Nữ Quan Vận Sự

Chương 206: Chương 206: Chương 201: Lướt qua




Sợi dây thần kinh căng cứng hồi lâu của Cố Khinh Âm được thả lỏng, mỏi mệt tích lũy mấy ngày liền như được xua tan, thân thể không còn cứng nhắc nữa.

“Ninh thái y, cảm ơn.” Nàng từ từ nhắm hai mắt, nói nhỏ.

Ninh Phi Nhiên chẩn trị cho mẫu thân, lại còn vì lời nhờ vả của mẫu thân phó thác mà hành quán thăm nàng, lo lắng cho thân thể của nàng, lúc này lại giúp nàng xoa bóp thả lỏng. Dù thế nào, nàng cũng phải cảm tạ hắn, huống chi nàng còn thiếu hắn một nhân tình.

Ninh Phi Nhiên không nói gì, tiếp tục giúp nàng xoa bóp, ngón tay linh hoạt trượt xuống vai gáy nàng, ấn vào huyệt vị, cơn đau đột ngột làm Cố Khinh Âm hừ nhẹ ra tiếng.

Nàng thở hổn hển, quay đầu lại, không đề phòng Ninh Phi Nhiên đang ngay sát phía sau. Bốn cánh môi khẽ lướt qua nhau, xúc cảm ấm áp ướt át vô cùng rõ ràng. Nàng nhìn thấy đôi mắt sáng ngời thâm thúy và hàng mi thật dài của hắn như muốn chạm vào mũi nàng.

“Ngươi. . .” Cố Khinh Âm quay phắt lại, thân thể đập mạnh vào cạnh bàn, nàng cố nhịn không kêu lên, nhưng vẫn đau đến chảy nước mắt.

Ninh Phi Nhiên đỡ lấy nàng, ôm vào trong ngực, “Đau lắm không?” Giọng nói của hắn mang ý cười nhẹ, cằm chạm nhẹ vào đỉnh đầu nàng. “Cố đại nhân không cẩn thận gì cả, may mà hạ quan mang theo thuốc mỡ tiêu ứ, chỉ cần bôi một chút là có thể giảm đau, ngày mai sẽ lành.”

Cố Khinh Âm giãy dụa thoát khỏi vòng tay của Ninh Phi Nhiên, mặt mũi đỏ ửng, “Không phiền Ninh thái y, chút đau ấy không là gì. Không còn sớm nữa, mời Ninh thái y về cho.”

Ninh Phi Nhiên cụp mắt nhìn nàng, nói nhỏ: “Cố đại nhân vừa cảm ơn ta, sao lúc này lại đuổi ta đi?”

“Ta. . . Thật sự không còn sớm nữa, ngày mai Ninh thái y còn phải đến Thái y viện ứng mão, bản quan không thể giữ Ninh thái y lại lâu.” Cố Khinh Âm nói.

Ninh Phi Nhiên tiến lên từng bước trong khi Cố Khinh Âm lùi lại từng bước. Hắn nói: “Thì ra Cố đại nhân suy nghĩ cho hạ quan như thế. Nhưng hạ quan không vội về, khám bệnh cho đại nhân là chức trách của hạ quan, cùng lắm thì tá túc lại hành quán một đêm có được không? Hạ quan tốt xấu gì cũng là mệnh quan triều đình.” Hắn cúi đầu, ngửi mùi hương thoang thoảng trên tóc nàng.

“Ninh thái y, “ Cố Khinh Âm lùi lại từng bước ngẩng đầu nhìn hắn, “Ngươi vì bản quan, vì Cố phủ làm hết thảy, bản quan ghi nhớ trong lòng, cũng sẽ cố hết sức đáp trả ân tình của ngươi.”

“Đều là hạ quan cam tâm tình nguyện, tại sao lại nói là ân tình? Cố đại nhân quá lời rồi.” Ninh Phi Nhiên từ từ nói: “Hạ quan không cần trả lại, chỉ hy vọng Cố đại nhân đừng khách khí với như thế.”

Cố Khinh Âm trầm mặc, không nói gì, ánh nến lay động kéo dài bóng của hai người trên mặt đất, lồng vào nhau.

“Nếu vừa rồi có làm đại nhân sinh khúc mắc, hạ quan thật có lỗi.” Ninh Phi Nhiên chậm rãi đi trở về bên bàn, lấy thêm mấy cái hộp gỗ trong bao quần áo, “Hai hộp này là đồ ăn vặt Cố lão phu nhân làm cho đại nhân. Hai hộp kia, một là dầu giúp đả thông kinh mạch, chính là thứ hạ quan mới dùng để xoa bóp cho đại nhân, hộp khác là thuốc lưu thông máu đánh tan vết bầm tím. Đại nhân nhớ dùng.”

Nói xong, hắn đi ra cửa, cười nói: “Tốt xấu gì hạ quan cũng cố ý chạy đến đây một chuyến, Cố đại nhân không tiễn sao?”

Dưới ánh trăng, khuôn mặt thanh tú lịch sự của Ninh Phi Nhiên vô cùng chói mắt, con ngươi đen như bảo thạch rạng rỡ sáng rực. Trong lòng Cố Khinh Âm mềm nhũn, nhìn Ninh Phi Nhiên như vậy dường như nàng không thể cự tuyệt được.

“Đi thôi.” Nàng nói, theo Ninh Phi Nhiên bước ra khỏi cửa phòng, đưa tay đóng cửa lại.

Phượng Tê viện là nơi lớn nhất trong hành quán, con đường mòn rải đầy đá cuội khúc chiết quanh co, núi giả đình nhỏ, nước chảy róc rách, cảnh trí cũng khá đẹp.

Ninh Phi Nhiên đi rất chậm, Cố Khinh Âm phối hợp theo nhịp điệu, đi bên cạnh hắn, trong viện nhất thời vô cùng yên tĩnh, gió thổi nhè nhẹ, trăng sáng sao thưa.

“Cố đại nhân.” Ninh Phi Nhiên dừng bước, “Thân thể của đại nhân cần phải điều trị tốt, không thể sơ sẩy.”

“Tạ Ninh thái y nhắc nhở, bản quan nhớ kỹ.” Cố Khinh Âm nhìn dáng người cao gầy của hắn, hơi hối hận vì vừa rồi nói những lời không đúng dưới tình thế cấp bách. “Hôm nay bận quá, không thể chiêu đãi tử tế, ngày khác ta sẽ chính thức mời Ninh thái y.”

Nàng đứng bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ hơi ngẩng lên, thần sắc đứng đắn, đôi mắt long lanh sinh động, dáng vẻ thong dong, như lần đầu hắn gặp nàng.

Hắn cũng cười rộ lên, tiếng nói du dương như nước suối, “Vậy hạ quan cung kính không bằng tuân mệnh.”

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt nàng, nơi đó như có trăm ngàn tia sang, rực rỡ chói mắt, hấp dẫn hắn tới gần, càng ngày càng gần. Hơi thở của hai người đan xen, hai đôi môi như sắp chạm vào nhau.

“Cố đại nhân, vị này là?” Một giọng nói thuần hậu đột ngột vang lên, hai người đều ngẩn ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.