Nữ Đế Xinh Đẹp: Bảy Phu Tranh Sủng

Chương 10: Chương 10: Sát thủ đột kích




Edit: Thiên Mạn

Trước cửa Dạ Vương phủ, hai thạch sư cao lớn hùng vĩ chia làm hai bên, đại môn màu đỏ thắm, hai bên đều có thị vệ trông coi, trên tấm bảng màu đỏ thắm viết ba chữ to rồng bay phượng múa “Dạ Vương Phủ”, lộ ra sự trang trọng tôn quý cùng uy nghiêm của hoàng gia.

Nguyệt Mộng Tâm nhẹ lay động quạt xếp mới mua, trên mặt tươi cười đi tới, đối với một thị vệ chào hỏi: “Vị đại ca này, có thể hay không thông báo một tiếng cho Dạ Vương gia, có bạn cũ tới chơi.”

Thị vệ thấy mỹ thiếu niên trước mắt khí độ bất phàm, ngoài mặt vô tình nói: “Công tử xin chờ một chút, tiểu nhân đi thông báo một tiếng.”

Đợi nửa ngày, một lão đầu có chòm râu dê dài ăn mặc như quản gia đi tới, hai mắt lộ ra tinh quang dò xét Nguyệt Mộng Tâm, cung kính nói: “Công tử, Vương gia nói đợi công tử đã lâu, mời công tử cùng lão nô vào phủ.”

Tươi cười trên mặt Nguyệt Mộng Tâm cứng đờ, lập tức minh bạch Dạ Ly Hoan là hướng về phía nàng: “Cái kia đa tạ quản gia rồi.” Đi theo quản gia vào Vương phủ.

Chẳng lẽ hắn nhận ra nàng là đại tiểu thư phủ Thừa Tướng, ngẫm lại cũng rất không có khả năng, dung nhan của nàng đã sớm cải biến, hẳn là hắn ngược đãi thị thiếp, hắn không thích nữ nhân ưa thích nam nhân, cảm giác có khả năng này, cây quạt trong tay thu vào, binh tới tướng đỡ, nước đến đất ngăn, nàng nhất định phải mang Thanh Trúc đi ra.

Đi trên hành lang uốn khúc, trong vương phủ, hoa và cây cảnh tập trung, cỏ thơm um tùm, núi đá lởm chởm, đình đài lầu các, rường cột chạm trổ, chằng chịt hấp dẫn, xem phong cảnh như vẽ, trong nội tâm Nguyệt Mộng Tâm thầm khen, nơi tốt.

Từ cơn gió mát phật đến, truyền đến hương hoa sen nhàn nhạt, cách đó không xa liền chứng kiến một mảng lớn ao sen, đủ màu trắng hồng nhạt tranh nhau khoe sắc, giữa ao sen có một tòa đình nghỉ mát, kết nối bằng một hành lang cẩm thạch.

Tiếng đàn du dương truyền đến, sắc mặt Nguyệt Mộng Tâm ngưng trọng, từng bước một đi lên trước, nữ tử đánh đàn trong lương đình là Thanh Trúc.

Thu hồi ánh mắt, lại rơi vào trên người Dạ Vương Dạ Ly Hoan đang chắp tay đưa lưng về phía nàng, nàng vừa đến dị giới này, người nam nhân này liền làm hại nàng chịu tai bay vạ gió, tại Bách Hoa Lâu làm cho nàng kinh ngạc, nghĩ tới những thứ này liền một hồi lửa giận, bất quá quân tử báo thù, mười năm không muộn, huống chi đắc tội loại nữ nhân keo kiệt như nàng, đồng tử màu đen hiện lên một vòng hào quang nguy hiểm.

Tiếng đàn thanh u đình chỉ, Thanh Trúc thấy nàng liền chấn động, đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp, kìm lòng không được thì thào kêu lên: “Công tử.”

Nguyệt Mộng Tâm đối với nàng cười nhạt một tiếng, lúc này Dạ Ly Hoan đã xoay người, nhìn nam nhân trước mắt, lập tức hai mắt tỏa sáng.

Một thân áo gấm trường bào màu đen Lưu Vân tay áo rộng rải, thân hình cao lớn cao ngất, khí vũ hiên ngang, một đầu tóc đen như mực được trâm bạch ngọc quán lên, ngũ quan tuấn mỹ như đao khắc, đôi mắt đen như mực hiện lên một tia trêu, khóe miệng chứa đựng ý cười tà mị, trên người hồn nhiên thiên thành tán ra khí phách, trời sinh chính là vương giả quân lâm thiên hạ, làm cho người ta không thể kiềm chế muốn thần phục dưới chân hắn.

