiên sinh mà nghe được mấy lời này, chắc chắn rờiđingay? Người ta đường đường là tú tài, có công danh, nếu như con muốn ăn cá khô, nhất định phải cùnghắnđọc sách, chứkhôngthìđừngnóilà mờihắnlàm đầu bếp, ngay cả con muốn mua cá khô của người ta, đểu chính là xem thường, Tống tiên sinh khẳng địnhkhôngđáp ứng.khôngcho chu mỏ,nóicho cha nghe, rốt cuộc còn có học haykhông?”

Lỗ Lỗ có thể thế nào chứ? Đành giận dỗi lớn tiếngnói: “Học! Cha đừng đưa tiên sinhđi, Con học!”

Lâm viên ngoại cười ha ha.

Tống Ngôn bỗng nhiên cảm thấy chỗ bực bội nào đó trong lòng vìsựgiữ lại của Lỗ Lỗ mà biến mấthắnđứng dậy, ánh mắt lờ mờ cósựđắc ý hướng Bùi Sách cáo từ, sau đókhôngnhìn đến Thường Ngộ liền ra cửa. Học sinhkhôngsao,hắnkhôngcần lo lắng nữa, ngày mai tiếp tụcđihọc, nhất định phải dạy nàng thế nào là tôn sư trọng đạo mới được. Nếukhông,mộtngày nào đó học sinh nhà mìnhsẽxem trọng cá khô hơn mình mất.

Lâm viên ngoại tiếp tục trò chuyện với Lỗ Lỗmộthồi, nhớ đến Bùi Sách còn ở bên ngoài, thấp giọng bảo Lỗ Lỗ mang giày đứng lên, sau đó thỉnh Bùi Sách tiến vào.

Lỗ Lỗ vui vẻ, cười hì hì vén rèm cửa lên, ngọt ngào hô gọi “Bùi Sách“. Nụ cười vui vẻ thân thiết kia của nàng đối vớihắntrước kia và bây giờ cósựkhác nhau rất lớn.

Bùi Sách hướng nàng nháy mắt, nhưng mà Lỗ Lỗ sau khi gọi người xong liên buông mànđira ngoài, cho nênkhôngthấy.

Bùi Sáchkhôngkhỏi nhìn về phía Thường Ngộ, thấyhắnmỉm cười đứng thẳng phía sa như mọi ngày, yên tâm, đứng dậyđivào. Thường Ngộ suy nghĩkhôngbiết Lâm viên ngoại tìm mình việc gì, nênkhôngchú ý lúc xoay người, Thường Ngộ nhìnhắnthâm ý.

“Bá phụ, thế nào,Lâmcônươngkhôngsao, ngài yên tâm rồi chứ?” Vào phòng, Bùi Sách khách khí chào Lỗ Lỗ, sau đó mỉm cườinóichuyện với Lâm viên ngoại.

Lâm viên ngoại tựa ở đầu giường, cảm kích nhìnhắn, “Hiền chất a, lần này may mà con ở vườn mai, nhận ra Huệ nương, nếukhôngmấy nông dân ở đó nhìn thấy nàng,khôngbiết con bé phải chịu khổ thế nào đâu. Còn có lần trước, may mà có con, cha con chúng ta mới có thể bình an trở về. Nghĩ mãi, bá phụ cảm thấy Huệ nương cùng con có chút duyên phận, bởi vậy mới có thể nhiều lần được con giúp đỡ, connóixem có đúng haykhông?”

Bùi Sách trong lòng vui vẻ, giữa nam nữ còn có thể có duyên phận nào chứ, chẳng lẽ lão nhân gia nghĩ...

Cũngkhôngchờhắnnói, Lâm viên ngoạinóitiếp: “Hiền chất, trong nhà bá phụ thến ào con hẳnrõràng, bá phụ cũngkhôngvòng vo nữa. Bá phụ già rồi, thân thể càng ngày càng yếu,khôngbiếtsẽđilúc nào. Bá phụkhôngquan tâm gia tài này, trong lòng ta chỉ bận tâm Huệ nương thôi.”

“Tính tình của nó dù có tìm được người ở rể thànhthậtđến thế nào, nếukhôngcó thân nhân giúp đỡ nàng, lâu dàisẽvẫn có người khi dễ nó,nóithế nàothìnhân tâm theo thời giansẽthay đổi. Bá phụkhôngcòn người thân nào khác, trước giờ cũng chỉ có vãn bối là con thôi. Con là con cháu thế gia, thân phận cao quý, bá phụkhôngdám trèo cao nhưng hôm nay vẫn muốn mặt dày khẩn cầu con nhận Huệ nương làm nghĩa muội. Con yên tâm, bá phụkhôngcầu con mọi chuyện chiếu cố chu toàn, chỉ cần con bé có mối quan hệ này, như vậy mặc kệ con ở đâu, người ngoài cũng nể mặt con, cũngkhôngdám bắt nạt Huệ nương quá mức.”

Lâm viên ngoại dừngmộtchút, nhìn Lỗ Lỗ ngốc nghếch nhà mình, nhìnhắnđầy mong mỏi: “Hiền chất, con thấy thế nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.