Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 153: Chương 153: Đắc tội với người trong thiên hạ




Bên trong xe ngựa.

Cảnh Dung ngồi đối diện với Kỷ Vân Thư.

Chỉ có tiếng lắc nhẹ nhàng của xe ngựa, cùng với hơi thở đều đặn lấp đầy sự yên lặng giữa hai người bọn họ, khiến bầu không khí càng trở nên căng thẳng hơn.

Sau một thời gian dài, Kỷ Vân Thư nhìn hắn một cái, nói: “Thật ra, Vương gia không cần theo ta tiến cung.”

“Không thực sự là đi cùng nàng, hôm nay bổn vương cũng muốn tiến cung để gặp phụ hoàng, tình hình biên cương khá gấp, hôm qua có phái người tới truyền bổn vương vào cung nghị sự.”

“Ồ!” Giọng nàng hơi bị nghẹn lại.

Cảnh Dung dừng một chút, nghiêm túc nói: “Mặc dù Tiêu Phi đã sống lâu trong thâm cung, nhưng tuyệt đối không thể khinh thường, điểm này, trong sinh thần yến của bà ta, nàng hẳn đã biết rõ rồi.”

Nàng gật đầu: “Ta đã biết.”

“Nàng nhất định phải đề phòng bà ta khắp nơi, nếu như bổn vương đoán không sai, bà ta triệu nàng tiến cung, ngoài việc hỏi về vụ án mất tích. Tuy nhiên, đến tột cùng bà ta có ý gì, đơn giản cũng không rời khỏi hai chữ quyền lực.”

Khi nói những lời này, Cảnh Dung có một chút lo lắng.

Hắn không phải lo lắng mình trở thành mục tiêu săn giết vì đoạt quyền của nhi tử Tiêu Phi, mà hắn lo lắng, Tiêu Phi cố ý mượn sức Kỷ Vân Thư.

Và nữ nhân này, cứng đầu như thế nào, có thể sẽ cự tuyệt ngay lập tức, và khả năng cũng sẽ trở thành mục tiêu săn giết thứ hai của Tiêu Phi.

Nhìn thấy Cảnh Dung lo lắng, Kỷ Vân Thư chỉ cười cười.

Nàng không trả lời hắn!

“Bổn vương nói, nàng nghe hiểu hay không?” Cảnh Dung nhíu chặt mày.

“Tới đâu hay tới đó, Vương gia không cần lo lắng cho ta, cho dù Tiêu Phi muốn thao túng toàn cục, muốn tùy ý bày bố quân cờ của mình, nhưng ta đảm bảo bà ấy sẽ không thể đặt hết các quân cờ trên bàn cờ, hoặc thậm chí bàn tay cũng duỗi không tới.”

Khuôn mặt Kỷ Vân Thư mang theo nụ cười thần bí, theo như lời của Cảnh Dung, Tiêu Phi là người phương nào, nàng cũng đã biết rõ vài phần.

Đối với những lời nói này của nàng, Cảnh Dung nghe không hiểu lắm.

Hắn nhẹ nhàng trầm giọng nói: “Tóm lại nàng hãy tự mình cẩn thận, nữ nhân thâm cung đều cực kỳ đáng sợ, có thể sừng sững sống đến bây giờ không ngã, đều là một đám quái thú.”

Lời này, Kỷ Vân Thư rất tán thành.

Tuy nhiên, không thể không bị chọc cười, nàng nâng tay ngọc nhỏ dài, che lại khóe môi cong lên.

Ống tay áo to rộng, bị làn gió nhẹ bên ngoài mành thổi vào nên hơi cuốn lên, tóc đen dài lay động, khiến nửa gương mặt tinh xảo thoắt ẩn thoắt hiện.

Thật sự là cực kỳ xinh đẹp!

