Nữ Vương Mất Trí Nhớ

Chương 12: Chương 12: Nóng nảy




Editor: Jingcao

Sau khi Diệp Trăn Trăn trở về phòng, không có chuyện gì cắm đầu xuống giường lớn, cảm giác đó tựa như ngã xuống một chiếc bánh ngọt màu hồng phấn. Không biết là do công sức tản bộ hay là kinh hãi vừa rồi ban tặng, mà tinh thần của cô so với trước đó tốt hơn nhiều.

Ở trên giường lăn một vòng, cô nghiêng đầu nhìn bức tranh đặt cạnh giá sách. Ánh nắng mặt trời nhẹ nhàng chiếu lên trên, tựa như vầng sáng quanh mặt trời, đẹp đến độ không nói nên lời. Diệp Trăn Trăn cấp tốc xoay người xuống giường, từ trong ngăn kéo lấy ra một cây bút chì và tờ giấy trắng.

Cô có một thôi thúc bức thiết vẽ ra cái gì đó, nhưng khi ngòi bút đặt trên trang giấy cô lại không thể nào vẽ được. Loại cảm giác này tựa như mỗi lần muốn thét chói tai trong ác mộng nhưng kêu thế nào cũng không được.

Cô mím môi, ngòi bút nhẹ nhàng kéo một cái trên trang giấy liền phát họa ra một đường vòng cung. Dường như là tìm đúng chìa khóa, sau khi vẽ ra nét bút đầu tiên, mỗi một bút tiếp theo đều trở nên thuận tay. Cô giống như cá bơi trong nước, mỗi một tế bào đều rất thoải mái.

Cuối cùng một tràng gõ cửa cắt đứt cô. Cô đặt cây bút chì đã ngắn xuống, quay đầu nhìn về phía cửa phòng: “Ai đó?”

“Là mình, Chu Văn.” Giọng nói Chu Văn từ vách cửa truyền đến, nghe có chút không rõ. Diệp Trăn Trăn mở cửa, Chu Văn mỉm cười với cô, đưa qua một cái hộp được đóng gói tinh xảo: “Berry cheesecake siêu ngọt cậu thích nhất.”

“Cảm ơn.” Diệp Trăn Trăn nhìn thoáng qua nhận lấy, mặc dù cô căn bản không nhớ berry là cái gì. Nghiêng người để Chu Văn vào phòng, Diệp Trăn Trăn đóng cửa lại. Chu Văn nhìn quanh một vòng, liền thấy tác phẩm mới hoàn thành trên bàn.

Diệp Trăn Trăn mở ra bánh ngọt trên bàn thường ngày mình ăn cơm, cũng không có để ý đến Chu Văn, lát sau liền nghe thấy cô giọng nói run rẩy hỏi: “Cậu vẽ gì vậy, dọa người như vậy.”

Diệp Trăn Trăn vừa cắt xong bánh ngọt, đưa mắt nhìn đến cô: “À, đó là cái tay tôi thấy trong mơ.”

“Tay?” Chu Văn nhíu mày, không nhìn ra đầu mối gì, “Vậy bóng đen này là cái gì?”

“À, đó là tội phạm.”

“…” Chu Văn trầm mặc một hồi lâu mới hỏi tiếp: “Có phải gần đây cậu xem nhiều phim hoạt hình rồi không?”

Diệp Trăn Trăn không trả lời, kéo ra ghế dựa trước bàn ngồi xuống: “Lại đây ăn bánh đi.”

Chu Văn buông xuống bức vẽ, đi tới đối diện cô ngồi xuống, lấy một miếng cheesecake bỏ vào trong miệng. Bánh ngọt vị rất nồng đậm, rất xứng đáng với tên gọi siêu ngọt của nó, nhưng Diệp Trăn Trăn ăn hai miếng liền để thìa xuống.

Chu Văn nhìn cô một cái: “Sao vậy?”jing

“Trước kia tôi thật sự thích cái này?” Diệp Trăn Trăn rót cho mình ly nước ấm, cô chỉ muốn đem cái vị phô mai nồng đến phát ngấy này nuốt xuống.

