Nuông Chiều Tiểu Địa Chủ

Chương 1: Chương 1: Lỗ Lỗ




Huyện Xương Bình, tại Túy Nguyệt lâu náo nhiệt.

Lỗ Lỗ đứng ở trên cao, mờ mịt nhìn phía dưới từng “giống đực”

Bọn họ đều ngửa đầu nhìn nàng, nhìn bằng hữu Thu Thu. Trong mắt bọn họ lóe ra tia hưng phấn giống như là khi giống đực nhìn thấy con mồi. Biểu tình trên mặt họ thật thần bí khó lường. *Nàng không hiểu trên người bọn họ xuyên đông tây, bên cạnh bọn họ biến thành kỳ quái hình dạng từng cục nhi đầu gỗ, bọn họ dùng để nở rộ ăn uống sự việc...* Lời của bọn hắn nàng không thể hiểu rõ. Nàng rất cố gắng nghe xong đã lâu rồi, vẫn như cũ nghe không hiểu.

( * Chi tiết này mình không thể nào làm tròn câu được mọi người góp ý cho mình đi )

Chuyện này sao lại trở nên như vậy?

Lỗ Lỗ rất sợ hãi.

Ngày đó, nàng và Thu Thu trong hồ tắm, chuẩn bị trước khi đến báo tộc. Đây là quy định của miêu tộc, từ nhỏ giống đực thay báo tộc săn thú, giống cái háu ăn, cái gì cũng không cần làm nhưng sau khi trưởng thành liền bị đưa đến hầu hạ giống đực của báo tộc trong vòng năm năm. Sau đó, nếu như các nàng còn sống thì mới có thể trở lại miêu tộc, cùng giống đực miêu tộc kết làm bạn lữ. Nàng và Thu Thu rất may mắn, bởi vì xinh đẹp, chỉ cần hầu hạ tộc trưởng của báo tộc là được.

Nhưng đang tắm rửa, thì xung quanh lại thay đổi

Ở đây không có cổ thụ chọc trời, bãi cỏ cao hơn nàng cũng biến mất và mấy giống đực có tai mèo và đuôi mèo. Nơi đây chỉ có là đám thú nhân kì quái, giống đực không có đuôi, giống cái cùng các nàng không sai biệt lắm, chỉ là nhìn có chút xấu. Lỗ Lỗ tò mò quan sát bọn họ, bọn họ cũng hiếu kỳ nhìn nàng.

Sau đó, nàng và Thu Thu liền bị người dẫn tới cái chỗ này.

Các nàng không thích ở đây, muốn đi nhưng có một giống cái có tuổi ngăn cản các nàng lại. Nàng nói rất nhiều nói, nửa câu Lỗ Lỗ cũng không hiểu, chỉ biết là các giống cái bên cạnh như thế cũng đều gọi nàng là “Ma ma” . Ma ma hình như cũng không xấu, nàng cho các nàng một sào huyệt sạch sẽ, mỗi ngày đều phái một tiểu giống cái cho các nàng ăn, dạy các nàng mặc cái loại đó kỳ quái “Xiêm y”, và nhận thức một vài thứ.

Dần dần, nàng và Thu Thu bớt sợ hơn và cũng không muốn chạy nữa.

Có thể chạy đi đâu đâu? Các nàng cái gì cũng sẽ không làm, hơn nữa cũng không biết giết con mồi, và đào cạm bẫy. Thật ra, không phải nàng không muốn học, mà là báo tộc trông coi không cho học. Nghe nói trước đây giống cái miêu tộc cũng có móng vuốt và răng nanh, nhưng từ sau khi miêu tộc thua ở báo tộc, móng vuốt và răng nanh của giống cái dần dần đều biến mất, trừ trăng tròn ngày đó sẽ biến thành mèo, bình thường không bao giờ nữa có thể tùy ý biến hóa hình người và thân mèo, ngay cả đuôi, cũng chỉ có bị giống đực vuốt ve rồi mới có thể biến ra.

