Nữ Ngỗ Tác Họa Cốt

Chương 52: Chương 52: Bằng hữu?




Hai người chậm rãi bước đi, rốt cuộc cũng tới cửa Quảng Cừ viện.

Ngoài cửa, hai gã thị vệ nghiêm trang đứng ở hai bên, đeo trường kiếm dài. Quảng Cừ viện, thật ra Kỷ Vân Thư đã từng đi qua vài lần, nhưng mỗi lần cửa viện đều đóng chặt. Lần này cánh cửa mở rộng, tiếp đón vị kia vào ở bên trong.

Vệ Dịch ngẩng đầu, xoa xoa cổ, lôi kéo ống tay áo rộng của Kỷ Vân Thư.

“Ca ca, đây là chỗ nào?”

Nàng duỗi tay chỉ vào khối bảng hiệu trên cửa lớn: “Chữa kia, ngươi đọc được không?”

“Đọc được, gọi là Quảng......” Hắn si ngốc nhìn, đầu ngón tay của một bàn tay gãi gãi cằm, không thể đọc tiếp.

Kỷ Vân Thư nheo mắt liếc nhìn hắn một cái, kiên nhẫn nói: “Quảng Cừ viện, chữ kia gọi là Cừ, nhớ kỹ chưa?”

“Nhớ kỹ, gọi là Cừ.”

Cực kỳ hưng phấn!

Giờ phút này, khóe miệng Kỷ Vân Thư câu lên, nở nụ cười rạng ngời, mang theo một chút sủng nịch!

Nhấc chân leo lên bậc thang, cất bước tới cửa Quảng Cừ viện.

Hai thị vệ canh cửa ngăn nàng lại.

“Người nào?”

“Tại hạ tới tìm Dung Vương.”

Thị vệ nhìn nhau một cái, hỏi: “Chính là Kỷ tiên sinh?”

Nha, xem ra đã được giao đãi về sự xuất hiện của nàng!

Nàng nhẹ nhàng gật đầu.

Hai gã thị vệ lúc này mới thối lui, một người trong đó nói: “Thỉnh tiên sinh theo ta đi vào, Vương gia đã đợi ngươi lâu rồi.”

Đợi lâu rồi? Không phải đã nói giờ Thìn hay sao?

Hiện tại, chỉ vừa mới đến giờ Thìn!

Kỷ Vân Thư mang theo Vệ Dịch, theo gã thị vệ đi vào.

Quảng Cừ viện vốn là phủ đệ nhân gia nhà giàu, những người này sau đó đã chuyển đến kinh thành. Mặc dù đã bị bỏ hoang khá lâu, Quảng Cừ viện vẫn nổi tiếng vì sự hào nhoáng và rộng lớn của nó. Bên trong bất luận là bài trí hay là đồ dùng, đều rất thượng thừa!

Hôm nay vừa thấy, quả nhiên là đúng.

Ngay cả tiền viện sảnh chính, cũng phải đi một hồi thật lâu.

Vệ Dịch thường xuyên kéo ống tay áo Kỷ Vân Thư, thân mình quay đến quay đi, nhìn khắp nơi chung quanh, tràn ngập cảm giác tò mò.

Hắn chỉ vào bông sen mùa đông đang nổi trên mặt hồ, kinh hô: “Nhà ta cũng có!”

Một lát sau, hắn chỉ vào một cây bách tùng lớn, kinh hô: “Nhà ta cũng có!”

Sau đó một lần nữa, hắn chỉ vào một tượng đá Tì Hưu: “Nhà ta cũng có!”

Vâng vâng vâng, nhà ngươi có, nhà ngươi cái gì cũng có.

Nhà ta không có!

Người không biết, còn tưởng rằng nàng đang mang theo một cái bình keo.

Ít nhất, Cảnh Dung đã cho là như vậy!

Khi thị vệ đưa Kỷ Vân Thư tới đình hóng gió nơi hậu viện, Cảnh Dung liếc mắt một cái đã nhìn thấy Vệ Dịch đang dán ở sau lưng nàng, hơn nữa một đôi tay đang lôi kéo ống tay áo của nàng.

