Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 134: Q.2 - Chương 134: Chương 35: Có lẽ chỉ là hiểu nhầm




Editor: KInh thuế

Dù vậy, người kia, vẫn không thể tránh thoát trừng phạt.

Cô sẽ phải chịu trừng phạt thế nào, có lẽ, không ai biết rõ được.

Dư Dịch cúi đầu, bàn tay cậu vẫn còn run, bàn tay đánh em gái mình, nhưng, cậu không thể không làm như vậy, cậu còn có thể nhẹ tay một chút nhưng, đổi thành Kính Nguyệt Sâm, không biết cậu ta sẽ làm ra những chuyện gì, Châu Châu, em đã gây ra chuyện gì vậy.d

Đầu của cậu căng như muốn nứt ra, thật sự không biết phải làm sao.

Trong khi bọn họ đang tự nghĩ ngợi, cửa phòng y cuối cùng cũng mở ra, Dư Dịch ngẩng đầu lên, nhìn sắc mặt không tốt của bác sĩ, tâm đều chìm đến đáy vực, có phải cô ta đã…

“Bác sĩ, cô ấy thế nào rồi?” Đan Gia Dật vội vàng hỏi, sắc mặt bác sĩ thực sự rất xấu, cậu đã tính đến tình huống xấu nhất. Có phải cô ta đã…

“À.” Bác sĩ biểu lộ cứng ngắc: “Không có gì, chỉ là vết trầy da nhỏ, máu cũng đã ngừng chảy.” Anh ta nói xong, xoay người rời đi, khóe miệng Đan Gia Dật lại không nhịn được mà run rẩy. Không có việc gì, không có việc gì mà bày ra bộ mặt kém sắc thế, giống như có người sắp chết không bằng.

“Bác sĩ, nét mặt của người có thể thoải mái hơn được không?” Cách đó không xa, hộ sĩ hỏi, “Người xem nhìn sắc mặt người khiến cho người khác thật lo lắng, người có thể cười lên, như vậy, sẽ thể hiện tốt vô cùng.”

“Đành chịu, mặt tôi trời sinh đã vậy.” Giọng nói bác sĩ không khỏi lộ vẻ bất đắc dĩ, “Tôi cũng muốn cười, nhưng, đã thử qua rồi, chỉ cần tôi cười, gia đình bệnh nhân sẽ khóc.”

“Vì sao?” Hộ sĩ càng không hiểu.

“Bởi vì, bọn họ nói khi tôi cười, rất giống khóc, thậm chí, so với khóc còn đáng sợ hơn.”

“Không thể nào.” Giọng nói của bọn họ xa dần, có điều, mỗi người nghe xong đều có loại xúc động không nói thành lời.

Thật đúng là bác sĩ đáng sợ.

Cửa phòng bệnh bị đẩy ra, Thẩm Vũ Âm bình yên ngủ, trên đầu quấn dải băng trắng, trong phòng bệnh cực kì yên tĩnh, chỉ truyền đến tiếng hít thở của mấy người bọn cậu, rất nặng rất nặng.

Có điều, mọi người đều thở dài một hơi, kể cả Dư Dịch, chỉ cần cô ta không có việc gì, vậy, em gái cậu, có lẽ cũng sẽ không có chuyện gì.

Chỉ là khi một đạo ánh mắt lạnh lùng lướt qua, cậu ngẩng đầu theo bản năng nhìn thấy được lãnh ý không nguôi trong mắt Kính Nguyệt Sâm, lạnh lẽo khiến cậu rùng mình.

Chỉ cần còn cậu ta, mọi việc dường như vẫn khó mà giải quyết êm thấm.

“Sâm tử, mọi chuyện chờ Tiểu Âm tỉnh lại hãy nói, có lẽ chỉ là hiểu lầm chăng.” Dư Dịch đứng thẳng người lại, mà cho dù chờ đến khi mọi việc rõ ràng cái gì cũng không thể đụng tới em gái hắn, cho dù là Kính Nguyệt Sâm cũng đừng mong động tay chân gì đó.

“Yên lặng.” Kính Nguyệt Sâm giơ tay ngăn Dư Dịch muốn nói lại, trong phòng bệnh cần nhất yên tĩnh, giọng nói của cậu ta rất nhỏ, nhưng, âm sắc cực kì rõ ràng.

Đây không phải nơi bọn họ nên bàn luận, cho nên, ngoài tiếng hít thở ra, không cần những thứ khác.