Hai tròng mắt Cảnh Dung lạnh như băng, một khi đặt ở trên người Kỷ Vân Thư, lập tức giống như một ngọn lửa nóng, chỉ cam tâm cháy bỏng lấp lánh ở bên cạnh nàng.

Trong khoảnh khắc, hắn di chuyển ánh mắt, duỗi tay vén mành xe lên, nhìn về phía bên ngoài, nói một tiếng.

“Chúng ta đang đến gần cửa cung.”

Ánh mắt Kỷ Vân Thư cũng liếc nhìn theo hướng bên ngoài xe ngựa, lần trước tiến cung tương đối vội vàng, chưa kịp nhìn xem đại môn hùng vĩ của cung điện này.

Trên cửa cao cao treo biển đánh dấu cổng Nam, ở giữa nạm khắc ba chữ, chữ to thiếp vàng chảy ra ánh sáng lạnh từ trong gió lạnh, giống như các tĩnh mạch chạy trong cơ thể người, truyền ánh sáng lạnh kia tới từng viên ghạch ngói và chạy một mạch vào trong cung đình.

Băng lạnh như đá, hình thành một cái hầm băng thật lớn.

Có lẽ đây cũng là lý do vì sao, mỗi một thời khắc ở trong thâm cung, linh hồn đều sẽ bị tra tấn.

Cảnh Dung nói với nàng: “Ta không tâm nàng có tính toán gì hay không, tóm lại cần phải thận trọng mọi lúc, nàng hãy cẩn thận một chút. Sau khi ta nghị sự với phụ hoàng xong, ta sẽ chờ nàng ở cửa Nam.”

“Vương gia vẫn nên tốn nhiều tâm tư, cân nhắc về chuyện biên cương một chút. Gần đây Khúc Khương Quốc tiến quân xâm phạm, khiến cho biên cương náo động, thực sự là vấn đề khiến người đau đầu. Nếu như ta không đoán sai, Hoàng thượng có lẽ sẽ hỏi Vương gia có thượng sách gì để xử lý vấn đề này hay không. Vì vậy, Vương gia vẫn nên đặt tâm trí vào việc tìm kiếm giải pháp sẽ tốt hơn.”

Ồ!

Cảnh Dung đột ngột ngẩn người!

Không, là kinh hãi!

Hắn cũng biết, Kỷ Vân Thư rất thông minh, không những từ những vụ tra án năm đó, về chuyện trên triều, không ngờ nàng cũng có hiểu biết.

Có lẽ vì kinh ngạc cảm thán nảy lên trong lòng, Cảnh Dung hỏi một câu: “Nếu như nàng đã đoán được, vậy nàng có thượng sách gì không?”

Nàng lắc đầu: “Vương gia đã hỏi sai người, ta không có thượng sách gì, chỉ suy đoán một chút. Tuy nhiên, hai nước giao chiến, không nằm ngoài lợi ích hay quyền mưu, hoặc là lãnh thổ cũng thế, chung quy không tránh khỏi bá tánh chịu khổ. Từ xưa đến nay, không có đế vương nào sẽ mạo hiểm đắc tội với người trong thiên hạ, để thực hiện dã tâm bá quyền của mình.”

Giọng nói của nàng rất thờ ơ, nghe không ra bất luận gợn sóng gì.

Tựa như không chút để ý khi nói ra những lời này!

Cảnh Dung ngồi đối diện, trong ánh mắt lại tràn ngập kinh ngạc cảm thán.

“Những điều này, là ai nói cho ngươi?”

“Trong《Lâm Ký》 có đề cập tới, ta dùng một chút tâm tư nên nhớ kỹ, thuận miệng nói vài câu.”

Cảnh Dung bán tín bán nghi!

《Lâm Ký》 cái gì! Kỷ Vân Thư căn bản chưa từng chạm qua!

Những việc này, nàng đều nghe từ Kỷ Bùi, trong hai năm đó, Kỷ Bùi không những chỉ giáo cho nàng làm thơ viết chữ, còn chỉ giáo cho nàng một số về mưu quyền và binh pháp.