Không phải cái bình keo, thì là cái gì?

Sắc mặt Cảnh Dung khó chịu, sao lại mang theo một người, còn là nam tử?

Cảnh Dung ngồi ở bên trong, rót một ly trà. Hương trà tản ra bốn phía, tràn ngập trong toàn bộ đình hóng gió!

Kỷ Vân Thư chào bằng cử chỉ tay: “Tiểu nhân gặp qua Dung Vương.”

Đồng thời, bởi vì Vệ Dịch vốn đang nắm lấy ống tay áo Kỷ Vân Thư, cho nên khi nàng nâng hai tay lên để chào, Vệ Dịch không thể không tiến lên phía trước, thân thể thẳng đứng chắn ở trước mặt Kỷ Vân Thư.

Cảnh Dung phẩm trà, liếc mắt ngắm trên dưới Vệ Dịch một cái, bất mãn, mắt lạnh ném qua Kỷ Vân Thư: “Đây là tình lang của ngươi?”

Không chờ Kỷ Vân Thư mở miệng, tiểu tử ngốc bỗng hơi giật mình mỉm cười.

“Tình lang là gì? Giống như chiếc bánh, có thể ăn sao?”

Phốc —

Cảnh Dung vừa mới uống vào trong miệng một ngụm trà, thiếu chút nữa đã phun ra ngoài, nhướng mày lên cao, vẻ mặt hoang mang.

Yêu nghiệt này tới từ nơi nào?!

Kỷ Vân Thư tiến lên, kéo Vệ Dịch qua, giải thích: “Vương gia, đây là bằng hữu của ta, có điều đầu óc không thông minh lắm, lời nói cũng hơi kỳ quặc, ngươi đừng để ý.”

“Bằng hữu của ngươi? Đầu óc không thông minh?” Cảnh Dung lặp lại lời nàng nói, suy nghĩ một chút, dường như đã hiểu rõ, gật gật đầu: “Tên hắn là gì?”

Vệ Dịch đoạt lời đáp: “Ta gọi là Vệ Dịch, Vệ trong vị trí, Dịch trong số một*.”

*Trong tiếng Trung, từ Vệ (卫: wèi) đồng âm với chỗ ngồi/vị trí (位: wèi), Dịch (奕: yì) đồng âm với số một (一: yì), thường không được dùng để đặt tên riêng. Ý của Vệ Dịch muốn nói là “người số một/ người duy nhất” hoặc là “một người“. {Dịch: Emily Ton}

Ai nha!

Đại ca, ngươi có thể đừng nói chuyện được không?

Sắc mặt Kỷ Vân Thư cứng đờ, ánh mắt co rút, trong lòng thở dài một tiếng, tốt xấu ngươi vẫn là “bằng hữu” của ta, đây không phải mất mặt ném đến trên đầu ta sao?

Mà Vệ Dịch lại không cho là đúng, vẻ mặt có chút đắc ý.

Ân, chính mình nói không sai!

Kỷ Vân Thư nhanh chóng giải thích: “Vương gia, Vệ có nghĩa là bảo vệ, Dịch có nghĩa là tinh thần sáng láng.”

Vốn tưởng rằng sẽ nhận được sự khinh thường của Cảnh Dung, nhưng hắn thực sự lại rất tò mò, cặp mắt giống như được mạ một tầng ánh sáng bạc, trên dưới đánh giá Vệ Dịch một lần, câu môi cười, mang theo nghiền ngẫm.

“Kỷ tiên sinh thông minh như thế, sao lại nhầm lẫn như vậy? Bổn Vương luôn cảm thấy, Vệ chính là vị trí, Dịch là số một.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Vệ Dịch điên cuồng gật đầu.

Cảnh Dung đứng dậy, đi đến trước mặt Vệ Dịch, ý cười càng đậm: “Vệ Dịch, vậy ngươi có biết, quân tử gọi là gì hay không? Lễ kính nhịn ba phần là gì hay không?”

“Là gì vậy?”

“Ngươi đoán xem!”

