Nữ Phong Lưu Thiếu Dạy Dỗ

Chương 14: Chương 14: Không Tiếng Động An Ủi




Editor : La Mạn Vân Linh

”Thất vương gia, ta rất bình tĩnh, có chuyện gì ngươi cứ nói thẳng đi.” Nhược Hi đã chuẩn bị tốt tâm lý, thấy sắc mặt lúc này của hắn ngưng trọng như vậy, chỉ biết sẽ không có chuyện gì tốt, chắc là lời đồn đãi nhảm nhí gì đó đi.

”Uh, sáng nay ta nhận được tin báo từ Phong thành nói hai ngày trước, hồng thủy Phong thành bỗng nhiên dâng làm vỡ đê... .”

Trong lòng Nhược Hi không khỏi lộp bộp một tiếng, tại sao có thể như vậy? Biện pháp của mình không có hữu ích sao? Vậy Thượng Quan Nhược Ngôn đâu?

”Ca ca ta đâu?”

”Thượng Quan thị lang vốn dẫn dắt dân chúng mở một con sông khác, nhưng lúc hồng thủy dâng lên hắn vì cứu một đứa bé bị hồng thủy cuốn đi rồi.” Khi Dạ Thiên Lăng nói tới đây cố ý tạm dừng một chút, tin tức này đối với Nhược Hi có điểm tàn nhẫn, tự hỏi nên tiếp tục nói như thế nào mới tốt.

”Sau đó thì sao? Không tìm được ca của ta sao?” Nhược Hi cố gắng bảo trì trấn định, tâm lại sợ hãi phát run, hắn là người thân duy nhất ở thế giới này đối tốt với nàng a!

”Quan viên địa phương cùng dân chúng cũng đang tích cực tìm ca ca ngươi nhưng tạm thời còn chưa có tin tức gì.” Dạ Thiên Lăng không dám nói thêm gì nữa, căn cứ vào kinh nghiệm của hắn, cơ hội còn sống của Thượng Quan Nhược Ngôn không lớn.

”Ca ca ta chắn chắn không có việc gì !” Nàng tin tưởng Thượng Quan Nhược Ngôn nhất định còn sống, chỉ là bọn họ còn chưa tìm được hắn mà thôi!

”Uh, ca ngươi không có việc gì .” Dạ Thiên Lăng nhìn gương mặt tái nhợt của Thượng Quan Nhược Hi mà có chút đau lòng đem nàng ôm sát vào vào ngực, rất muốn nói cho nàng, cho dù là ca ca nàng thật sự đã xảy ra chuyện gì, nàng cũng không cần lo lắng sinh hoạt nửa đời sau, bởi vì chính hắn sẽ hảo hảo chiếu cố của nàng, chẳng qua hiện tại nói này đó không thích hợp, duy nhất có thể làm đúng là ôm nàng, lẳng lặng cùng nàng, không tiếng động an ủi nàng.

Hắn vốn không định nói cho Nhược Hi tin tức này , bất quá lại sợ đến lúc đó Thượng Quan Nhược Ngôn thật sự chết rồi, nàng sẽ bị đả kích lớn hơn nữa, còn không bằng hiện tại để nàng chuẩn bị tâm lý sớm.

--

Sau khi biết tin tức này, Lãm Nguyệt các bị một mảnh mây mù che phủ, tuy nói Thượng Quan Nhược Ngôn bị hồng thủy cuốn đi, tạm thời mất tích, nhưng trong lòng mọi người đều biết, nếu như thiếu gia thật sự không về được, tiểu thư Nhược Hi sẽ là người thừa kế tiếp theo, Thượng Quan phủ không có Thượng Quan Nhược Ngôn chống đỡ, khẳng định cũng sẽ tan tành.

Nếu như đến lúc đó Tứ vương gia thật sự nhẫn tâm cùng tiểu thư từ hôn, tiểu thư sẽ thành một thiếu nữ không chỗ nương tựa, tiểu thư nên làm gì bây giờ? Các nàng này đó nha hoàn phải nên làm gì bây giờ?

