Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 164: Q.3 - Chương 164: Chương 26: Nữ quái vật




Editor: KInh thuế

Một con nhóc gầy yếu tong teo đối phó với tất cả bọn họ sao? Mỗi người chỉ cần một tay cũng đủ quật ngã con nhóc này rồi.

Người bị Dư Châu chỉ nhanh chóng bước lên, đầu óc có chút khinh địch nhưng động tác rất nhanh, Dư Châu quan sát hắn, bình thản đứng đó, chăm chú dõi theo từng cử động.

Cánh tay mở rộng cơ thể lao nhanh đến, cánh tay người đàn ông tràn trề sức mạnh, hướng đến cổ Dư Châu, bất ngờ, Dư Châu vung tay lên, cánh tay nhỏ nhắn, dường như chỉ hơi dùng sức cũng dễ dàng bị bẻ gẫy, giống như một cành cây nhỏ yếu ớt, đánh vào còn có chút mất mặt đàn ông.

Người đàn ông cười lạnh, có điều, rất nhanh, nụ cười đó nhanh chóng cứng lại, không chỉ thân thể, trán, tay, lưng đều nhanh chóng đổ mồ hôi lạnh, một, hai, ba, cuối cùng, khuôn mặt cũng méo lại, nhìn thấy bàn tay đang chế trụ tay mình chính là của đứa nhóc trước mặt.

Người con gái lại cười rất ngọt ngào, giống như đứa trẻ được ăn mật, nụ cười thuần khiết vô hại như vậy, không mang theo chút ác ý nào lại bị tố cáo bởi ánh mắt hung tàn, lạnh lẽo như lưỡi dao bằng băng từ từ mang theo sự áp bức đến ngột ngạt.

Trong mắt mọi người cô chỉ là một cô bé, vẫn còn ở độ tuổi mơ mộng hão huyền, cả ngày chỉ biết thần tượng một ngôi sao đẹp trai hay hâm mộ theo đuổi một nam sinh suất một chút, nhưng cô gái này không giống vậy, cả người như một con quỷ hút máu, chỉ muốn hủy diệt và đập phá.

Đúng là thủ hạ nhà Kính Nguyệt, không tệ lắm, có sức chịu đựng chỉ là không biết trụ được bao lâu đây?

Tay cô dùng thêm sức, bẻ cong ngón tay người đàn ông, uốn lượn như một ngọn sóng.

Không mấy ai biết, Dư Châu gầy yếu như vậy lại có một cơ thể mang sức mạnh như quái vật, có lẽ khi xưa còn béo cũng có nhưng bởi vì quá béo mà không bộc lộ ra ngoài rõ ràng được, nhớ lại mới thấy có thể nâng đỡ thân thể nặng nề, dựa đâu sụp đấy như vậy đi lại được phải có sức khỏe thế nào.

Cô ở Thiên Phù tỉnh nửa năm, đánh nhau vô số lần đến mức gầy xuống như hiện nay, loại sức mạnh kinh hồn này vẫn có. So với người bình thường không chỉ hơn năm lần sức mạnh, cho nên dù là người đã trải qua huấn luyện kĩ càng nhà Kính Nguyệt thì đã sao, không phải vẫn thua trên tay cô sao.

Đừng bao giờ coi thường đối thủ của mình, cho dù đó chỉ là một người con gái. Cũng vĩnh viễn đừng cho rằng người hiền lành sẽ không bao giờ tức giận, hay không biết trả thù.

Huống chi, cho đến bây giờ cô đều không phải loại hiền lành gì.

“Á…” Tiếng hét chói tai như giết heo vang lên, mấy chú chim trên cây bị kinh động cũng bay tán loạn bốn phía.

Năm người còn lại không dám tin vào cảnh tượng trước mắt, tay người đồng nghiệp kia đã bị vặn xoắn, âm thanh tiếng xương đứt gãy cũng vang lên răng rắc.

Dư Châu dạng chân, tay đặt trên bả vai đối thủ, sau đó, phịch một tiếng, một đòn ném qua vai tiêu chuẩn, người đàn ông còn chưa kịp phản ứng đã ngã chỏng chẹo trên đất, hắn ôm lấy nơi bả vai kêu rên thống khổ.

Cô ta là quái vật sao? Nhất định là như vậy, một người đàn ông lực lưỡng bị mọt cô gái nhỏ thấp hơn hai cái đầu quật ngã không gượng dậy nổi.

“Cả năm người các ngươi, cùng lên đi.” Dư Châu vẫn đứng tại chỗ, ngay cả một bước cũng chưa hề di động, hội họa cô không biết, khiêu vũ cô không rành, ca hát, cô chỉ mới thấy người bên đường ca hát xin tiền mà thôi.

Nhưng nếu hỏi cô am hiểu nhất cái gì, đáp án, đánh nhau.

