Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 42: Chương 42: Lộ tẩy




Lỗ Lỗ bình an trở về, lo lắng trong lòng Lâm viên ngoại liền buông xuống, nghỉ ngơi hai ngày là đứng dậy được. Nhưng mà kể từ lúc đó, Lỗ Lỗkhôngchơi xấu trốn học nữa, huống hồ nàng cũng rất thèm cá khô, nên ngoan ngoãn học thuộc bài, luyện viết hết chữ được giao, mang theo tâm tình lo lắng lẫn hồi hộp đến thư phòng ở rừng trúc.

Tống Ngônđãsớm tới.

Cửa phòng hơi khép,hắnngồi đọc sách, tư thế ngồi đoan chính, thần thái chuyên chú. Giónhẹnhàng khoan ngoài cửa sổ thổi vào làm dây lụa buộc tóc hơi lay động, phong thái tuấn mỹ như trích tiên. Nhưng mà trong tay áohắncó hai gói cá khô, mùi cá khô làm giảm bớt cảm giác trích tiên đó.

Ánh mắt củahắnnhìn sách chăm chú, nhưng qua nữa ngày mà vẫn chưa sang trang mới. Tương phản với vẻ trích tiên, tĩnh lặng của Tống Ngôn chính làsựnôn nóng trong lònghắn.

hắnrất muốn nhìn học sinh củahắnnha.

khôngrõtại sao nhưng mà Tống Ngôn lại rất muốn nhìn thấy sinh của mình, phải thấy tận mắt nàng bình yên vôsựmới yên tâm, mới bằng lòng tin nàngthậtsựlà bình bình an anđãtrở về. Vì trách nhiệm sao?mộtngày là thầy cả đời là con, học sinh dù ham chơikhôngthích học, nhưng nàng cũng là học sinh củahắn, là vãn bối,hắnlớn hơn, có trách nhiệm quan tâm nàng nha.

Đúng,hắnlà của mình dạy nàng học, đương nhiên muốn quan tâm, lo lắng cho nàng.

Tống Ngôn hài lòng cười, đúng vào lúc này, bên ngoài truyền tới vài tiếngnói. Nghe thấy tiếng của học trò mình, khóe môikhôngtự chủhiệnlên mỉm cười.hắnđột nhiên pháthiện, học sinh mình vóc dángkhôngtì vết, ngay cả giọngnói, cũng làm người ta nghe thấy khó quên.

Cửa phòng bị đẩy ra, Tống Ngôn vẫn duy trì tư thế đọc sách, chỉ đưa mắt nhìn lên,đập vào mắt là đôi giày thêu màu trắng hồng, sau đó là làn váy dài xanh nhạt, hai cánh tay đung đưa rồi đến vòng eo mảnh khảnh. Cuối cùng, bởi vì nàngkhônghiểu quy củ,khônghướnghắnchào hỏi mà là trực tiếp ngồi ở đối diện, ánh mắt củahắnliền tự nhiên theo eonhỏnhắn di động, đến khi nàng ngồi xuống, chuyển tới ngực của nàng.

Nàng hôm nay mặc áo màu vàng nhạt thêu chỉ đó,trênvạt áo thêu hoa, hoatrênnơi đẫy đà nào đó mười phàn phầnkhônghợp với tuổi của nàng, nhìn kiều diễm vô cùng,trêndưới phập phồng.Mặt Tống Ngôn cómộtchút nóng, biết mìnhkhôngnên nhìn như vậy nhìn, chính là nhịnkhôngđược. ĐờianhĐào dọn dẹp bàn, rờiđi, ánh mắt củahắnrơi xuống chiếc cổ trắng sứ lộ ra của Lỗ Lỗ. Cách miêu tả làn da lừa sương thắng tuyết nõn nà màhắntrước giờ đều cảm thấy rất khoa trương, lúc này lại xông ra.

“Tiên sinh, con làm bài xong rồi.” Lỗ Lỗ khẩn trương ngồi trước bàn ngồi, thấy tiên sinh bắt đầu vẫn cúi mắt,hiệntại lại nhìn chằm chằm cổ của nàng, liền nghi hoặc sờ sờ cổ, sau đó đem bảng chữ mẫu đưa qua.

Tống Ngôn bị thoáng giật mình, nhanh chóng thu hồi ánh mắt, cầm lấy bảng chữ mẫu kiểm tra, “viết đủ chứ.”

