Nữ Nhi Lạc Gia

Chương 12: Chương 12: Vì tiền đồ, tìm núi dựa




Edit by JuuSan

Trong sân yên tĩnh, không chút tiếng động nào, gió thổi qua, tuyết đọng trên cây rớt xuống đất, âm thanh nghe rất rõ ràng. Một nha hoàn mặc áo khoác mùa thu đứng dưới hành lang, ánh mắt lo lắng nhìn về nội thất, do do dự dự, mới bước tới hai bước, lập tức lùi lại.

"Thanh Trúc, Thanh Trúc!" Từ cửa viện một bóng người đi vào, trên mặt là nụ cười thân thiện: “Lão phu nhân dùng cơm tối chưa?”

Thanh Trúc nhìn lại, thì ra là Lưu ma ma bên cạnh Đại tiểu thư, trong nháy mắt liền quay mặt qua hướng khác: “Ta không biết, không phải ngươi sẽ vào nhìn chứ?”

Lưu ma ma cúi đầu đi tới, ánh mắt căm phẫn nhìn gò má Thanh Trúc, ả ta không đem Tiểu thư để vào mắt mà, ngay cả trả lời cũng không. Bà bước chân lên bậc thang, lặng lẽ vén một góc rèm lên, nhìn nhìn vào trong, thấy Lạc lão phu nhân đang ngồi cạnh bàn, cùng Dư ma ma nhỏ giọng nói chuyện.

Dư ma ma cảm thấy có gió lạnh thổi vào, đi nhanh đến rèm, cất giọng kêu: “Thanh Trúc, sao ngươi không đóng kín rèm hả?”

Lúc này Thanh Trúc uốn éo người: “Ma ma, là có người tới.”

Dư ma ma liền kéo rèm lên một chút thì thấy một gương mặt già nua, thì ra là Lưu ma ma bên cạnh Đại tiểu thư, bà hơi ngẩn người: “Lưu ma ma, ngươi tìm lão phu nhân?”

Lưu ma ma cười, khom người: “Là Đại tiểu thư muốn tìm lão phu nhân, nhưng nàng sợ lão phu nhân chưa dùng cơm tối, nên mới phái ta tới hỏi một chút.”

Dư ma ma quay đầu lại nhìn Lạc lão phu nhân: “Lão phu nhân, là Đại tiểu thư muốn tìm ngài.”

Tay của Lạc lão phu nhân đặt ngay ngắn trên gối, trong còn cầm một ấm lô: “Để cho nàng tới, vừa vặn ta còn thiếu một người trò chuyện giải buồn đây.”

Lưu ma ma nhận được những lời này thì rất vui mừng, gật đầu với Dư ma ma: “Lão nô sẽ đi thông báo cho Tiểu thư biết.”

Dư ma ma vén nhẹ rèm, thấy Lưu ma ma chạy nhanh trên con đường nhỏ, một vùng tuyết trắng xóa, bóng dáng bà chợt lóe, hoàn toàn không sợ chợt chân, hàm răng Thanh Trúc cắn chặt: “Chạy nhanh như vậy làm gì chứ, giống như bị ma đuổi vậy, hừ!” Người bên ngoài đến tìm lão phu nhân, nếu muốn nhờ nàng chuyển lời, thì cũng đút lót ít nhiều, mà khi vị Lưu ma ma đến, ngay cả một đồng cũng không có, làm Thanh Trúc vô cùng khó chịu.

"Thanh Trúc, đừng có nói chuyện quá thâm độc, miệng lưỡi cay nghiệp cũng không tốt lắm đâu!” Dư ma ma nhíu mày, buông rèm cửa xuống, quay người vào trong: “Lão phu nhân, tại sao ngài lại muốn gặp Đại tiểu thư?”

