Nữ Lưu Manh Sống Lại Ngoài Ý Muốn

Chương 122: Q.2 - Chương 122: Chương 23: Cô khác lạ




Editor: KInh Thuế

Vì thế, cậu muốn mập lên, nhất định phải mập, nhất định phải mập.

Cậu muốn hét to một tiếng lên, lão đại, tôi nhất định sẽ không cô phụ kỳ vọng của người với tôi, chỉ là, hình như cậu ta đã quên, không có ai kỳ vọng gì về điều đó ở cậu ta.

Dư Châu bước tới gần Thẩm Vũ Âm, nhưng đến trước mặt cô ta nửa bước thì dừng lại, hơi nghiêng người, đáy mắt là một màu ảm đạm, dường như muốn bắt đầu lại, đi học để biết Dư Châu, có thể chính thức trở thành Dư Châu.

Anh muốn, cô sẽ nhường cô ta, toàn bộ.

Chỉ là bởi,

Thiếu nợ, cuối cùng sẽ phải trả.

Đáy mắt Thẩm Vũ Âm lóe lên, tự động nhường đường, nhường đường cho một đứa béo, là đạo lý thông thường, ai bảo cô ta cần nhiều đường chứ, có điều, dường như Dư Châu cũng đang cản đường của cô. Cô đã nhường trước cho cô ta rồi.

“Dư Châu, tôi chừa cho cậu một đường, cậu cũng sẽ chừa cho tôi một đường chứ, coi như có qua có lại.” Thẩm Vũ Âm nói ra vào lúc Dư Châu sắp đi qua, cô đã tự hỏi rất lâu, có một số việc, không thể mãi im lặng, tỷ như, chiến tranh giữa hai người bọn cô, tuy cô chưa bao giờ cho rằng mình sẽ thua, bởi vì cô ta quả thật kém cô rất nhiều, nhưng, bây giờ cô lại không dám phán đoán đơn giản như vậy, một con bé mập không phải đối thủ của cô, nhưng nếu là một bàn tử biến thái có ý chí kiên cường, cô cũng không dám chắc, đương nhiên càng không thể biết trước được.

Nhưng, phương thức để bọn cô ở chung, chỉ có thể như vậy. Chỉ cần cô ta không quấn quýt lấy Sâm học trưởng của cô là được, đạo lý này ai cũng có thể, ngoại trừ anh ấy.

Môi Dư Châu mấp máy, nhắm mắt lại, khi mở ra trong mắt là đùa cợt nhàn nhạt, cô và cô ta đứng cùng một chỗ, tựa như mỹ nữ cùng quái vật, đường nhiên, Dư Châu cô là quái vật.

Rất đáng tiếc, cô ta muốn đường, cô không phải không muốn cho, mà là người khác không cho phép cô cho. Đến cuối cùng, ai mới thực sự là tên hề, cũng chưa nói trước được.

Cô đi về phía trước một bước, cố ý đong đưa thân hình mập mạp của mình, đột nhiên ngã về phía bên phải.

“Á…” Mọi người nghe thấy tiếng hét vang lên, sau đó nhìn thấy Thẩm Vũ Âm đang ngã lăn xuống, nghiêng ngả trên mặt đất, mà góc váy trong nháy mắt đó cũng vén lên trọn vẹn, lộ ra quần trong màu trắng thuần, lại là một tiếng thét chói tai vang lên, cô vội vàng kéo váy lại, bụm mặt khóc, cô không còn mặt mũi nào gặp người khác nữa, thật mất mặt mà.

Tất cả mọi người khiếp sợ nhìn một màn này, con mắt không chớp, chuyện như vậy, đối với mọi người đúng là không thể tưởng tượng nổi, Dư Châu cố ý, Thẩm Vũ Âm mắt lộ hàn quang, giống như một bộ phim quay chậm, quá không chân thực.

Dư Châu quay đầu nhìn sắc mặt không dám tin của Dư Dịch, khẽ quay mặt đi. Trong nội tâm lại trào ra cảm giác phiền muộn khó tả.

Đây mới chỉ là vừa bắt đầu mà thôi.

“Dư Châu, cô cố ý?” Thẩm Vũ Âm đứng lên, tay lại vẫn giữ ở mép váy, bị nhiều người nhìn thấy bộ dáng mình như vậy, cô hận không thể giết Dư Châu ngay lập tức.

“Đúng vậy, tôi cố ý.” Dư Châu quay đầu nhìn cô ta, nhìn thấy vẻ thảm hại của cô ta lúc này cũng không có cảm giác vui sướng nào, nếu như có thể, cô hy vọng, cô cùng cô ta không bao giờ phải gặp lại nhau, nhưng, trên thực tế luôn có rất nhiều nguyên nhân, buộc cô phải đối mặt với cô ta, mà thật ra, so với cô ta cô càng hy vọng không thích phải nhìn thấy nhau.