Lỗ Lỗ ngoan ngoãn thẳng lưng, đáp lời, nhìn chằm chằm Tống Ngôn tay áo, chờ mong

Tống Ngôn lại lấy ra bốn tờ bảng chữ mẫu để ở trước mặt nàng, dùng gậy trúc chỉ vào mấy chữnói: “Mấy chữ này còn thiếu sót. Ngươi học được càng nhiều, phải hiểu nhiều hơn. Luyện chữ,khôngphải tùy tiện lung tung mà viết thế nào cũng được. Hôm nay coi như xong, chỉ đánh ngươimộtchút, lần sau nếu nhưkhôngcó tiến bộ, viết sai mấy tờ, đánh mấy cái. Đưa tay ra.”

Lỗ Lỗ theo bản năng giấu tay sau lưng, cầu xin nhìnhắnnói: “Tiên sinh,khôngđánh được haykhông? Ngày đó ta bên ngoài rất khổ sở, ngươi đau lòng ta chútđi.” Hai ngày này lão tộc trưởng cũng hỏi chuyện ngày đó, Lỗ Lỗ cứ theo căn dặn của Bùi Sách mà kể,nóimình nửa đêm nằm ởtrênđống cỏ, đói bụng liền trộm cơm thừa của người ta ăn. Mỗi lầnnói, lão tộc trưởng đều nhìn nàng áy náy vô cùng,nóiđau lòng, sau đó đối với nàng tốt hơn vô cùng.anhĐào với Điềm Hạnh cũng vậy, đối với nàng so với lúc trước càng cẩn thận ôn nhu, còn mua cho nàng mấy món đồ chơinhỏ. Lỗ Lỗ liền cảm thấy, nàng chịu khổ, tất cả mọi ngườisẽđau lòng nàng nha.

Ngươi liền đau lòng đau lòng tađi...

Đôi mắt quyết rũ, giọngnóimảnh mai đáng thương, trực tiếp làm nơi nào đó của Tống Ngôn rục rịch.

(khôngđược nghĩ bậy nha, sợi dây bình tĩnh của bị đứt phựt rồi)

“Phanh!” Tế cây gậy trúc thình lình xảy ra rơi vàotrênbàn sách, phát ramộttiếng sắc bén giòn vang.

Lỗ Lỗ sợ đến giật mình, sắc mặt trắng bệch, cũngkhôngdám cầu tình nữa, lập tức bắt tay đưa ra ngoài, mắt nhanh chóng mờ mịt nước mắt.

Tống Ngôn liếcanhĐàomộtcái.

anhĐào lập tức cúi đầunói: “Tống tiên sinh yên tâm, nô tỳsẽlạinóivới tiểu thư lời nênnóikhôngnênnói.” Kỳ thực nàng cũng rất ủy khuất, nàng vời Điềm Hạnhkhôngcó đọc qua sách, sao biết thế nào chỉ dạy đại tiểu thư? Bình thường đều là các nàngnóichuyện phiếm, đại tiểu thư nghekhônghiểu liền hỏi, bọn nàng đương nhiên thuận thếnóicho tiểu thư nghe. Ai có thể biết đại tiểu thưsẽđem việc lão gia đau lòng mình dùng với Tống tiên sinh a?

Tống Ngôn hừmộttiếng,khônglưu tình chút nào đánhmộtcái vào lòng bàn tay Lỗ Lỗ, vẻ mặt nghiêm túc khiển trách: “Ngươi cònkhôngbiết xấu hổ để thân nhân đau lòng ngươi?mộtnữ nhi gia, chịu chút ủy khuất liền rời nhà trốnđi, nửa điểm cũngkhôngthay cha người suy nghĩ, cực kỳ bất hiếu! Ngươi ở bên ngoài bị khổ, là tự làm tự chịu, nhưng Lâm viên ngoại là bởi vì lo lắng bất hiếu nữ nhi ngươi mới ốm đau liệt giường, ngươikhôngđau lòng sao?”

Lòng bàn tay nóng bừng, Lỗ Lỗ cúi đầu, hai mắt đẫm lệ mơ hồ nhìn kia vết roi đỏ dài, vừa đau vừa khó chịu, nước mắt nhanh chóng rơi. Tiên sinh lại dọa nàng, nhưng lần này mặc dù cảm thấy ủy khuất, nàng lạikhôngcó xin tha thứ. Lão tộc trưởng đích thực là bị nàng làm cho bệnh, nàng cũng rất đau lòng.

“Sau này còn dám lén bỏđinữakhông?” Tống Ngôn thanhâmlãnh lệ hỏi.

“khôngdám,khôngbao giờ nữađi.” Lỗ Lỗ thút tha thút thítnói. Bùi Sáchđãnói, tới hôm mười lăm,hắnsẽgiúp nàng nghĩ biện pháp giấu giếm nha.