Dư Dịch mân môi, sắc mặt cứng lạ, nhìn Kính Nguyệt Sâm vẫn quá mức bình tĩnh kia.

Kính Nguyệt Sâm xoay đầu qua, nhìn về phía Thẩm Vũ Âm, khóe môi lạnh nhạt, nếu như, đây là điều em muốn, vậy tôi nhất định sẽ đáp ứng em. “Trước khi Tiểu Âm tỉnh lại, sẽ không có ai làm gì Dư Châu, có điều.” Cậu ngừng một hơi, lại kéo dài đến quỷ dị, “Nếu cậu không trông coi cẩn thận cái đầu heo nhà cậu, một ngày nào đó, bị xử lý không chỉ có cô ta mà còn cả Dư gia đó.”

Giọng nói trầm thấp như lời ma chú, vang vọng giữa ba người họ, nghe xong, vài người đồng thời sững sờ, đây là cảnh cáo, đã bao gồm cả Dư gia, dường như, nếu không xử lý tốt việc này, vậy, có lẽ Kính Nguyệt Sâm không chỉ muốn đối phó Dư gia, tứ đại gia tốc cân bằng thế trận, sẽ bị phá vỡ hoàn toàn sao.

Lúc này, không khí trong phòng bệnh trở nên vô cùng ngột ngạt, bọn họ nhìn nhau, lại không nói bất cứ điều gì.

Đợi đến khi cô ta tỉnh, nhưng tỉnh lại thì sao, cuối cùng là hiểu lầm, nếu không phải thì sao?

Đan Gia Dật che đi ánh sáng hắt trên mặt kính, cả người như rơi xuống, mắt ánh lên một vẻ tuyệt vọng.

Dư Châu đặt hai tay trên đùi, thật ra cô rất muốn ôm lấy hai chân của mình, chỉ có điều, cô thật sự quá mập, muốn cúi gập eo xuống cũng không nổi, không đúng, cô vốn không có eo, chính là một cái hình vuông đều vô cùng.

Nhìn cửa lớn đóng chặt, cô nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, quả nhiên đúng như lời Dư Dịch nói, cô bị giam lại, hơn nữa còn đóng kín hoàn toàn, ngoại trừ cho phép Hứa Nhu vào đưa cơm nước mấy lần, ai cũng không được phép vào nữa, Dư Phẩm Thanh hay Dư Dịch, thậm chí cả cô cũng giữ nguyên động tác đó, ánh sáng từ cửa sổ không ngừng thay đổi từ chiếu rọi đến bóng râm, dường như cô đã quên mất khái niệm về thời gian.

Cô bây giờ không khác gì một tù nhân, cô quả thật đã cố ý làm bị thương người đó, người trong lòng Kính Nguyệt Sâm, hơn nữa còn thực hiện trước mặt nhiều người, quả nhiên, chính là chuyện tốt cô làm. Có lẽ từ nay về sau trong trường học, sẽ không có người như cô tồn tại nữa, không một ai, không còn đứa ngốc này, có lẽ bọn họ sẽ đều rất vui vẻ.

Thẩm Vũ Âm, cô cũng vậy phải không?

Cô tựa đầu vào thành giường, cái lạnh từ từ thẩm thấu vào da, màu xanh lam thanh nhã lại càng thêm lạnh lẽo, cô duỗi thẳng hai chân, thì ra đã sớm tê dại, vươn tay vuốt mặt, trên mặt vẫn còn cảm giác đau rát, một tát của Dư Dịch, đánh thẳng vào mặt cô, cũng không phải chưa từng bị người nào đánh qua, nhưng, đây là lần đầu tiên, cô có cảm giác đau lòng như vậy.

Mà thật ra, anh ấy cũng là, phải đánh em gái ruột của mình, là thất vọng, sợ hãi, thật sự xin lỗi, cảnh cáo của các anh ấy, cô không cách nào thực hiện, bọn họ không hy vọng phát sinh chuyện gì, nhưng, hết lần này đến lần khác, cô đều gây ra chuyện, cô còn không ngờ mọi chuyện sẽ xảy ra nhanh như vậy, trong lúc không để ý, mọi việc đã vào kết cục sẵn, còn khiến cho mọi người cùng rơi vào cái hố với kết quả không ngờ đó.

Tay cô đặt nhẹ trên lồng ngực của mình, từ bên trong lấy ra viên đá màu lam hình giọt lệ, nắm chặt trong tay, đây là thứ trọng yếu trong sinh mạng của cô, đây là thứ duy nhất cùng cô trùng sinh, cũng là tất cả những gì cô có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.