Nữ Hán Tử Xuyên Qua Làm Ác Bá

Chương 42: Chương 42: Đinh nữ đại thấy chết không cứu




Nam: Sau này truyện sẽ do bạn Không Bằng Cầm Thú đăng. Nam chỉ sáng tác thôi, vì vậy tốc độ sẽ giảm rất nhiều. Nam cũng bận đi làm, cộng thêm còn hai hố nên thời gian khá eo hẹp. Có điều dự án sẽ lấp hố này hoàn đầu tiên. Cám ơn các bạn đã ủng hộ.

Cháo ở cổ đại nấu làm sao nhừ ngon như ở hiện đại. Cái này lại phải ôn lại tuổi thơ rồi, hồi đó khi ở với ông bà, vì chuyện thiếu củi khô đun nấu, hằng ngày nàng chỉ có thể ăn cơm nấu loãng với nước, bởi vậy, Đinh Gia Hòa không hề cảm thấy có chút áp lực, vét cơm dưới đáy nồi cực kỳ thành thục. Đinh lão đứng nhìn mà tức giận đến mức đảo nồi rau xào đến nát bét, cái thứ quỷ đòi nợ, đã không đi làm còn khôn ăn, nó tham ăn như vậy sao không bị nghẹn chết đi.

Ăn no, Đinh Gia Hòa cầm giỏ trúc tàn tàn dạo quanh bờ đê, thời tiết lúc này còn rất lạnh, tuy nữ nhân ở Nữ tôn da dày thịt béo, nhưng cũng không thể chống chọi với cái lạnh thấu xương, ai đi ra đường đều phải khoác hai ba cái áo giữ ấm. Nhìn lại bản thân chỉ mặc một bộ áo quần mỏng manh, Đinh Gia Hòa đột nhiên cảm thấy bản thân thật là trâu.

Chọn một khúc đê rậm rạp cỏ, Đinh Gia Hòa xắn tay áo và ống quần bước xuống.

“Shit!” Cái gì đây, chân vừa bước xuống đã cấn cấn thứ gì đó, nàng cúi người đưa tay mò mò.

“Con cua đồng?”

Nhớ lại món bún riêu cua, món rau mùng tơi giã cua ăn với cà mắm, món cua rang me,... Nuốt một ngụm nước miếng, ánh mắt Đinh Gia Hòa sáng lên, vừa bỏ con cua vào giỏ trúc đeo bên hông, vừa chăm chú mò tay thọc vào hang nhỏ, lần này có cảm giác trơn trượt, to tầm ba ngón tay, móc ra, thì ra là một con cá lóc. Chà, cá lóc nướng là ngon bá cháy, bắt thêm được mấy con tôm và vài con cá rô phi, Đinh Gia Hòa cảm thấy rất hài lòng. Như vậy là có thể bày một bữa tối hoành tráng rồi.

Giờ chỉ cần đi kiếm thêm ít rau ăn kèm là ổn thỏa, giá như có thể kiếm thêm ít xả hay ớt cay thì còn gì tuyệt vời hơn.

Không ngờ lần này lại thấy Giang Diệp Hồng và một nam tử trẻ tuổi, nhìn vẻ mặt gấp gáp của y và vẻ mặt tái nhợt của nam tử bên cạnh, Đinh Gia Hòa nhướn mày tàn tàn đi ngang qua.

“Đinh nữ đại, ngươi không nhìn thấy tiểu Minh đang bị thương sao?” Giang Diệp Hồng và tiểu Minh thấy Đinh Gia Hòa đi tới nhưng không lên tiếng cầu cứu, nếu là người khác, hai người họ chắc chắn sẽ dịu dàng mở miệng xin giúp đỡ, cho dù hai người không lên tiếng thì người ta cũng hảo tâm giúp đỡ. Bởi vì họ khinh thường Đinh Gia Hòa, nhưng không ngờ nàng lại đi thẳng một nước, bất đắc dĩ, Giang Diệp Hồng phải nén cơn tức giận lên tiếng. Đồ bà cô ế đã keo kiệt còn không có lương tâm, ế cả đời cũng đáng.

Nhíu mày quay đầu lại, Đinh Gia Hòa không kiên nhẫn nói:

“Chuyện gì?”

Cổ họng ghẹn lại, ngực phập phồng liên tục, cắn môi, Giang Diệp Hồng khó khăn nói:

“Tiểu Minh không may trượt chân, bây giờ chân rất đau, Đinh nữ đại... ngươi có thể giúp tiểu Minh được không?”

Không cần nghĩ ngợi, Đinh Gia Hòa liền đáp:

“Không thể. Nếu không còn chuyện gì nữa thì ta đi đây.”

Nói xong, nàng xoay người tiếp tục đi thẳng.

“Đinh nữ đại! Ngươi đứng lại cho ta.”

Tiếp tục đi thẳng, Đinh Gia Hòa ghẹo chân vào con đường nhỏ khác, mặc cho Giang Diệp Hồng dậm chân tức tối.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.