Chu Văn không nhịn được cười: “Mình cũng hiểu tại sao cậu lại thích ăn cái này, chẳng qua là khi cậu không để ý tới mình thì chỉ cần đem cái này tới cậu mới chịu mở cửa cho mình.” Cô nói xong cũng rót một ly nước ấm, còn chớp mắt với Diệp Trăn Trăn: “Nói cho cậu một bí mật, thực ra mình cũng không thích bánh này.”

Khối bánh siêu ngọt kia cứ như vậy bị ghét bỏ đặt ở một bên, cũng không có người hỏi hỏi thăm tới nữa. Chu Văn thấy sắc mặt Diệp Trăn Trăn không được tốt lắm nên không ở lâu, đặt bức vẽ cô đem tới liền rời khỏi Diệp gia. Diệp Trăn Trăn ngồi trên giường nhìn bản thiết kế mình vẽ, mỗi một bộ đều là bản thảo vẽ bằng bút chì vẫn còn thô sơ, nhưng trang phục được thiết kế vượt xa dự đoán của cô.

Ít nhất không có bộ quần áo nào kèm theo ren.

Kỳ thực cô cũng không ghét ren, chút ít để điểm xuyết vẫn có thể chấp nhận, nhưng quần áo trong tủ của cô… Cô chỉ có thể dùng từ phát rồ để hình dung.

Đặt bản thiết kế qua một bên, Diệp Trăn Trăn hơi mệt mỏi nằm xuống giường. Những thiết kế này chỉnh sửa lại một chút, nói không chừng có thể được làm thành quần áo.

Đêm đó trước khi ngủ Diệp Trăn Trăn cố ý uống một ly sữa bò, đáng tiếc cô vẫn ‘nghĩa vô phản cố’ gặp ác mộng, ly sữa bò kia đưa đến tác dụng duy nhất chính là để cô nửa đêm đi toilet. (làm việc nghĩa không được chùn bước, đạo nghĩa không cho phép chùn bước; có nghĩa là vẫn gặp ác mộng như thường)

Chiếc gương trên bồn rửa tay phản chiếu khuôn mặt tái nhợt của cô, khiến cô sợ tới mức thiếu chút nữa đã hét chói tai. Mấy ngày liền gặp ác mộng làm cho cảm xúc của cô càng ngày càng cáu kỉnh, cứ tiếp tục như vậy cô sợ mình sẽ hỏng mất.

Ngày hôm sau Diệp Trăn Trăn đặc biệt trang điểm, muốn dùng phấn nền để che giấu sắc mặt tái nhợt và vành mắt xanh đen, nhưng hiệu quả không như lý tưởng, bởi vì khi Bác sĩ Quý nhìn thấy cô liền nhíu mày đầu tiên.

Diệp Trăn Trăn có chút nhụt chí, cô nhìn thoáng qua một vị bác sĩ khác trong phòng--- vô cùng không khéo đây chính là vị bác sĩ mỹ nữ lần trước gặp ở quán ăn.

Nhất thời cô càng nản lòng.

“Bác sĩ Quý, buổi sáng tốt lành.” Lựa chọn không nhìn đến biểu cảm không quá hữu hảo của bác sĩ mỹ nữ bên cạnh, Diệp Trăn Trăn trực tiếp đi tới bàn làm việc của Quý Triết Ngạn. Quý Triết Ngạn mời cô ngồi xuống biểu cảm cũng không quá tốt: “Sắc mặt cô làm sao lại kém như vậy? Buổi tối thức khuya sao?”

“Hằng ngày chín giờ tôi đã đi ngủ, học sinh tiểu học cũng không có đúng giờ như tôi!”

“Cô có uống thuốc đúng giờ không?”

“Có, tiếc là những thuốc đó không trị ác mộng.”

Quý Triết Ngạn ngẩn người, sau đó chân mày cau lại một lần nữa: “Cô vẫn còn gặp ác mộng?”

“Đúng vậy, mỗi ngày đều gặp, so với dì cả còn chuẩn hơn.”

Quý Triết Ngạn trầm mặc một chút: “Cô không cần lo lắng quá, tôi sẽ kê cho cô một ít thuốc trợ giúp giấc ngủ, uống mỗi ngày trước khi ngủ.”jing

“Được.” Diệp Trăn Trăn gật đầu, lấy từ trong túi ra bức tranh cô vẽ cái tay đưa cho Quý Triết Ngạn, “Bác sĩ Quý, anh nhìn xem, đây là cái tay đã đẩy tôi xuống trong ác mộng.”

