Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 177: Chương 177: Chúng ta không giống nhau




Kỷ Vân Thư muốn cử động một cái, nhưng cả người bị trói rất chặt, căn bản không thể giải thoát.

“Ngươi đừng giãy giụa vô ích, nó sẽ càng ngày càng chặt nếu ngươi tiếp tục.”

Giọng nói của Mị Hương Nhi vang lên, chỉ cách trước mặt nàng khoảng chừng hai mét.

Không khí ẩm ướt và lạnh lẽo xung quanh cũng bắt đầu thấm vào người nàng. Hơn nữa, từ mùi sơn gỗ trộn lẫn vớ mùi xác thối cùng với mùi máu, nàng cũng có thể đoán được mình đang ở đâu!

Nàng ngừng giãy giụa, ngẩng đầu lên, hỏi một câu về phía trước.

“Vì sao?”

“Vì sao? Ngươi cảm thấy thế nào?”

“Ta không biết!”

Mị Hương Nhi cười một cách quỷ dị.

Cùng với âm thanh của tiếng kim loại đánh vào nhau ——

Âm thanh vang lên từng đợt từ xa đến gần, dừng ở bên tai Kỷ Vân Thư.

Nàng rõ ràng cảm giác được, một thứ lạnh băng đang dán ở trên mặt mình, vỗ lên mặt nàng vài lần, sau đó chậm rãi chọc vào nửa chiếc mặt nạ của nàng.

Mị Hương Nhi gọi nàng một tiếng, “Kỷ cô nương.”

Ồ!

Cả người Kỷ Vân Thư nao nao, “Ngươi sớm đã biết?”

Mị Hương Nhi cong eo, nói với giọng điệu âm lãnh ở bên lỗ tai nàng, “Thật ra, từ ánh mắt đầu tiên khi nhìn thấy ngươi, ta đã biết ngươi là nữ. Kỷ cô nương, ngươi không giống người khác, bởi vì ngươi không hề khinh thường ta. Lòng tốt đó của ngươi, thật sự khiến ta rất cảm động!”

Giọng nói rơi xuống, miếng vải che ở trên đôi mắt nàng cũng rơi xuống.

Toàn bộ trong không khí, tràn ngập mùi ẩm ướt xen lẫn mùi xác chết và mùi máu tươi nồng đậm, đâm vào đôi mắt khiến nàng không thể nào thích ứng. Nàng điều chỉnh đôi mắt và từ từ mở ra.

Nhưng hết thảy trước mắt, khiến nàng cảm thấy ngột ngạt!

Một gian nhà gỗ ảm đạm không có ánh sáng, chỉ có một ngọn đèn dầu, đủ để chiếu sáng hết thảy xung quanh.

Phòng trong không có gì, cực kỳ đơn giản.

Hai tấm ván gỗ lớn được kê cao và đặt ở giữa phòng, phía trên nhuộm đỏ màu máu, máu vẫn đang rỉ ra cùng với thịt vụn và vụn gỗ, còn có một con dao mổ sắc bén.

Trong góc phòng cách đó hơn năm mét, hai thi thể máu chảy đầm đìa nằm bên nhau, đều đã bị người chém đứt đôi tay, lột da mặt.

Là hai tên thị vệ của Cảnh Dung!

Ôi trời!

Nàng từng sờ rất nhiều thi thể và xương trắng, nhưng, khi nhìn tới hết thảy trước mắt, toàn bộ hình ảnh đều bổ vào trong não của nàng, quấy nhiễu đầu nàng giống như sông cuộn biển gầm.

Cảm giác ghê tởm này, trong nháy mắt vọt lên từ ngực Kỷ Vân Thư, khiến cho nàng nhíu chặt mày lại, nôn khan vài lần.

Nhìn thấy Kỷ Vân Thư như vậy, Mị Hương Nhi cắm môi tà mị, nhìn con dao sắc nhọn trong tay, đầu ngón tay thon dài, vuốt từng cái một ở trên lưỡi đao.

Nữ tử như vậy, vẫn là Mị Hương Nhi nhát gan ngượng ngùng khi ở tửu lầu hay sao?

Quả thực chính là một kẻ biến thái!

“Kỷ cô nương không cần sợ hãi. Ngươi yên tâm, ta sẽ không thương tổn ngươi.”

“Ngươi rốt cuộc...... muốn làm gì?” Kỷ Vân Thư ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt nhìn nàng ta.

Mị Hương Nhi đi tới trước hai tấm ván gỗ phía trước, con dao trong tay, chọc vào miếng thịt ở phía trên, nghiêng nghiêng đầu.

Sau đó nói, “Không biết Kỷ cô nương có hứng thú nghe một chút chuyện xưa của ta hay không?”

Kỷ Vân Thư không nói, cố nén sự khó chịu chỗ cổ họng.

Mị Hương Nhi cười cười, giọng điệu thê lương, kéo cổ áo xuống, lộ ra vết sẹo màu đỏ sậm cực kỳ dữ tợn.

“Vết sẹo này, đã bị người lột da khi ta vẫn sống sờ sờ, sau đó bắn lửa vào, lúc này mới để lại vết sẹo cực kỳ đáng sợ như vậy. Bởi vì vết sẹo này mà mười mấy năm qua, cuộc sống của ta thật sự giống như nhóm lửa trong nước, mưu cầu danh lợi, bị người xem thường lạnh nhạt, nhận vô số nhạo báng. Nhưng ta vẫn luôn nhẫn nhịn, vẫn luôn chịu đựng.”

“......”