Lỗ Lỗ rất thích thân mèo của mình, một bộ lông trắng muốt, nửa điểm tạp sắc cũng không, nàng cũng thích cảm giác chạy tự do thoải mái trong bụi cỏ, cho nên, có lúc nàng cũng có lúc cảm thấy bi ai và thầm kỳ vọng tộc trưởng có thể dẫn miêu tộc thành công phản kháng, để giống cái có cơ hội khôi phục bình thường. Có điều, phần lớn thời gian, nàng cái gì cũng không nghĩ, mỗi ngày trừ ăn ra uống đó là đi ngủ, dù sao, cũng đã quen rồi, mà hơn nữa nàng biết, những thứ ấy cách nàng, đều quá xa vời. Nàng chỉ là một giống cái bình thường, cái gì cũng không làm được. Hơn nữa, nàng hiện giờ có chuyện khác để nghĩ tới

Ví dụ như nói đêm nay, ma ma cho nàng và Thu Thu đi ra, không biết muốn làm gì.

Phía dưới có nhiều giống đực liên tục lớn tiếng gào thét. Lỗ Lỗ nhìn chằm chằm tay bọn hắn, muốn từ đó suy ra đó là ý gì..

Tay bỗng nhiên bị nắm lấy, Lỗ Lỗ quay đầu thì chống lại ánh mắt sợ hãi của Thu Thu, Lỗ Lỗ nhìn, không khỏi một trận đau lòng. Thu Thu là giống cái xinh đẹp được phần lớn miêu tộc yêu thích, tộc trưởng rất thích nàng, thường thường mang nàng ra ngắm.

”Cô Lỗ Lỗ...” Nàng thấp giọng dúng miêu ngữ của các nàng, trấn an Thu Thu,.

Thu Thu hướng nàng nhợt nhạt cười, Lỗ Lỗ tim đập rối loạn một chút.

Thu Thu thật rất đẹp mắt.

Phía dưới hình như cũng đột nhiên an tĩnh, ngay sau đó, nàng nghe thấy một giọng nói lớn. Lỗ Lỗ cúi đầu, nhìn thấy một giống đực rất đẹp mắt ở giữa trung tâm của đất trống , hắn ngửa đầu, một hồi nhìn nhìn nàng, một hồi nhìn nhìn Thu Thu, thứ cầm trong tay phe phẩy tới lui.

Nàng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng khi lễ mừng tựa nghi thức kết thúc, nàng và Thu Thu bị mang đến một sào huyệt tản ra nhàn nhạt thơm ngát, ma ma cười nói với các nàng rất nhiều. Lỗ Lỗ như trước nghe không hiểu, nhưng ma ma cười như vậy hài lòng, hẳn là chuyện tốt đi?

*

Tâm tình của Bùi Ngọc không tệ.

Do Hương mama trắng trợn tuyên dương muốn vì hai sắc nước hương trời nữ nhi khai bao, hắn mới cố ý đến đến giúp vui. Để xem nếu thật đáng giá vậy hắn liền mua tiếp, nếu không hắn liền đi người cũ vậy.

Hắn mừng là hắn tới. Hai nữ nhân đứng trên lầu kia, đều có nụ cười mang sự biếng nhác quyến rũ theo trời sinh, đôi mắt xinh đẹp trong suốt, ánh mắt thì mỵ hoặc câu người, ai so ra cũng đều kém các nàng.

Không chút do dự, hắn ra một ngàn lượng, mua đêm đầu tiên của hai người.

Một ngàn lượng, nhiều không? Không phải rất nhiều, nhưng Bùi Ngọc hắn tin không ai dám cùng hắn cướp. Bởi vì nơi này là huyện Xương Bình, phụ thân hắn là giàu có nhất ở đây, còn có bá phụ hắn làm thượng thư kinh thành.

”Được rồi, các ngươi đều bên ngoài coi chừng, gia tiến vào.”

Bùi Ngọc cười phân phó hai tên tay sai đi theo đuổi đi Hương mama nói nhiều, đẩy cửa vào.

Cửa đột ngột truyền đến tiếng “Chi dát”, Lỗ Lỗ hoảng sợ, cùng Thu Thu dựa vào cùng nhau, cảnh giác bất an phòng bị .

Bùi Ngọc đứng lại, tinh tế quan sát trước mặt hai người, ước chừng mười lăm mười sáu tuổi, như hoa mới nở.

Nghe Hương mama nói, hai vưu vật này dã nhân trong núi, sẽ không nói, sẽ không mặc quần áo, cái gì cũng sẽ không.

Các nàng đó biết cái gì là nam nữ chi hoan sao? Có phải là hắn hay không làm cho các nàng làm cái gì, các nàng cũng đều nghe theo?