Ánh mắt Dạ Ly Hoan sáng rực đánh giá nàng, một thân áo dài màu trắng, một đầu tóc đen tùy ý dùng dây lụa màu trắng trói buộc, trên gương mặt tuyệt mỹ là khí khái hào hùng bức người, cầm trong tay một cái chiết phiến, thần thái tiêu sái phong lưu.

Lúc ở trà lâu nhìn thấy ‘hắn ta’, cũng cảm giác thú vị, nhìn như người vô tình nhưng lại hữu tình: “Bổn vương đã biết rõ ngươi sẽ đến, mời ngồi, Nguyệt công tử.”

Nhẹ nhàng phất phất tay, lão quản gia thức thời rời khỏi đình nghỉ mát.

Nguyệt Mộng Tâm híp mắt, sắc mặt trầm xuống, hắn điều tra nàng, bất quá tin tưởng cũng tra không ra cái gì, lạnh lùng nói: “Vương gia không biết tìm ta có chuyện gì?”

“Bổn vương muốn mời Nguyệt công tử nhập quý phủ làm môn khách, không biết Nguyệt công tử có nguyện ý hay không, bổn vương cam đoan Nguyệt công tử có thể hưởng dụng vinh hoa phú quý.” Dạ Ly Hoan đi đến trước mặt của ‘hắn ta’, nói ngay vào điểm chính.

Nguyệt Mộng Tâm có chút nhíu mày, khóe mắt nhịn không được kéo ra, làm môn khách nàng còn không muốn chết quá sớm, cùng hoàng gia kéo lên quan hệ, chính là một vòng xoáy cực lớn, một con đường tràn đầy máu tươi không đường lui, chỉ có người thắng mới có thể sống đến cuối cùng, người này cây to đón gió, mỗi ngày có thích khách ám sát, ngoài sáng ngầm đấu, sống so con chó còn mệt mỏi.

“Thật xin lỗi, ta không có hứng thú.” Nguyệt Mộng Tâm khẽ lắc đầu, gọn gàng dứt khoát cự tuyệt.

Phảng phất biết rõ hắn sẽ không đồng ý, Dạ Ly Hoan khẽ cười một tiếng, đi đến bên cạnh đình nghỉ mát, nắm lên một chút điểm tâm quăng vào trong ao sen, chậm rãi nói: “Nguyệt công tử, nếu như ngươi nguyện ý làm môn khách quý phủ ta, ta sẽ đưa Thanh Trúc cho ngươi, ngươi thấy thế nào.”

Trong ao sen, vô số cá chép tụ tập cùng một chỗ, cướp đoạt lấy thức ăn, trong khoảng thời gian ngắn, tiếng nước bốc lên, sóng nước lăn tăn.

Thanh Trúc đứng một bên trong mắt tràn đầy lo lắng nhìn Nguyệt Mộng Tâm, nhẹ nhàng lắc đầu, công tử không thể đáp ứng, đây hết thảy đều là nàng sai, dù thế nào cũng không thể đáp ứng, nếu như đáp ứng, nàng cả đời cũng không thể tha thứ cho bản thân.

Trong truyền thuyết Dạ Vương tính cách hỉ nộ vô thường, thị huyết vô tình, thường thường bởi vì một việc nhỏ, cũng muốn mạng người.

“Thật có lỗi, Vương gia, ta bình sinh ghét nhất bị người uy hiếp, ta đi trước.” Nguyệt Mộng Tâm lưu loát xoay người, nàng cũng không có thời gian cùng nam nhân nguy hiểm này chơi tâm cơ, nàng không phải cá trong ao hoa sen, vẫn là trở về hảo hảo làm một phát giấc ngủ.

Chuyện cứu người không vội, buổi tối nàng tìm đến đây, trực tiếp mang Thanh Trúc đi.

“Ngươi đi tiêu sái như vậy…, ta sẽ giết nàng Ah.” Thanh âm Dạ Ly Hoan ở sau lưng nàng vang lên.

Nguyệt Mộng Tâm xoay người, nhìn Dạ Ly Hoan chẳng biết lúc nào đã bắt lấy cổ Thanh Trúc, khóe môi câu dẫn ra một nụ cười tà dữ tợn, cười đến làm cho lòng người hàn, con ngươi u ám như hàn băng ngàn năm, lãnh khốc vô tình.

Thanh Trúc nghe được Nguyệt Mộng Tâm cự tuyệt, trong nội tâm nhẹ nhàng thở ra, không nghĩ tới Dạ Vương sẽ dùng bản thân để uy hiếp công tử, bàn tay lớn như sắt trảo kháp trên cổ làm cho nàng không thể hô hấp, trong nội tâm cười cười, nàng chết cũng tốt, như vậy Dạ Vương gia không bao giờ … có khả năng uy hiếp được công tử.

Sắc mặt Nguyệt Mộng Tâm tức khắc lạnh như băng, nhìn sắc mặt Thanh Trúc dị thường tái nhợt, bắt đầu trợn trắng mắt.