Quý Triết Ngạn nhận lấy tranh vẽ trong tay Diệp Trăn Trăn, tuy rằng anh không học tâm lý học, nhưng vẫn có thể nhìn ra người vẽ bức tranh này cảm xúc nôn nóng, dường như chịu rất nhiều áp lực. Anh buông bức vẽ trong tay nhìn Diệp Trăn Trăn: “Có thể là do trở về hiện trường vụ án khiến cô bị kích thích mãnh liệt nên mới bắt đầu gặp ác mộng. Sau khi về thì uống thuốc, không cần nghĩ đến cái gì cả, hãy ngủ một giấc thật ngon.”

“Vâng.” Diệp Trăn Trăn gật đầu, tay vô thức kéo kéo dây đeo của túi xách.

Quý Triết Ngạn nhìn động tác nhỏ của cô, lại nói: “Nhưng cũng không thể ỷ lại vào thuốc được, hiện tại thân thể cô gần như đã khôi phục, có thể xem xét đến trường lên lớp, có lẽ có thể làm giảm bớt cảm xúc nôn nóng.”

“Tôi có thể đi học sao?” Diệp Trăn Trăn ngừng động tác trong tay, mở to hai mắt nhìn anh. Nếu như có thể, cô thực sự không muốn ngốc ở nhà.

Quý Triết Ngạn gật đầu: “Nói không chừng trở lại trường học cũng có trợ giúp cho việc khôi phục trí nhớ của cô, nhưng phải chú ý nghỉ ngơi, không nên khiến bản thân mình quá mệt.”

“Vâng.” Diệp Trăn Trăn cảm thấy có lẽ trên thế giới này không có người nào nhiệt tình đến trường như cô vậy. Cô nhìn Bác sĩ Quý trước mặt đang kê thuốc, ngượng ngùng mở miệng hỏi: “Bác sĩ Quý, hôm nay anh có rảnh không, tôi muốn mời anh ăn cơm.”

Quý Triết Ngạn dừng một chút, nói: “Hôm nay tôi khá bận, chút nữa còn có một hội chẩn.” (Hội chẩn là hình thức thảo luận giữa những người hành nghề về tình trạng bệnh của người bệnh để chẩn đoán và đưa ra phương pháp điều trị phù hợp, kịp thời.)

“Ồ, thế thì hẹn anh lần sau vậy.” Diệp Trăn Trăn có chút thất vọng.

“Ừ.” Quý Triết Ngạn gật đầu, đem đơn thuốc đã viết xong đưa cho Diệp Trăn Trăn, “Lúc lấy thuốc cô nhớ chú ý rõ ràng cách dùng cùng lượng dùng, có một loại thuốc một ngày chỉ có thể uống một lần.”

Diệp Trăn Trăn gật đầu đáp ứng, còn muốn nói thêm gì đó, bác sĩ mỹ nữ luôn ngồi ở bên cạnh liền đứng lên: “Triết Ngạn, đi thôi, sắp tới giờ hội chẩn rồi.”

Triết Ngạn! Lại là Triết Ngạn! Dựa vào cái gì cô ta có thể kêu Bác sĩ Quý là Triết Ngạn! Diệp Trăn Trăn quay đầu trừng mắt cô ta, nôn nóng trong mắt có xu hướng biến thành cáu kỉnh.

Bác sĩ mỹ nữ tựa như trước coi thường cô vậy, không nhìn đến cô, đứng ở cửa chờ Quý Triết Ngạn. Quý Triết Ngạn đóng bút, đứng lên nói: “Tuần sau tôi sẽ giúp cô sắp xếp một cuộc kiểm tra toàn thân, thời gian cụ thể sẽ báo cho cô sau.”

“Được.” Diệp Trăn Trăn cũng đứng lên, đi theo anh ra ngoài. Lúc mỗi người đi một ngã, Diệp Trăn Trăn nhìn bác sĩ mỹ nữ đi sog song cùng Quý Triết Ngạn, liền làm mặt quỷ với bóng lưng của cô ta.