“Như vậy, ngươi có muốn biết ai đã lột da trên cổ của ta hay không?” Khuôn mặt Mị Hương trước sau vẫn mang theo tươi cười, vuốt vết sẹo trên người mình, trong mắt loé lên dữ tợn, mở miệng và chậm rãi nói, “Là nương ta! Ta đã bị bà ấy lột khi vẫn còn sống.”

Cái gì?

Kỷ Vân Thư phẫn nộ!

Nàng xác định mình không nghe lầm!

“Ngươi nhất định là đang nghĩ, dưới bầu trời này, nào có nương như vậy, đúng không? Nhưng đây là sự thật, bởi vì nương ta nghe người khác nói, chỉ có da trên người nữ tử, mới có thể giúp nhi tử mình trở thành một người bình thường!”

Kỷ Vân Thư tiêu hóa một chút những lời nàng ta nói, sau đó mới kinh ngạc hỏi một câu, “Vì thế, người kia căn bản là không phải là cha ngươi, hắn là ca ca ngươi?”

Mị Hương gật đầu, “Sao ngươi biết được?”

Kỷ Vân Thư hạ mắt thấp xuống một chút.

Sau đó nàng chậm rãi nói, “Bởi vì một người trong từng giai đoạn khác nhau, xương cốt đều không giống nhau. Mặc dù da thịt hắn giống như một lão nhân, nhưng xương cốt hắn lại không phải. Mạnh mẽ và linh hoạt hơn. Hơn nữa, giữa xương tay của hắn có hơi lõm, khoảng dưới hai tấc, không phải là bệnh tật về xương cốt của một lão nhân.”

“Thật sự rất lợi hại, chẳng trách, bọn họ cho phép ngươi tới đây để điều tra vụ án này.” Mị Hương Nhi còn vỗ tay khen ngợi nàng, sau đó đơn giản nói, “Hắn đúng là không phải cha ta, hắn là ca ca ta!”

Kỷ Vân Thư nhìn nàng ta chằm chằm, muốn chờ nàng ta tiếp tục nói.

“Ca ta vừa sinh ra đã gặp phải một loại bệnh, toàn bộ làn da đều giống như một lão nhân. Mọi người xung quanh, đều đối xử với ca ta giống như quái vật. Sau đó nương ta nghe người ta nói, chỉ có dùng từng khối da của nữ nhân đổi da cho ca ta, ca ta mới có thể trở lại thành một người bình thường. Vì thế, nương ta trước tiên đã lột da trước ngực rồi đến da trên cổ ta. Nhưng, tất cả đều vô dụng! Vì vậy cần phải dùng da trên mặt nữ nhân mới được.”

“Những điều đó căn bản đều là lời nói vô căn cứ!”

“Phải không?” Mị Hương Nhi cười lạnh, “Cho dù đó là lời tuyên bố buồn cười, nhưng nương ta vẫn tin. Cho đến một khắc kia khi bà ấy chết, bà ấy vẫn tin, nhưng ta không tin. Mãi cho tới hơn hai tháng trước, ta giết nữ nhân đầu tiên đã nhục nhã ta, để ca ta giáo huấn nàng ta một trận, để nàng ta nếm thử, một nữ nhân mất đi trinh tiết sẽ cảm thấy hổ thẹn thế nào. Nhưng không ngờ, trên đời này, thật sự có kỳ tích!”

Giọng nói của nàng ta càng ngày càng trở nên quỷ dị!

“Khi ta lột xuống da mặt của nữ nhân đầu tiên, đổi da trên cổ tay ca ta, không ngờ, thật sự hữu dụng. Đó là sự thật, thật sự có hiệu quả!”

“Đây là lý do các ngươi giết người?”

“Đúng vậy! Nhưng đó không phải là lý do đầy đủ!”

Mị Hương Nhi nhấc tay lên, cắm con dao ở trên tấm ván gỗ, đi đến phía sau Kỷ Vân Thư, mười ngón tay đáp ở trên vai nàng.

Sau đó nói, “Những nữ nhân đó đáng chết! Các nàng từ lúc sinh ra, muốn cái gì liền phải có cái đó, từ trước tới nay không thiếu bất cứ thứ gì. Nhưng, điều này không có nghĩa, các nàng có thể tùy tiện nhục nhã người khác. Các nàng dựa vào đâu? Dựa vào cái gì!”

Nàng ta cắn răng gầm nhẹ!

Kỷ Vân Thư cảm thấy cổ họng thắt lại, ngẩng đầu, ánh mắt cứng cỏi kiên quyết, “Các ngươi giết người sẽ phải trả giá đại giới, rất nhanh sẽ có người tìm tới nơi này, trừng trị các ngươi trước công lý.”

Sắc mặt Mị Hương Nhi trầm xuống, “Kỷ cô nương, ta biết ngươi một lòng muốn điều tra ra vụ án này, nhưng tên ngốc Cam Trù Lương đã nguyện ý giúp ta gánh tội, nguyện ý giúp ta xử lý những thi thể đó. Hơn nữa, hiện tại hắn đã nhận tội. Một khi đã như vậy, ngươi vì sao còn muốn tiếp tục điều tra? Ngươi và ta đều là người bất hạnh, vì sao ngươi lại không chịu buông tha ta?”

“Ta và ngươi không giống nhau!”

Ngay sau những lời Kỷ Vân Thư nói, chiếc mặt nạ trên nửa kia của khuôn mặt nàng bị đẩy mạnh ra, rơi xuống mặt đất.

Trên gương mặt nàng hiện ra một vết sẹo dài!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.