Khi Đại tiểu thư vừa ra sinh, nương liền qua đời, trên dưới Lạc phủ đều nói nàng mang trong người mệnh Sát, vừa lên tiếng đã khắc chết nương, mặc dù Lạc lão phu nhân không hoàn toàn tin những lời đồn lá cải này, nhưng cũng có chút cố kỵ, lâu nay vẫn không thân cận với Đại tiểu thư. Không biết hôm nay tại sao bà lại vui mừng đáp ứng nhanh lời nàng, Dư ma ma nghĩ mãi mà vẫn không hiểu. Edit by JuuSan

"Ta chỉ cảm thấy hình như hôm nay Nghi Nha Đầu có chút khác thường, ma ma ngươi có cảm thấy vậy không?” Lạc lão phu nhân chỉ cái chậu than khắc hoa trong góc tường: “Thêm hai khối than vào đi.”

Dư ma ma thưa vâng một tiếng, khom người thêm than vào, trong miệng đáp: “Còn không phải thế sao? Hôm nay khi đứng giữa sảnh, Đại tiểu thư nói những lời đó, thật sự rất lợi hại, câu nào cũng chặn khéo miệng Đại phu nhân! Lúc trước, khi nàng và Đại phu nhân cãi nhau, cũng chỉ cao giọng chửi mắng mấy câu, lý nào hôm nay lại vừa nói vừa lấy chứng cứ ra, mà không để lại chút dấu vết nào? Giống như biến thành một người khác vậy!”

"Nguyên lai ngươi cũng có cảm giác này." Lạc lão phu nhân trầm ngâm một tiếng: "Ta cẩn thận quan sát, nhìn bên ngoài vẫn là nàng, nhưng bên trong lại ngược lại, cơ trí không ít.”

Hôm nay ở Sảnh đường, không chỉ lời nói của nàng khác thường, mà ngay cả cử chỉ, ánh mắt….Lạc lão phu nhân từ từ nhớ lại, càng cảm thấy nghi ngờ, Nghi nha đầu bệnh mấy ngày, một mực không rời giường, không nghĩ tới khi khỏi bệnh rồi, người cũng khai khiếu. (*ý là trở nên thông minh hơn đó ^^)

"Tổ mẫu." Màn cửa lung lay hai cái, trên được thuê một bụi hoa mai không lay động được, Tương Nghi đứng cạnh cửa, mặt treo nụ cười ngọt ngào: “Tổ mẫu, Tương Nghi muốn tâm sự vài câu với người.”

Ở Lạc Phủ này, dù sao nàng vẫn phải tìm một người làm chỗ dựa, mặc dù Lạc Đại phu nhân ngông cuồng, nhưng ngoài mặt vẫn nghe lời Lạc lão phu nhân, trong mấy năm này, nàng nhất định phải ôm chặt bắp đùi bà, chung quy cũng sẽ không bị gây khó khăn đến nỗi nửa bước cũng khó đi. Tương Nghi hạ quyết tâm, bằng mọi cách phải rời khỏi Lạc gia trước khi nàng tám tuổi. Tương Nghi vẫn còn nhớ rất rõ, lúc nàng tám tuổi, Lạc lão phu nhân qua đời vì bệnh, ngay lập tức Lạc phủ phân gia, nàng càng bị Lạc Đại phu nhân gây khó dễ khắp nơi, không thể động dậy, hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay của nàng ta, mặc nàng ta vui đùa nàng, muốn chỉnh nàng thế nào thì chỉnh thế đó.

Mặc dù Lạc lão phu nhân đối xử với nàng không được tốt lắm, nhưng thế nào cũng là tổ mẫu ruột của nàng, chỉ cần mình bỏ chút sức thân cận với bà, chung quy sẽ không khắc khe với nàng nữa. Mà Lạc Nhị phu nhân và Lạc Tam phu nhân, ai cũng có chuyện riêng của mình, lại nói nàng chẳng qua chỉ là cháu gái, coi như bị Lạc Đại phu nhân ngược đãi quá trớn, các nàng cũng chỉ đứng bên cạnh khuyên giải hai tiếng, thật chất cũng không có tác động nhiều

Tương Nghi từ từ đi tới, nhìn Lạc lão phu nhân đang ngồi trên ghế, hít một hơi: “Hôm nay đi Dương phủ, hình như có chút tệ hại.”