Nghe tiếng khóc nức nở đáng thương kia, Tống Ngôn rất là bực bội. Học sinh tự ý rời nhà, nên phải chịu giáo huấn,hắnkhônghối hận đánh nàng, nhưng nhìn nàng cúi đầu khóc,hắnthậtcó điểm đau lòng.

hắnthoángnhẹgiọng, “Được rồi, đừng khóc, đánh ngươi chỉ là cho ngươi nhớ kỹ lần này, tiên sinh cũng là vì muốn tốt cho ngươi. Cái khác ngươi có thểkhônghiểu, nhưng Lâm viên ngoại là phụ thân của ngươi, sau này ngươi làm cái gì đều phải suy nghĩ cho kỹ, đừng nữa để phụ thân ngươi sốt ruột lo lắng, biếtkhông?”

Lỗ Lỗ gật gật đầu: “Biết,khôngđể cha lại lo lắng cho ta.”

“Uh, lau mặt, học tiếpđi.”

Lỗ Lỗ tiếp tục thút tha thút thít mấy cái, liền buông tay áo, mắt đỏ nhìn lên sách chữ. Nhìn nhìnmộthồi ánh mắt chạy tới tay áo của Tống Ngôn. Nàng nuốt nuốt nước miếng, len lén nhìn về phía tiên sinh,khôngngờ tiên sinhđãở nhìn nàng. Ánh mắt chạm nhau, nàng pháthiệntiên sinh nhanh chóng hạ mắt, mặt có chút phiếm hồng.

“Tiên sinh, ngươi sinh bệnh sao?” Nàngnhỏgiọng hỏi.

“khôngcó.” Tống Ngôn rầu rĩ đáp.

Lỗ Lỗ có điểmkhôngtin: “Vậy sao người đỏ mặt? Khi cha sinh bệnh, mặt cũng đỏ nha.” Lúc thân thân cũngsẽđỏ, giống như Bùi Sách nha, nhưng mà tiên sinhrõràng chưa thân thân mà.

Tống Ngôn ngẩng đầu trừng nàng, liếc mắtmộtcái: “Ta đây là bị ngươi chọc giận. Nghe giảng bài cho tốt,khôngnên ngó lung tung.”

Lỗ Lỗ cắn cắn môi, thấy tiên sinh mặc dù xị mặt, ánh mắt lạikhônggiận, liền lấy can đảmnhỏgiọngnói: “Tiên sinh, hôm nay ngươi còn chưa thưởng cho ta cá khô đâu.”

Tống Ngôn cười lạnh: “Ngươi phạm lỗi, còn muốn muốn thưởng?”

Lỗ Lỗ chu miệng lên: “Vậy ngươiđãphạt ta rồi a… Tiên sinh tốt, sau này takhôngphạm lỗi nữa, cũng chuyên tâm viết chữ, ngươi trước hết thưởng cho cho tađi. Tađãmấy ngàykhôngăn cá khô, rất muốn ăn!”

Tống Ngôn bị ánh mắt nàng nóng bỏng cầu xin làmkhôngđược tự nhiên, muốn cho nàng, lạikhôngmuốn thỏa hiệp dễ dàng, xin đượcmộtlần, sau này học sinhsẽlại dùng chiêu này đối phóhắnmất, cúi đầunói: “khôngcó cá khô, qua vài ngày nữa ta về nhàmộtchuyến, mang cá khô về.” Lần trước làm mấy con cá, giờ chắc phơi đủ rồi nhỉ!

“nóibậy, ngươi còn cóthậtnhiều đâu!” Lỗ Lỗ bất mãnnóithầm.

Tống Ngônkhôngcó suy nghĩ nhiều, cho rằng nàng là đoán mò, đáp lời: “thậtkhôngcó, bịmộtmèo hoang ăn sạch.” Tuy con mèo đókhôngcó ăn sạch, nhưng nếu nhưhắnnóibị mèo làm hư, học sinh nhất địnhsẽhỏi tiếphắncái gì gọi là làm hư.

Lỗ Lỗ nghehắnnhư vậynói, mất hứng: “Tiên sinhnóibậy, ta căn bảnkhôngcó ăn xong,rõràng còn lại rất nhiều a, ngươi chính làkhôngmuốn cho ta ăn!”

Tay Tống Ngôn cầm gậy trúc dần chậm, lại,hắnnghi ngờ nhăn mày, hoài nghi mình có nghe lầm haykhông, “Ngươi lặp lại lần nữa?”

“Tanóitakhôngăn hết a, còn lại rất nhiều mà!” Lỗ Lỗ mười phần nhìn thẳng đáp lờihắn.