Kiếp trước ở trong cổ mộ bị người giết chết, đối với Nguyệt Mộng Tâm mà nói ảnh hưởng quá lớn, trong nội tâm nàng đối với bản thân thề, tại kiếp này, cho dù ném đi tánh mạng, cũng tuyệt không lại chịu bất luận uy hiếp nào, kiếp trước cùng kiếp này giao thoa cùng một chỗ, có cảm giác giật mình như mộng, trong nội tâm đau xót như bị đao nhọn khoét vào.

“Vương gia, hôm nay trời trong nắng ấm, đúng là thời tiết tốt để giết người, nhanh lên giết nàng a, ta cũng muốn nhanh trở về ngủ.” Quạt xếp trong tay Nguyệt Mộng Tâm xôn xao bỗng chốc bị mở ra, nhẹ nhàng lắc, không nói ra được có bao nhiêu phong lưu tiêu sái, phảng phất giống như đang thưởng thức một cảnh đẹp.

Nếu như Thanh Trúc chết rồi, nàng sẽ vì Thanh Trúc báo thù, tra tấn người nam nhân này muốn sống không được, muốn chết không xong.

Dạ Ly Hoan hơi sững sờ, buông cổ Thanh Trúc ra, tùy ý liều lĩnh cười to, hai mắt lộ ra thưởng thức, càng làm hắn muốn giữ hắn ta ở lại.

Thân thể Thanh Trúc mềm nhũn, té nhào trên đất, hai tay vuốt cổ, mãnh liệt ho khan.

“Nguyệt công tử, bổn vương rất thưởng thức ngươi, không bằng chúng ta làm bằng hữu a, dùng huynh đệ tương xứng, nữ tử này sẽ đưa cho huynh đệ.” Dạ Ly Hoan cười tà mị.

Gió kéo vạt áo đen của hắn, màu đen bay múa, bồng bềnh muốn bay, mê hoặc lòng người.

Nguyệt Mộng Tâm nhìn qua nam nhân ở trước mắt, trong nội tâm một hồi im lặng, tiên lễ hậu binh, đường kẹo thêm cây gậy cùng một chỗ sử dụng, bản thân thanh tú coi như không tệ, đổi người bình thường đã sớm lập tức gật đầu đồng ý.

“Vậy cám ơn Vương gia đưa tiễn, đây là ngân phiếu, ta không muốn thiếu nợ nhân tình của Vương gia.” Nguyệt Mộng Tâm lấy ra ba vạn lượng ngân phiếu đưa tới trước mặt của hắn, không muốn nhấc lên bất luận quan hệ gì.

Dạ Ly Hoan cũng không có tức giận, ngón tay thon dài tiếp nhận ngân phiếu, đáy mắt xẹt qua một tia nghiền ngẫm, khẽ cười nói: “Nguyệt công tử, bổn vương có chuẩn bị rượu nhạt, không bằng uống chung một ly như thế nào? Nếu như Nguyệt công tử cự tuyệt bổn vương nữa, cái kia bổn vương thật đúng là không còn mặt mũi.”

“Đa tạ Vương gia khoản đãi, ta sẽ không khách khí.” Nguyệt Mộng Tâm khách sáo nói.

Cũng không lâu lắm, lão quản gia mang theo mấy tỳ nữ bưng bình rượu tinh xảo và thức ăn đặt lên bàn đá, Thanh Trúc tiếp tục đánh đàn, tiếng đàn như nước chảy chảy nhỏ giọt, ngọc châu rơi, gió mát không ngừng thổi qua, lụa mỏng trong đình tung bay, mang theo vài phần mông lung.

Dạ Ly Hoan cầm bình rượu Thanh Hoa rót một ly đưa tới trước mặt Nguyệt Mộng Tâm, cười đinh đinh nói: “Rượu này gọi Thanh Hoa, là hôm qua phụ hoàng ban cho bổn vương đấy.”

Một cổ hương hoa nhào vào chóp mũi, Nguyệt Mộng Tâm bưng lên chén rượu nhỏ trên bàn đá sứ trắng, uống một hơi cạn sạch, mới vào miệng là ngọt ngon miệng, lập tức hương vị thay đổi, rượu dịch cay độc sặc đến yết hầu, thiếu chút nữa đem rượu trong miệng đều phun ra.

“Ha ha ha, Nguyệt công tử rượu này vừa vặn rất tốt, bổn vương là yêu vị cay độc này.” Dạ Ly Hoan nhìn ‘hắn ta’ đầy mặt đỏ lên, sáng sủa cười to nói.