Vào đêm, ánh trăng trong trẻo nhưng lạnh lùng chiếu vào sân, Nhược Hi bảo bọn nha hoàn đi ngủ trước, một mình một người khoác quần áo ngơ ngác nhìn bầu trời, nàng cần cẩn thận suy nghĩ.

Tuy rằng lúc ban ngày nàng nói không có gì, kỳ thật trong lòng của nàng cũng vướng bận, dù là hiện đại, phải đối mặt với hồng thủy tàn sát bừa bãi, đối mặt với tai họa thiên nhiên, nhân loại vừa có vẻ nhỏ bé vừa có vẻ vô lực kháng cự. Trong lòng của nàng cũng hiểu được, mấy ngày nay chưa tìm được ca ca, vậy cơ hội hắn còn sống rất nhỏ, chỉ là có chút chuyện mình nên tự hiểu, không có nghĩa là phải buông xuống, nàng bây giờ chỉ khẩn cầu có kỳ tích xuất hiện.

Tuy rằng thời gian nàng cùng Thượng Quan Nhược Ngôn ở chung cũng không tính là nhiều, nhưng nàng có thể cảm giác được hắn quan tâm cùng yêu thương nàng là thật, không có gì giả dối, nếu như hắn thật sự chết, vậy mình lại vô thân vô cố sao?

Không đúng, nghe nói nàng còn có một mẫu thân, nhưng mẫu thân nàng ở nơi nào đâu?

Không được, nếu như ca ca thật sự không trở về, nàng nhất định phải thay ca ca hảo hảo chiếu cố tốt Thượng Quan phủ, dầu gì cũng là nữ tử hiện đại đến xuyên qua, tốt xấu cũng có đọc qua doanh tiêu quản lý, nhất định không có vấn đề .

Nghĩ đến đây, Nhược Hi đưa tay sờ mặt một chút, xúc tua là một mảnh lạnh lẽo, vừa nãy mới bắt đầu nàng đã khóc, chỉ là nàng không rõ ràng lắm rốt cuộc là khóc vì Thượng Quan Nhược Ngôn hay là vì chính nàng.

Nàng dùng tay áo xoa xoa, nhưng lau như thế nào cũng lau không sạch sẽ, nước mắt vẫn cố sức chảy ra bên ngoài, thôi, cho dù là vì ca ca hay là vì chính mình, trong thời khắc đêm dài yên tĩnh thế này cứ để nàng tùy hứng một lần đi, nàng hung hăng cắn môi, không tiếng động khóc rống.

Lúc này Nhược Hi nếu quay đầu, nàng sẽ thấy một bóng người thanh thản trong trẻo nhưng lạnh lùng đứng sau lưng nàng cách đó không xa, nàng khóc bao lâu, hắn liền bồi nàng bao lâu, thẳng đến khi nàng ngừng khóc, thẳng đến khi nàng trở về phòng nghỉ ngơi, hắn mới biến mất không thấy.

--

Nhược Hi, không, phải nói là bao gồm bốn vị nha hoàn ở Lãm Nguyệt các, đều chưa từng có mong ngóng chờ Thất vương gia đến như thế.

Đáng tiếc sau ngày đó hắn đến lại qua ba ngày , hắn lại chưa từng tới Lãm Nguyệt các, Nhược Hi không ngừng an ủi chính mình, Phong thành cách Kinh thành quá xa, truyền lại tin tức luôn yêu cầu thời gian.

Nhưng mà... Bực thật, đúng là tra tấn người mà!

”Tiểu Đào, Tứ vương gia hồi phủ chưa?” Nhược Hi vội vàng hỏi Tiểu Đào vừa đi ra tìm hiểu tin tức.

”Uh, tổng quản nói Tứ vương gia vừa về liền tới thư phòng.” Tiểu Đào đưa tay lau mồ hôi trán.

”Tiểu Lan, ngươi theo ta đi một chuyến.” Nhược Hi không có ý định đợi lát nữa , nếu Thất vương gia không đến, vậy trực tiếp đến hỏi Tứ vương gia .