Trong lồng ngực chậm rãi bốc trận lửa, Bùi Ngọc từng bước một chậm rãi tới gần, dụ hoặc nói: “Cởi quần áo.”

Lỗ Lỗ không hiểu sao, giống đực nhìn nàng ánh mắt, hình như muốn ăn nàng. Nàng muốn né tránh, Thu Thu lại chăm chú siết nàng cánh tay, trốn phía sau nàng. Lỗ Lỗ hỏi nàng biết ý giống đực sao, Thu Thu không nói lời nào, siết tay nàng lại run rẩy. Lỗ Lỗ không có cách nào, đành phải vươn tay che chở Thu Thu. Thu Thu như vậy làm cho nàng đau lòng, nàng không thể để cho Thu Thu bị thương.

Một sợ hãi lại mờ mịt, một lại là hiểu rõ mà sợ hãi. Bùi Ngọc nhìn chằm chằm nữ nhân trốn phía sau kia, hô hấp dần nặng. Hắn thích chinh phục, nữ nhân càng phản kháng cáng phấn khích, đối phương có người trong lòng càng tốt, bởi vì hắn hưởng thụ khi nữ nhân triệt để tuyệt vọng, giống như nam nhân kia chỉ có thể ở phía sau nhìn, phẫn nộ, không thể làm gì khác ngoài tự mình nhìn nữ nhân bị hắn chiếm hữu.

Hắn cởi xiêm y, thân thủ đem Lỗ Lỗ vô lực giãy dụa cột ở cạnh giường.

Không hiểu chuyện sao, hắn muốn cho nàng trước nhìn rõ, làm cho nàng sợ hãi, làm cho nàng dưới thân hắn run rẩy.

”Thu Thu...” Lỗ Lỗ dùng sức giãy giụa, nhưng giống đực kia buộc được thật chặt, nàng căn bản tránh không thoát.

Thế là, nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Thu Thu thét lên hướng tránh né mọi nơi nhưng giống đực kia cũng không gấp gáp, không nhanh không chậm đuổi theo nàng. Thu Thu trốn được trên giường, giống đực cười ha ha, nhào tới. Hắn đè lại Thu Thu, xoay người ngồi trên người nàng, Thu Thu khóc cầu cứu, nhưng Lỗ Lỗ không thể nhúc nhích được, nàng chỉ có thể nghe Thu Thu tiếng khóc nhìn nàng giãy giụa, nhìn giống đực xé xiêm y của Thu Thu, nhìn hắn cắn thân của Thu Thu, nhìn thân thể của Thu Thu dần dần bị hồng lên, dưới thân nhiều ra sức đuôi nâu nhạt

Bùi Ngọc cực kỳ hưng phấn, nữ nhân da thịt trượt nếu nõn nà, non mịn tựa trẻ nhỏ, hắn hơi chút dùng một chút khí lực, thân thể mềm mại kia liền có hơn vài vết thanh hồng, thực làm cho người ta yêu thương mà. Nữ nhân vốn là cực lực phản kháng, nhưng hắn Bùi Ngọc là ai? Động thủ mấy chỗ vỗ về chơi đùa một chút, nữ nhân liền mềm nhũn thân thể, mị nhãn như tơ, bắt đầu hừ thở gấp đáp lại hắn.

Dã nữ nhân chính là dã nữ nhân, dù cho trong lòng có người, cũng chống đối không được thân thể vui thích, Bùi Ngọc châm chọc lại đắc ý nghĩ.

Thế nhưng, khi hắn chuẩn bị tháo thắt lưng ra thì trên lưng chợt bị cái gì đó mềm mại nhẹ quét một chút. Lông xù.

Bùi Ngọc hơi sững sờ, chẳng lẽ này dã nữ nhân còn có thể biết cái gì tình thú vui sao? (“Khuê sàng hảo vật” : mình chỉ hiểu là đồ chơi tình thú ý -.-||| nhưng không tìm ra đúng từ)

Hắn cười, phất tay đảo qua, lại đụng tới một cái khác, theo bản năng hắn nắm lấy, quay đầu nhìn lại.

Kia là một cây nâu nhạt sắc đuôi, theo phía sau nàng mọc ra!

Trong nháy mắt, ba hồn bay mất hai, Bùi Ngọc cúi đầu, liền thấy nữ nhân kia thân thủ hướng hắn vồ qua tựa là mời gọi, lại tựa lấy mạng!