Lạc lão phu nhân liếc Tương Nghi, thấy nàng có một khuôn mặt trái xoan, da thịt trắng như tuyết, giống như những mảnh sứ tinh xảo, đôi mắt đen láy long lanh, mặc ngọc điểm hải sơn, thật sự là một tiểu mỹ nhân, chợt nhớ tới nha đầu này được Bảo Trụ và Dung Đại thiếu gia đích thân đưa về, trong lòng chợt động, ôn hòa nắm lấy tay của Tương Nghi: “Chuyện gì mà tệ hại?”

"Tổ mẫu, hôm nay đi Dương phủ chúc tết, chỉ chúc Tết thôi sao?” Mắt Tương Nghi ngước lên, khóe môi nở nụ cười: “Chẳng lẽ không phải muốn nhân cơ hội đó mà thân cận với Dương phủ một chút hay sao?”

Lạc lão phu nhân hé mắt: "Nghi Nha Đầu, rốt cuộc ngươi muốn nói gì?”

"Theo cháu gái thấy, hôm nay phụ thân đại nhân đến Dương phủ là có chuyện muốn nhờ họ phải không?” Tương Nghi lấy hết dũng khí nói, rồi nhìn khuôn mặt âm trầm bất định của Lạc lão phu nhân: “Nhưng hình như ngược lại, đắc tội với Dương gia, không nói Dương Lão thái gia ở ngoại viện thế nào, ít nhất là đã đem Dương lão phu nhân và Dung Đại phu nhân đắc tội rồi.”

Thấy Lạc lão phu nhân không có lên tiếng, Tương Nghi liền đem mọi việc xảy ra ở Dương gia nói kỹ càng ra, dừng lại một chút, lại nói: “Cháu gái nghe Bảo Trụ ca ca nói, mẫu thân của Gia Mậu ca ca chính là con gái duy nhất của Dương lão phu nhân, từ nhỏ đã vô cùng cưng chiều, hơn nữa, Dương lão phu nhân còn yêu thương cháu ngoại hơn cả cháu mình nhiều lắm.”

Khóe miệng Lạc lão phu nhân kéo lên: “Chuyện đó là thật? Ai sẽ xem cháu ngoại nặng hơn cháu của mình chứ?” Mặc dù bà thích Bảo Trụ, nhưng đó chỉ là bên ngoài thôi, dù sao con gái bà được gả đến Dương gia, bà nhất định phải giả bộ để lôi kéo Dương gia á, để sau này, lúc Lạc gia có việc cầu, ít nhiều gì thì Dương gia cũng sẽ nể tình mà giúp một chút.

"Là thật đấy, Tổ mẫu." Thấy Dương lão phu nhân có chút không tin, giọng Tương Nghi tăng thêm mấy phần, ngược lại, vô luận như thế nào thì hôm nay Lạc Đại phu nhân đã đắc tội với Dương lão phu nhân rồi: “Chính miệng Bảo Trụ ca ca nói thế, hôm nay phái một ma ma lớn tuổi đến, nhất định đã nói lên ý bất mãn của Dương lão phu nhân á.”

Lạc lão phu nhân sững sờ, nhớ đến vị ma ma lớn tuổi kia, theo lý mà nói, ma ma này nhất định là người đắc lực bên người Dương lão phu nhân, tuổi tác đã lớn như vậy mà còn phái bà ta đến đây, xem ra Nghi nha đầu nói cũng có vài phần đạo lý, chẳng lẽ thật sự Dương lão phu nhân còn có thâm ý khác? Bà càng nghĩ càng cảm thấy có thể, chân mày không khỏi nhíu chặt mấy phần.