”Tiểu thư?” Tiểu Lan có chút do dự, lúc trước Tứ vương gia vẫn không muốn gặp tiểu thư, sợ nàng đến tìm hắn sẽ phải chịu lạnh nhạt, càng sợ sẽ nghe được tin tức xấu.

”Đi thôi!” Nhược Hi tự nhiên biết Tiểu Lan băn khoăn, bất quá chuyện cho tới bây giờ, lo nghĩ không được nhiều như vậy .

Chủ tớ hai người rất nhanh đến cửa thư phòng, Tiểu Lan tiến lên cùng thị vệ nói: “Thị vệ đại ca, tiểu thư nhà ta muốn cầu kiến Tứ vương gia.”

Tên thị vệ kia hướng Tiểu Lan gật gật đầu, xoay người vào thư phòng bẩm báo, rất nhanh liền lại lui đi ra, nói là Tứ vương gia thỉnh Nhược Hi tiểu thư vào.

Dạ Thiên Triệt ngơ ngác nhìn cửa, từ khi đầu Nhược Hi bình thường, chưa từng có chủ động đi tìm hắn, càng chưa từng tới Phong uyển, lần này nàng đến, hắn đã đoán được lần này nàng đến là vì chuyện gì, hắn đang tự hỏi muốn hay không nói cho nàng tình hình thực tế.

Nhược Hi bảo Tiểu Lan ở bên ngoài thư phòng chờ nàng, nàng vẫn đối với Tứ vương gia không có cảm tình gì, vạn nhất đến lúc đó hắn còn nói một ít lời không dễ nghe làm cho người ta khó xử, nàng không nghĩ Tiểu Lan đi theo mình chịu khổ.

Nghe đến động tĩnh từ cửa truyền đến, ánh mắt Dạ Thiên Triệt không khỏi trốn tránh, lập tức dúi đầu vào đám công văn trên bàn.

”Nhược Hi thỉnh an Tứ vương gia, Tứ vương gia vạn phúc.” Nhược Hi quy củ đi lễ, không có biện pháp, có việc cầu người, hơn nữa người này cũng không phải giống Thất vương gia dễ nói chuyện như vậy, vẫn là an phận chút mới tốt.

”Uh, ngồi đi, Nhược Hi, ngươi tìm bổn vương có chuyện gì?” Dạ Thiên Triệt ngẩng đầu nhìn nàng.

”Nhược Hi mạo muội quấy rầy, còn mong Tứ vương gia không lấy làm phiền lòng. Nhược Hi chỉ là muốn Tứ vương gia báo cho biết tình hình của ca ca, tìm được hắn chưa?” Nàng hiện tại chỉ quan tâm chuyện của Thượng Quan Nhược Ngôn, tận lực bày ra tư thái thấp.

”Nga --” Dạ Thiên Triệt trong lòng thở dài một tiếng, quả nhiên nàng là vì chuyện này, miệng không tự giác lại đem từ đang nói kéo dài, làm hại tâm Nhược Hi cũng đi theo hắn vẫn kéo dài.

”Đã tìm được rồi , thân thể ca ca ngươi bị thương, phải qua một thời gian mới có thể trở về.” Được rồi, hắn cũng không nói chuyện gì xảy ra, tha thứ hắn lần này nói dối cũng là vì thiện ý đi, hắn không đành lòng nhìn bộ dáng thương tâm khổ sở của nàng.

Trên thực tế, đã tìm được Thượng Quan Nhược Ngôn rồi, đáng tiếc vẫn hôn mê bất tỉnh, sốt cao không lùi, về phần có thể qua khỏi hay không phải xem vận mệnh của hắn !

Nhược Hi nghe xong thở dài nhẹ nhõm một hơi, chỉ cần tìm được hắn là tốt rồi, có Bạch Dật ở, ca ca nhất định sẽ rất nhanh không có chuyện.

Dạ Thiên Triệt có chút đồng tình nhìn khuôn mặt vui sướng của Nhược Hi, tuy rằng Hoàng Thượng đã phái vài tên Thái y đi xem, nhưng Thượng Quan Nhược Ngôn vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.