Có lẽ xuất phát từ sự hứng thú, Kỷ Vân Thư đã dành nhiều thời gian để học tập trong hai năm đó.

Nàng vẫn còn nhớ rõ một câu Kỷ Bùi từng nói với nàng.

“Kẻ địch lớn nhất trong thiên hạ, không phải là kẻ đứng ở trước mặt ngươi, mà là những binh lính trong tay cầm trường kiếm. Điều tốt nhất ngươi cần làm, chính là dốc hết toàn lực để bảo vệ người trong thiên hạ.”

Vào thời điểm đó, Kỷ Vân Thư nghe không hiểu lắm, nhưng mãi đến sau này, nàng mới dần dần hiểu rõ những lời này.

Dã tâm bành trướng càng lớn, cuối cùng đổi lấy, tất nhiên là sự nổi dậy của người khắp thiên hạ.

Một thế hệ đế vương, có thể sẽ trở thành một “Tần Thủy Hoàng” tiếp theo!

Cảnh Dung thấy nàng có chút thất thần, nhẹ giọng nói một câu.

“Đa tạ!”

“Ta cũng chưa nói gì!” Nàng buông mắt xuống, sau đó quay đầu đi, nhẹ nhàng nói.

“Nhưng nàng đã đánh thức bổn vương.”

“Đó là vì Vương gia thông minh.”

Lời này đổi lấy một nụ cười hiểu ý của Cảnh Dung.

Đúng vậy, Kỷ Vân Thư không cống hiến thượng sách gì cho hắn, bất quá chỉ thuận miệng nói vài câu.

Ừ!

Chỉ thuận miệng nói vài câu.

Nàng không muốn tranh công, hắn cũng sẽ không ép nàng nhận.

Xe ngựa dừng lại ở ngoài cửa cung.

Sau khi hai người xuống xe ngựa, lập tức tách ra đi về phía hai cung điện khác nhau.

Khi tách ra, Cảnh Dung vẫn không quên dặn dò nàng vài câu, hơn nữa báo cho nàng biết hắn sẽ chờ nàng ở cửa Nam.

Kỷ Vân Thư đồng ý hết, sau đó đi theo một tiểu thái giám tới đón tiếp nàng đi tới Chương Chất điện.

Trong điện, cách mỗi vài bước chân sẽ được đặt một cái lò sưởi, trong thời tiết rét lạnh, nơi đây, hoàn toàn hình thành một sự tương phản sắc nét.

Khi tới bên ngoài chính điện, Kỷ Vân Thư chờ ở bên ngoài, tiểu thái giám đi vào thông báo, một lúc đã đi ra.

“Kỷ tiên sinh, mời.”

Nàng đi theo vào, hai ống tay áo bám vào hai bên sườn, theo thân người di động nhẹ nhàng rung lên.

Thân thể thẳng đứng, không hề có chút luống cuống. Nàng tiến vào trong điện, trước mắt là một màn lụa đen buông xuống từ trên xà nhà, loáng thoáng hiện ra một thân ảnh nữ nhân đang ngồi trên ghế quý phi bên trong.

Dần dần màn lụa bị “tách” ra!

Khuôn mặt Tiêu Phi bị son phấn trát lên đến nỗi nhìn không ra tuổi, chiếu rõ vào trong mắt Kỷ Vân Thư. Thân ảnh mặc áo gấm màu tím, được thêu đuôi phượng hoàng, dưới vạt áo, có những đóa hồng đen nở rộ ở quanh thân mình.

Phong hoa tuyệt đại!

Những từ hoàn hảo để hình dung Tiêu Phi.

Chẳng trách bà ta được Hoàng thượng sủng ái, có lẽ, đây chính là nguyên nhân!

Rốt cuộc, đế vương luôn sủng mỹ nhân, đây là một thực tế không hề thay đổi kể từ thời xa xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.