Tương Nghi chạy đến chân Lạc lão phu nhân, từ từ quỳ xuống, âm thanh cố gắng lạnh lẽo: “Tổ mẫu, Tương Nghi biết rõ bản thân ngu muội, lời nói ra rất đần, nhưng Tương Nghi vẫn muốn nói, cháu gái rất muốn vì Lạc gia làm nhiều việc hơn, muốn vì Tổ mẫu, vì phụ thân mà giải lo sầu.”

Lạc lão phu nhân liếc mắt nhìn Tương Nghi đang quỳ bên chân mình, có chút ngạc nhiên: “Nghi nha đầu ngươi đang làm gì thế? Còn không mau đứng lên, ta cũng không có trách ngươi đâu.”

"Mặc dù tổ mẫu không có trách tội Tương Nghi, nhưng nội tâm Tương Nghi lại cảm thấy vô cùng áy náy, đi theo mẫu thân ra ngoài chúc Tết, lại không quản lý tốt đệ đệ và muội muội, cho tới khi xảy ra tranh chấp…” Tương Nghi cúi thấp đầu khóc thút thít, giơ tay lau mắt không có chút giọt nước nào: “Tổ mẫu, cháu gái muốn lấy công chuộc tội.”

"Lấy công chuộc tội? Lấy công gì?” Tinh thần Lạc lão phu nhân tỉnh táo lên, không nghĩ đến Nghi nha đầu này lại có thể suy nghĩ nhiều như thế, có thể so với Lạc Tương Hồn, Lạc Tương Ngọc thì hiểu chuyện nhiều hơn. Cũng khó trách, nương của nàng xuất thân từ Tiền gia Hoa Dương, thân phận này con dâu Lão Đại không thể so được, mặc dù chỉ là một thế gia đại tộc sa sút, nhưng so ra vẫn tốt hơn thương nhân. Edit by JuuSan

"Hôm nay, Tương Nghi cùng Bảo Trụ ca ca, Gia Mậu ca ca, và còn có vị ma ma kia nói chuyện, biết được Dương lão phu nhân rất thích những hài tử hiếu học, trong Tộc học Dương thị còn có cả nữ sinh, đáng tiếc người đi đọc sách lại ít, Dương lão phu nhân luôn cảm thấy mất hứng. Phương ma ma có nói qua với cháu gái, để cho cháu gái đi năn nỉ Dương lão phu nhân ra mặt, đưa cháu gái đến Tộc học Dương thị, đến lúc đó bà sẽ nhìn cháu gái với con mắt khác.” Tương Nghi thận trọng nhìn Lạc lão phu nhân, thấy bà không lộ ra cảm xúc gì, trong lòng không tránh được có chút thấp thỏm, không biết bà có đáp ứng không?

"Nghi Nha Đầu, ngược lại cháu gái của ta tính toán thật giỏi, tự mình muốn đọc sách, nhưng lại phải nói muốn tốt cho ta và phụ thân ngươi.” Bỗng nhiên Lạc lão phu nhân mở to hai mắt, bắt lấy hai tay Tương Nghi, nụ cười mang vài phần âm lãnh: “Ngươi nói, đến tột cùng là ai nghĩ kế cho ngươi, hay là chính ngươi nghĩ ra phương pháp này?”

Tương Nghi lấy làm kinh hãi, tay của Lạc lão phu nhân cũng chỉ có chút nhiệt, không chút nào giống bàn tay cầm ấm lô lâu, trong mắt bà ta có vài phần thăm dò, còn mang theo chút tia quỷ dị, để cho toàn thân nàng nổi da gà, Tương Nghi lắp bắp nói: “Tổ…mẫu, thật không dám giấu diếm người, đây là do Bảo Trụ ca ca và Gia Mậu ca ca đưa chủ ý cho cháu gái.”

Lạc lão phu nhân ngẩn ra, bàn tay bắt tay của Tương Nghi từ từ buông lỏng, rồi đột nhiên nở nụ cười, tiếng cười càng ngày càng lớn, là cho Dư ma ma đứng bên cạnh sợ hãi nhảy dựng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.