Nguyệt Mộng Tâm trừng mắt liếc hắn một cái, trong nội tâm một hồi tức giận, người này cố ý không nói với nàng, làm cho nàng xấu mặt đấy, ấn tượng của hắn trong nội tâm càng ngày càng kém, chỉ có một bộ túi da tốt.

Thanh Trúc liếc nhìn Nguyệt Mộng Tâm, đôi mắt hiện lên ý cười nhàn nhạt, nàng biết rõ công tử trong nội tâm nhất định là quan tâm nàng, trong nội tâm một hồi vui sướng, chỉ cần có thể đứng ở bên người công tử, làm trâu làm ngựa nàng cũng cam tâm tình nguyện.

Dạ Ly Hoan tự rót cho mình một chén rượu, nhìn người trước mắt, con mắt màu đen ngưng tụ, trên gương mặt trắng như sứ của ‘hắn ta’ nhiễm lên nhàn nhạt đỏ ửng, như một đóa hồng mai, tuyệt diễm quyến rũ.

Tức khắc, hắn hồi thần, trong nội tâm âm thầm kỳ quái, hắn vì sao xem một người nam nhân đến ngẩn người, đây là bình sinh lần thứ nhất.

Bỗng nhiên truyền đến tiếng địch bén nhọn, sáu hắc y nhân trên không ao sen bay vút đến, sắc mặt Dạ Ly Hoan biến hóa đứng lên, trong đôi mắt thâm thúy hiện lên âm lệ, chết tiệt, dám quấy rầy nhã hứng của hắn, hắn muốn bọn chúng tất cả đều chết không toàn thây.

Nguyệt Mộng Tâm nhịn không được trợn trắng mắt, muốn mắng to một tiếng, nàng đã biết rõ cùng cái Vương gia nguy hiểm này ở chung một chỗ sẽ không có chuyện tốt, thích khách lại tới nữa, trong nội tâm than nhẹ một tiếng, hiện tại chuyện duy nhất có thể làm là đưa Thanh Trúc đến địa phương an toàn, miễn cho giống như lần trước không may mắn bị đâm một cái, nàng chỉ mới bắt đầu luyện Hồng Mông tiên huyền, căn bản không phải đối thủ của hắc y nhân, ba mươi sáu kế chạy là thượng sách.

Một cái như mị lách mình, ôm eo nhỏ của Thanh Trúc hướng về hành lang đình nghỉ mát bay đi, lại bị một thân ảnh hắc sắc ngăn trở đường đi.

Nguyệt Mộng Tâm lách mình rút lui vài bước, đem Thanh Trúc ngăn tại phía sau của mình, giữa lông mày nhíu chặt, sâu trong mắt hiện lên ám chìm âm lãnh, trên mặt tươi cười nói: “Vị thích khách đại ca này, ngươi có phải tính sai người hay không, người ngươi muốn giết ở đó.” Thuận tay chỉ vào Dạ Ly Hoan đang đánh nhau ở cách đó không xa.

Nam tử một thân áo đen toàn thân tản ra khí tức khắc nghiệt, trong mắt tràn đầy âm trầm, một câu cũng không nói, nhanh như thiểm điện hướng nàng công kích.

Nguyệt Mộng Tâm nhịn không được nguyền rủa tổ tông mười tám đời tên thích khách này, con mắt nhất định là mù, chính chủ không giết, lại tới giết nàng một vô danh tiểu tốt, lên tiếng kêu to lên: “Thích khách, Vương gia gặp chuyện, người mau tới a…, người đâu mau tới a…!”

Dưới chân cũng không nhàn rỗi, nhanh tay bắt lấy Thanh Trúc, mũi chân điểm nhẹ nhanh chóng hướng về phía ao sen bay đi. Nàng kêu như vậy, có lẽ thị vệ trong Vương phủ đều nghe được.

Thân mình Dạ Ly Hoan như mị, cầm lấy chiếc đũa trên bàn bắn ra, nhanh như thiểm điện, ám khí đánh trúng một người áo đen, thân thể hắc y nhân từng đợt run rẩy, ngã xuống bỏ mình.

Trường kiếm trong tay năm hắc y nhân khác ngay ngắn hướng chém ra, gió kiếm liệt liệt có tiếng, hóa thành năm quang mang màu trắng đem Dạ Ly Hoan bao bọc ở bên trong.

Dạ Ly Hoan khinh thường hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hiện lên hào quang thị huyết dày đặc, xoáy lên lụa mỏng trong đình nghỉ mát, chân khí trong cơ thể rót vào bên trong lụa mỏng, kiếm khí đụng phải lụa mỏng, như đá chìm đáy biển trở nên vô lực, lụa mỏng tạo ra vòng xoáy khí lưu, công hướng năm hắc y nhân.

Oanh một tiếng, năm người nhao nhao bay ngược rơi xuống đất, tất cả nôn ra một ngụm máu tươi, xem ra là bị thương nặng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.