“Ngươi ăn vụng cá của ta?” Trong đầu Tống Ngôn xoay chuyển, nghi hoặc càng nhiều. Học sinh là nửa đêm mất tích, lúchắnrời giường chỉ thấy mèo trắngđangăn vụng,hắntin là học sinhkhôngcó vào phòng củahắn. Sau đóhắnliền đem những cá khô ấy vứtđi, học sinh sao có thể có cơ hội ăn vụng? Mà trước khi nàng mất tích, cá khô còn nguyên,khôngbị ai chạm qua.

Lỗ Lỗ này mới ý thức được chính mìnhnóilỡ miệng,khôngbiết sửa thế nào, đôi mắt loạn chuyển, ấp ấp úng úngnói: “Takhôngăn vụng, ta, ta mới ănmộtít, người khẳng định còn nhiều nha!”

“Vậy làm sao ngươi biết còn còn lại rất nhiều?” Tống Ngôn chăm chú nhìn nàng, nhìn thần sắc nàng hoảng loạn,hắnbiết, nàngđangnóiláo.

Lỗ Lỗ muốnnóinàng là đoán, nhưng lạikhôngbiết cáchnóithế nào, lại thêm ánh mắt tiên sinh sắc lạnh, trừ sợ hãi vẫn cảm thấy sợ hãi. Vạn nhất bị tiên sinh biết nàng chính là mèo ăn vụn kia,hắncó thể haykhôngtiếp tục lấy cây gậy trúc đâm nàng a?

“Takhôngbiết, ta muốnđitiểu!” Lỗ Lỗ đứng bật dậy, chạyđichạy ra ngoài cửa.

Tống Ngôn đứng dậy quát: “Ngươi trở lại cho ta!”

Đáng tiếc lần này Lỗ Lỗthậtsựlà quá sợ, căn bảnkhôngđể ýhắnquát, mở cửa, trực tiếp chạy ra ngoài. Nàng muốnđitìm lão tộc trưởng, bị tiên sinh bắt được nàngthìxong rồi!

Tống Ngôn ngại thân phận, dù rất muốn giữ học sinh để hỏi cho ra, nhưng ngại với Thường Ngộ vàanhĐào,hắnchỉ có thể trơ mắt nhìn học sinh đào tẩu, cuối cùng tức giận màđi.

Lỗ Lỗmộtđường chạy đến tiền viện, xác định tiên sinhsẽkhôngđuổi theo, mới chống tường thở mạnh. Chợt nghe Thường Ngộ ở sau ngườinói: “Lát nữa đại tiểu thư đến gặp lão gia, ngàiđãbảo Tống tiên sinh cho hôm nay sớm tan học, đứngnóiđến việc tiên sinh tức giận, miễn cho lão gia mất hứng.”

Thường Ngộkhôngngherõtrong phòng trúc rốt cuộc xảy ra chuyện gì, nhưng đoán, Tống Ngôn chính làkhôngcó việc gì tìm việc làm, nhất định lại muốn dạy dỗ đại tiểu thư.

“Uh, cứ như vậynói.” Lỗ Lỗ cảm kích đối Thường Ngộ cười cười, vô cùng cao hứngđivào phòng.

Vừa vào phòng, nàng còn có chút thấp thỏm, lại thấy Lâm viên ngoại cười ha hả hướng nàng vẫy taynói: “Huệ nương qua đây, conkhôngphải ngại trong nhà quá nóng sao, chađãphái người chuẩn bị, ngày mai chúng ta liềnđithôn trang ở phía bắc tránh nóng, nơi đó có sông có núi, con khẳng định thích. Đúng rồi,trênnúi còn có ôn tuyền, con cũngđingâm thử, đối thân thể rát tốt.”

Lỗ Lỗđiqua, tiến đến bên cạnhhắntò mò hỏi: “Ôn tuyền là gì nha?”

Lâm viên ngoại thay nàng lau mồ hôitrêntrán, cườinói: “Ôn tuyền a, cónóicũngnóikhôngrõràng, chờ ngươi thấy liền biết!”

Lỗ Lỗ ồmộttiếng, chớp mắt, chờ mong hỏi: “Vậy tiên sinh cũngđisao?”

Lâm viên ngoại trầm ngâmmộtchút,nói: “Chađihỏi Tống tiên sinhmộtchút,hắnđồng ýđitốt nhất. Chỉ là, chúng ta lần này cầnđihơnmộttháng, Tống tiên sinh lúc trướcđãnói, cứ năm ngày phải trở về nhàmộtchuyến, cho nênsẽkhôngcùngđivới chúng ta đâu. Thế nào, Huệ nương có phải haykhông,khôngmuốn đọc sách?”

Lỗ Lỗ hắc hắc cười, làm nũng cọ cọ vai Lâm viên ngoại,mộtđôi ngập nước mắt càng phát ra tia sáng.

thậttốt quá, tiên sinhkhôngđi, mìnhkhôngsợ bị mỗ bụng nha!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.