”A!”

Hắn kêu sợ hãi lên tiếng, không chút nghĩ ngợi liền nắm ở cổ nàng, hung hăng nắm, hắn muốn bóp chết yêu quái này!

Nữ nhân mặt hồng quyến rũ dần nghẹn đỏ bừng, đôi mắt trợn trừng, môi đỏ mọng bị ép mở lớn, nhìn rất khủng bố, Bùi Ngọc càng phát ra dùng sức.

Lỗ Lỗ sợ choáng váng, sửng sốt một lúc lâu, mắt thấy đuôi của Thu Thu ngày càng thấp, nàng rốt cuộc a a kêu to lên, phát điên tựa giãy giụa, cột giường đều bị nàng lay động , phát ra tiếng va chạm vang lớn.

Ngoài cửa hai tên tay sai nhìn nhau, nhị thiếu gia nhà mình luôn luôn thương hương tiếc ngọc, chưa bao giờ khiến nữ nhân gọi như vậy, thê lương phẫn nộ quá.

”Nhị gia, ngươi không sao chứ?” Tên gầy nhịn không được gõ cửa.

Bùi Ngọc giật mình, tỉnh táo lại, nhưng nữ nhân đã không có động tĩnh.

Hắn chậm rãi buông tay ra, đứng dậy đứng bên giường, nhìn nữ nhân nghẹn hồng mặt cười trắng dần, một đuôi mèo nhu mỹ đắp ở thân thể đẩy đà kia, kinh người lại không dọa người, trái lại mơ hồ có cảm giác hấp dẫn mà cấm kỵ.

Bùi Ngọc tỉnh táo lại , lúc này lại không có tâm tư suy nghĩ những thứ ấy. Hắn liếc mắt nhìn thi thể, lại liếc mắt nhìn nữ nhân bị cột lại ở một bên, trong lòng đã rõ ràng. Chẳng sợ các nàng là yêu quái, rõ ràng là yêu quái không có sức phản kháng. Hắn hiện muốn làm, là đem thi thể này giải quyết, người sống thì trước mang về phủ quan sát mấy ngày, nếu thật chỉ biết mọc đuôi ra, kia...

”Ngoan, đừng khóc, chỉ cần ngươi không hại gia, gia sẽ thương ngươi.”

Hắn dùng khăn tay chặn miệng của Lỗ Lỗ lại, cất tiếng phân phó gia nhân kêu hương mama. Dám đưa yêu quái, hại hắn sao, nàng là không muốn sống!

Hương mama rất tới rồi, nhìn thấy “Yêu quái” trên giường , sợ đến tiểu cả ra.

Bùi Ngọc cười biểu đạt ý tứ, hoặc là hắn dẫn người đi, hoặc là hương mama cùng các cô nương cùng nhau đi đến nhà lao.

Hương mama nào dám đắc tội Bùi Ngọc, khiếp sợ qua đi, lập tức đáp ứng đưa người, thề giữ kín như bưng.

”Ngươi yên tâm, chỉ cần giữ kín miệng ngươi, gia cũng sẽ không phá sinh ý của ngươi. Được rồi, người sống gia mang đi, người chết ngươi thu thập. Lần sau có nữa loại mặt hàng náy, nếu là ngươi dám thu, nhớ trước báo cho gia một tiếng.” Bùi Ngọc thờ ơ dùng cây quạt gõ lòng bàn tay, cất giọng kêu hai theo tiến vào, “Đem người mang đi.”

”Vâng.”

Tay sai hiểu rõ tính cách của Bùi Ngọc, không dám hướng bên giường nhìn, thấy Lỗ Lỗ trong miệng tắc khăn tử, liền đem người trói, trực tiếp nâng lên đi ra ngoài.

Lỗ Lỗ không nghe thấy bọn họ nói, cũng không chú ý tới tình cảnh của mình. Nàng chăm chú nhìn lên giường, chớp mắt nhìn, bỗng có gió nổi lên, tầng vải mỏng lay động, mơ hồ lộ ra bóng người bên trong.

Thu Thu chết rồi , thì ra, dù cho không có răng nanh và móng vuốt, cũng là có thể sát nhân.

Giống đực kia vì sao phải giết Thu Thu?

Hắn có thể hay không, cũng sẽ giết nàng?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.