“Tiên sinh không dạy, nương cũng không dạy, cha cũng không có.” Hắn nói thầm trong miệng, vẻ mặt suy tư, quay đầu hỏi Kỷ Vân Thư: “Ca ca, ngươi biết không?”

Biết, nàng đương nhiên biết!

Kết luận một câu, quân tử không nên đoạt người yêu của người khác!

Tuy nhiên, lời này từ trong miệng Cảnh Dung hỏi ra, là có ý gì?

Kỷ Vân Thư một đầu đầy hắc tuyến, lười suy nghĩ thêm, ánh mắt trầm xuống: “Vương gia, tiểu nhân còn phải báo cáo về vụ án năm thi thể bị thiêu, trước tiên hãy vào chính sự quan trọng hơn.”

“Thì ra tiên sinh còn nhớ rõ có chính sự muốn làm. Bổn vương còn tưởng rằng, ngươi mang theo bằng hữu ngươi, qua đây tìm bổn vương uống trà!” Hai chữ “bằng hữu” nói ra từ trong miệng hắn, đặc biệt nhấn mạnh.

“Vương gia thứ tội, nếu như Vương gia ngại hắn ầm ĩ, tiểu nhân sẽ để hắn rời đi.”

Hắn giơ tay: “Không cần, vào cửa chính là khách, bổn vương sao có đạo lý để khách nhân ngoài cửa.” Đổi giọng, gọi một tiếng: “Lang Bạc.”

Ngay lập tức, một bóng người đột nhập vào trong đình, đứng ở bên cạnh Cảnh Dung.

“Vương gia có gì phân phó?” Lang Bạc cúi đầu hỏi.

Oa, người anh em, ngươi vẫn luôn tránh ở chỗ nào? Sao có thể đột nhiên đã vụt ra đây? Cũng không lên tiếng chào một câu!

Cảnh Dung nói: “Mang vị bằng hữu này của Kỷ tiên sinh tới biệt viện nghỉ ngơi, hắn muốn chơi gì cứ cho hắn chơi, muốn ăn gì cứ cho hắn ăn, muốn cái gì, hết thảy cũng đều cho hắn. Một câu, không được phép chậm trễ.”

“Vâng.”

Lang Bạc tiến lên, đứng ở bên cạnh Vệ Dịch, cúi thấp đầu: “Công tử, thỉnh bên này!”

Nhưng Vệ Dịch không theo, thân mình co rụt lại sau lưng Kỷ Vân Thư, lắc đầu: “Không cần, ta muốn đi theo ca ca, ca ca đi chỗ nào ta sẽ đi chỗ ấy!”

“Điều này......” Lang Bạc nghẹn lời.

Kỷ Vân Thư nghiêng mắt, nhìn Vệ Dịch sau lưng, nói giọng dịu dàng: “Vệ Dịch, nếu ngươi còn muốn đi theo ta, hãy ngoan ngoãn nghe lời, đi tới biệt viện chờ ta trước, đợi ta xong việc, sẽ tự đi tìm ngươi.”

“Ca ca.”

“Đi đi.” Ném ra một câu, chắc chắn mười phần.

Vệ Dịch cực kỳ khó chịu, cặp tay sạch sẽ vẫn nắm chặt ống tay áo Kỷ Vân Thư, thật lâu sau, mới nới lỏng một chút.

“Vậy ca ca, ngươi nhất định phải tới tìm ta, bằng không ta không thể tìm thấy đường về nhà.”

“Yên tâm, ta sẽ đi tìm ngươi.”

Sau khi nhận được sự đảm bảo của Kỷ Vân Thư, Vệ Dịch lúc này mới di chuyển bước chân, miễn cưỡng rời đi, theo Lang Bạc đi ra khỏi đình hóng gió, lưu luyến mỗi bước đi.

Phảng phất như tách biệt sinh tử!

Chỉ là, Vệ Dịch và Kỷ Vân Thư không hề nhận ra, khuôn mặt Cảnh Dung đã biến đen!

Không chỉ đen tối hơn!

Còn có một sự ghen tuông đang cháy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.