Lắc lắc cái mông mập mạp của mình, cô bước đi xa dần tầm mắt của mọi người.

Cho đến khi bóng người lấy tốc độ chậm chạp đó biến mất thì áp lực yên tĩnh hoàn toàn bị phá vỡ, Thẩm Vũ Âm vẫn khóc, không biết đến khi nào, từ đỉnh đầu truyền đến hơi ấm, khiến tim cô đạp mạnh nhưng lại rất ấm áp.

“Sâm học trưởng.” Cô ngẩng đầu, uất ức nhìn Kính Nguyệt Sâm, hai mắt đỏ hồng như mắt thỏ, khiến người khác đau lòng.

“Anh biết, không cần sợ, có anh ở đây.” Cậu ta ôm chặt Thẩm Vũ Âm vào ngực, động tác ôn nhu như vậy, giọng điệu dịu dàng như thế, khiến cho nữ sinh ở đó, dường như đều muốn tan nát hết cả lòng.

“Dịch, có phải đêm qua Tiểu Trư ngủ không ngon giấc không?” Đan Gia Dật lau cặp kính mắt của mình, không thể tin được, việc mà con bé vừa làm, nếu là tính cách bây giờ, cô phải xem Thẩm Vũ Âm như không khí mới phải, sau đó đi lướt qua cô ta, cố ý đụng ngã cô ta, khiến cho cô ta xấu mặt.

Cô không phải người như thế, cậu không tin.

“Nó ngủ rất ngon.” Khuôn mặt Dư Dịch bình tĩnh, nhìn đến ánh mắt đầy trách cứ của Kính Nguyệt Sâm, nội tâm không khỏi tràn đầy áy náy, dường như, cậu lại để cho Nguyệt Sâm làm khó.

Châu Châu, đúng là không thể bớt lo, chỉ cần đối mặt với Kính Nguyệt Sâm vẫn có thể làm ra những chuyện mọi người không ngờ.

Tả Tư Viêm vỗ bả vai Dư Dịch, cậu ngẩng đầu, nhìn bầu trời vốn trong xanh lại có mây đen kéo đến, xem ra, thời tiết sắp thay đổi rồi.

Biện pháp cứu vãn.

Trình Vũ nhặt mảnh kính rơi trên mặt đất, hai mảnh kính đã vỡ nát hoàn toàn, bây giờ cậu không biết muốn đi trách cứ Dư Châu hay đi lo lắng cho Thẩm Vũ Âm, trước mắt cậu như có sương mù, cái gì cũng không nhìn rõ, nhưng, như vậy càng tốt, không cần thấy rõ cái gì. Người kia không phải lão đại của cậu, không phải là đại tỷ, càng không phải người đã nâng cậu dậy trước sự cười nhạo của mọi người Dư Châu, không phải, tuyệt đối không phải.

Thất vọng cứ không ngừng tràn ra, dường như cậu đã ngưỡng mộ sai người, nhưng, vẫn không ngừng hy vọng, cô chỉ là vô ý thôi, nhưng, trực tiếp như thế, coi như cô là một chiếc xe tải, cũng có thể dễ dàng đi qua, vậy mà cô vẫn đụng ngã Thẩm Vũ Âm, chỉ va chạm như vậy, lại khiến Thẩm Vũ Âm lộ hết đồ bên trong.

Cô ấy sẽ trở thành trò cười trong trường học này, cho dù không phải quang minh chính đại mà nói ra, nhưng sau lưng thì sao.

Cô ấy là người bị Kính Nguyệt Sâm nâng danh tiếng lên đỉnh đầu ngọn sóng, chỉ một chút gió thổi cỏ lay, mọi người đều sẽ biết hết.

Lão đại, lần này người hại cô ấy đủ thảm.

Dư Châu dựa trên một gốc cây, cô nhìn thẳng phía trước, hai mắt nheo lại nhìn không rõ, nhưng vẫn nhìn ra được đáy mắt cô vô thần.

Gió nhẹ thỉnh thoảng lướt qua, lướt qua sợi tóc trên trán cô, giống như một dải đen hắc tuyến lướt qua, quấn lên người cô, càng ngày càng chặt, khiến cô như không có cách nào thở được nữa.

Phịch một tiếng, sợi dây bị đứt, trước mắt cô là dòng nước mắt nhạt nhòa vẫn cố chấp nơi khóe mắt.

“Nhóc con.” Người thanh niên chậm rãi đi tới cạnh cô, tuy không nhìn rõ mặt anh ta, nhưng có thể nhìn rõ bờ môi mím chặt lạnh nhạt không vui, nụ cười trong ký ức rõ ràng vẫn còn mới mẻ như vậy.

Dư Châu nhìn theo đường nét chiếc mặt nạ anh ta đeo, trong lòng càng thêm chua xót.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.