Nỗi Lòng Hoa Tầm Gửi

Chương 50: Chương 50: Chương 49




Editor: Đào Sindy

Nhìn thấy Tô Đường, nét mặt Quý Tử Khiêm chưa từng xuất hiện chấn động đặc biệt. Ánh mắt anh ta dừng lại trên người cô không đến một giây, sau đó không để ý dời đi chỗ khác.

Tô Đường cười, cũng không có để thái độ của Quý Tử Khiêm trong lòng, cô quay người đi đến ổ của Bánh Bao Nhỏ.

Cô và anh ta, như bây giờ, cũng rất tốt.

Người trong sảnh Tô Đường cũng không nhận ra, cho nên sau khi cô cho Bánh Bao Nhỏ ăn mấy con cá nhỏ, thì ôm vào ngực rồi đi ra ngoài vườn. So với đại sảnh ăn uống linh đình, quần là áo lụa, ngoài vườn lại rất vắng lặng. Giờ phút này, trong vườn chỉ có mình cô, ánh trăng soi bóng cây thưa thớt trên nền đất.

Tô Đường đi đến chỗ đèn sáng, sau đó ngồi xuống ghế đá. Bánh Bao Nhỏ khéo léo nằm trên khuỷu tay cô, kêu meo meo vài tiếng, cô khẽ vuốt mèo con đầy lông dưới tay, Bánh Bao Nhỏ thích ý lăn lộn trong ngực cô, Tô Đường không khỏi cười khẽ một tiếng.

Lúc này, cô nghe được cách đó không xa có tiếng bước chân người đến gần, cô vô thức ngẩng đầu nhìn lên, ngoài dự liệu, người tới lại là Quý Tử Khiêm. Hình như anh ta đi ra hút thuốc, bởi vì trong tay anh ta cầm một điếu thuốc vẫn chưa đốt, tay khác thì cầm bật lửa, xem ra đang chuẩn bị đốt.

Ánh mắt hai người lơ đãng giao thoa trên không trung, song phương đều có chút kinh ngạc. Bởi vì đang có tụ tập người nổi tiếng, người phần lớn đều giành giật từng giây muốn kết giao một số người, hận thời gian có thể nhiều một chút, lại nhiều một chút, sao có người ngốc đến lãng phí thời gian trốn ra sau vườn cơ chứ?

Nhưng hết lần này tới lần khác, còn có người ngu như vậy. Thậm chí không chỉ một người.

Lúc này, Bánh Bao Nhỏ lại meo meo kêu hai tiếng. Tiếng kêu của mèo con trong đêm rất rõ ràng.

Ánh mắt Quý Tử Khiêm bất động xẹt qua mèo con trên người Tô Đường, trong mắt cực nhanh hiện lên một chút nghi hoặc, một lát sau, anh ta phá vỡ yên tĩnh, nét mặt mang theo vài phần không hiểu: “Cô Tô thích nuôi mèo?”

Lúc Quý Tử Khiêm nói chuyện rõ ràng, giọng như ngọc thạch. Ngoại trừ khuôn mặt đẹp trai, còn có giọng nói hay làm người ta nghe mãi không quên. Đã cách nhiều năm, lại một lần nữa nghe được giọng Quý Tử Khiêm, Tô Đường có cảm giác dường như đã mấy đời.

Quý Tử Khiêm biết cô họ gì, Tô Đường cũng không cảm thấy bất ngờ, làm cô ngoài ý muốn chính là, Quý Tử Khiêm sẽ hỏi câu hỏi kì lạ thế này.

Hôm nay bọn họ chỉ mới gặp lần đầu, vấn đề này, hình như có chút đường đột và thất lễ, nhìn qua không giống như là phong cách của Quý Tử Khiêm. Nhưng Tô Đường vẫn gật đầu.

Quý Tử Khiêm dừng một chút, sau đó thả điếu thuốc về lại hộp.

Trong trí nhớ của Tô Đường, Quý Tử Khiêm không hút thuốc lá.