Sau khi về đến nhà, Diệp Trăn Trăn liền bắt đầu đi chuẩn bị đồ đến trường, đầu tiên, đương nhiên thông báo một tiếng đến cậu mợ thân ái của mình. Như dự đoán, chuyện này bị vợ chồng Tôn Thiến phản đối mãnh liệt, Diệp Trăn Trăn nhìn bọn họ, cũng không có ý nhượng bộ: “Cậu mợ, con đã lớn, con nghĩ chuyện của con con có quyền làm chủ.”jing

Tôn Thiến giữ cánh tay cô, há miệng còn muốn khuyên, Diệp Trăn Trăn không dấu vết lui ra phía sau một bước, rút tay mình về: “Con nghĩ hai người cũng hi vọng con sẽ mau chóng khôi phục trí nhớ?”

Tôn Thiến sắc mặt thay đổi cực nhanh, quay đầu lại nhìn Diệp Khang Bình, Diệp Khang Bình cau mày không nói gì. Diệp Trăn Trăn coi sự trầm lặng này như ngầm thừa nhận, xoay người lên tầng hai.

Xem ra cô đoán không sai, so với những gì cô nhớ được, cậu mợ càng lo lắng cô cái gì cũng không nhớ nổi.

Thông báo với tài xế ngày mai đưa cô đi học, Diệp Trăn Trăn dựa theo lời dặn của Bác sĩ Quý uống thuốc, cái gì cũng không nghĩ đến, ngủ một giấc thật ngon.

Vừa nằm ngủ là ngủ tới bốn giờ chiều, thậm chí cơm trưa cũng không ăn, về sau tự nhiên tỉnh lại cũng là vì quá đói—tuy rằng gần đây cô luôn ngủ không ngon nhưng vẫn rất có cảm giác thèm ăn. Cô nhìn thời gian, nghĩ rằng thím Chu nhất định đang chuẩn bị bữa tối liền đi tới phòng bếp.

Thím Chu đúng là đang chuẩn bị bữa tối, nhưng mất một thời gian nữa mới xong, bà liền đưa cô một miếng bánh ngọt cho đỡ đói, Diệp Trăn Trăn cầm bánh ngọt lên lầu, còn không quên dặn dò thím Chu chút nữa đưa cơm lên.

Bánh ngọt là chocolate mousse, Diệp Trăn Trăn giải quyết xong không đến năm phút đồng hồ, cô lau miệng, đang chuẩn bị lại đi lấy một phần thì điện thoại di động trên bàn rung một cái.

Người gửi là Bác sĩ Quý.

Diệp Trăn Trăn nhanh chóng mở ra nhìn.

“Uống thuốc rồi sau đó ngủ có ngon không? Nếu còn nơi nào không thoải mái thì không cần chờ đến ngày tái khám, lúc nào cũng có thể đến tìm tôi.”

Nhìn thấy tin nhắn này tim Diệp Trăn Trăn đập nhảy loạn xạ, cô cảm thấy trong sách nói quá đúng, người trong lòng của bạn chỉ cần dùng lời nói đơn giản nhất, cũng có thể khiến bạn đạt được cảm giác thỏa mãn nhất.

“Tôi ngủ rất ngon, vừa mới dậy, cám ơn Bác sĩ ^ Nhưng tôi lo lắng ban ngày tôi ngủ nhiều như vậy, đến tối lại không ngủ được. Nếu tôi mất ngủ có thể tìm anh trò chuyện không?”

Diệp Trăn Trăn gửi xong tin nhắn liền cảm thấy bản thân mình có chút không biết xấu hổ, nhưng cô tò mò không biết bác sĩ Quý sẽ trả lời lại như thế nào.

Di động rung một cái.

“Có thể.”

Diệp Trăn Trăn trong lòng mọc lên một hạt giống tên là mừng như điên đang nhanh chóng mọc rễ nẩy mầm nở hoa, bác sĩ Quý nói có thể! Ha ha ha ha ha a!jing

“Bác sĩ Quý yêu yêu đát! =3=”

Tay Quý Triết Ngạn đang cầm điện thoại trì trệ một lát, anh nghĩ hồi lâu cuối cùng trả lời “Ừ” một chữ gửi đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.