Đánh nhau từ nhỏ, người nào từng đánh nhau qua với cô một lần đều không muốn gây chiến lần nữa. Dù sao cái danh đệ nhất lưu manh tỉnh Thiên Phù cũng không phải hư danh.

Năm người liếc nhìn nhau, đạt thành hiệp nghị, dường như con bé này cũng không phải đơn giản như bọn họ suy nghĩ, đánh đấm cũng rất có nghề.

Năm người bắt đầu cùng tiếp cận, trên mặt đất người đàn ông kia vẫn sợ hãi nhìn Dư Châu, Dưu Châu cúi xuống nhìn, cười nhẹ với hắn ta, dung mạo ôn hòa, nụ cười thánh thiện lại khiến hắn càng thêm run rẩy như rơi vào hầm băng.

Phịch, Dư Châu gập lưng, nắm tay siết chặt dồn toàn bộ lực đấm tahwnrg vào mặt một tên, hắn ta ôm mũi bị đập gẫy ngã giật lùi.

Động tác thuần thục, ánh mắt sắc lạnh, thậm chí, khóe môi nhếch lên nụ cười thị huyết, so với những sát thủ chuyên đánh đánh giết giết của nhà Kính Nguyệt còn thêm phần hung ác. Hệt như một con quái vật thật sự.

Một sức mạnh phi thường lại càng khiến người ta kính sợ.

Cánh tay mảnh khảnh ấy nhưng lại có sức mạnh kinh người, đau muốn rụng rời.

Một cước hạ xuống, chân Dư Châu còn tiện di di xuống lưng tên đó, cô đứng thẳng người lại, vỗ vỗ tay mình, đã xong.

Còn chưa đánh thaoir mái, làm sao bây giờ, cô cho rằng, Kính Nguyệt Sâm phái người ra chắc chắn sẽ đủ khiến cô vui nhưng mới được một lát đã gục, cô thất vọng quá, bọn họ thật vô tích sự.

Dường như, cô quá coi trọng mấy người này rồi, những người này khi làm nhiệm vụ đối phó với hơn chục người cũng thoải mái, rất tiếc bọn họ lại gặp phải Dư Châu, sức mạnh kì lạ không giống người bình thường, ngoại trừ Kính Nguyệt Liên cũng có thân thể mang sức mạnh lớn bất ngờ như vậy, lúc Dư Châu hai trăm cân có lẻ, cậu ta cõng cô vẫn hít thở như thường, thậm chí còn có thể khống chế Dư Châu dễ dàng, cho nên nói, nếu không đạt được tiêu chuẩn nhưu Kính Nguyệt Liên, muốn đối phó với Dư Châu chắc chắn rất chật vật.

“Lần sau, nhớ tìm đến mấy người hữu dụng chút.” Cô nhấc chân rời khỏi tấm lưng rộng của tên kia, nói thật cô vẫn rất yêu thích cảm giác mềm mại dưới chân.

Toàn bộ sáu người đàn ông ngã lăn trên mặt đất, không ngừng rên rỉ, hiển nhiên bị thương không nhẹ. Từ trước đến nay cô luôn dùng hết sức không biết nương tay là gì.

Nếu không phải cô đánh ngã bọn họ thì chính là bọn họ đánh ngã cô, mà Dư Châu cô nhất định sẽ không để mình ngã xuống, bởi vì như vậy có nghĩa là cô thua cuộc, cái giá lớn của sự thất bại, cô không thể thừa nhận được, cho nên, cô luôn hết sức bò dậy, đứng thẳng lại, cho nên người gục xuống phải là đối phương.

Trong lúc đó, cô cảnh giác liếc nhìn xung quanh, cách đó không xa khiến cô cảm nhận được mùi nguy hiểm, chỉ có điều, trong nháy mắt cô quay lưng, nguy hiểm cũng biến mất.

Là ai? Cô nheo mắt lại, vô ý dẫm mạnh lên cánh tay một người trên đất. Người đó thở dồn, hai mắt muốn nứt ra, chân cô ta là chân voi đúng không, sức lực lớn như vậy, khiến hắn thở không ra hơi nữa rồi.

Trong lúc người đàn ông thống khổ kêu rên, Dư Châu mới cảm thấy mềm mềm dưới chân, sơ ý lại dẫm lên rồi.

Có lẽ vừa rồi là ảo giác của cô sao, cô cuối cùng cũng tốt bụng rời chân ra chỗ khác, ánh mắt lóe quang mang nhìn qua bọn họ.

Kính Nguyệt Sâm, hy vọng lần sau chúng ta sẽ chơi vui hơn. Cô xoay người, sợi tóc rủ xuống khóe tai, ánh mắt sáng trong trẻo, lại là một mỹ nữ khí chất đầy mình bước đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.