Nhưng tình cảnh vừa nãy lại phá vỡ nhận biết của cô. Thế mà cô không biết, lúc Quý Tử Khiêm mười tám tuổi có hút thuốc đấy. Tô Đường không khỏi cười tự giễu, xem ra, bọn họ quen nhau một năm, nhưng trên thực tế cô không có hiểu rõ Quý Tử Khiêm chút nào. Đã không hiểu rõ quá khứ, cũng không hiểu rõ thân thế của anh ta, cho dù không có Hứa Ngưng Đông, hai người bọn họ chia tay cũng là tất nhiên.

Nghĩ như vậy, Tô Đường không muốn tiếp tục ở cùng Quý Tử Khiêm. Cô đứng lên, nói một tiếng “Xin lỗi không tiếp được rồi” với Quý Tử Khiêm rồi vội vàng rời đi.

Tô Đường một lần nữa về đến đại sảnh, Khương Trì đang tìm cô khắp nơi, thấy cô xuất hiện, lúc này Khương Trì mới thở phào nhẹ nhõm: “Bánh bao, em đi đâu vậy?”

Tô Đường mím môi: “ Em ôm Bánh Bao Nhỏ ra ngoài vườn đi dạo. “

Khương Trì không hỏi nhiều nữa, anh nhận Bánh Bao Nhỏ trong ngực Tô Đường, đưa cho dì Lục bên cạnh, sau đó kéo tay Tô Đường: “Đi, anh dẫn em đi làm quen một số người.”

Khương Trì dẫn Tô Đường đi khu dành cho nữ, nơi đó ngồi chừng mười mấy người, nhỏ nhất khoảng bốn năm tuổi, lớn nhất, nhìn qua đã hơn bảy mươi tuổi. Tô Đường ở trong đám người nhìn thấy một người quen, là Khương Khinh Khinh. Nhưng Khương Khinh Khinh luôn quay đầu và đang nói chuyện cùng các cô gái bên cạnh như không xem trọng cô, không cô cô một ánh mắt.

Khương Trì rất cung kính với bà cụ lớn tuổi nhất: “Bà nội.”

“Ai, A Man tới đây.” Bà nội Khương Trì nói chậm rãi, nhưng rất hòa ái, nghe như đang gọi nhũ danh, Tô Đường vẫn kinh ngạc chớp mắt. Cô nhớ đây là một cái tên kiêu hùng trong lịch sử, nhũ danh của Tào Tháo. Từ này trong nhũ danh có thể thấy được kỳ vọng cực lớn nhà họ Khương dành cho Khương Trì.

“ Bà nội, đây là Tô Đường cháu vừa nhắc với bà.” Nói xong, Khương Trì kéo Tô Đường đến bên cạnh mình.

Bà nội ồ một tiếng, nói: “ Bà nội đã biết, cháu nhanh đi chào hỏi khách khứa đi. Hôm nay khách quý tới rất nhiều, đừng làm chậm trễ người ta.”

“Bà nội, em ấy nhát gan, nhưng tính tình rất tốt.” Khương Trì không yên tâm lần nữa dặn dò một tiếng.

Bà nội nghe vậy nở nụ cười, mấy người họ hang nữ xung quanh cũng cười ra tiếng. Bà nội cười rộ lên, nếp nhăn ở đuôi mắt rất rõ ràng, nhưng nụ cười lại thân thiết, bà khoát tay với Khương Trì: “Được rồi, không lẽ còn nói chúng ta bắt nạt cô bé à? Cháu đi mau lên.”

Nghe bà nội nói như vậy, Khương Trì quay sang nói với Tô Đường: “ Tính tình bà nội rất tốt, em ở đây theo trò chuyện cùng bà một hồi đi.” Vừa mới dứt lời, đám bạn thân đã gọi tên anh, Khương Trì cũng không rảnh nói thêm gì nữa, hôm nay anh quá bận, chỉ có thể đi thẳng.

Sau khi Khương Trì đi, bà nội vẫy tay với Tô Đường: “Đến đây, Đường Đường đúng không, tới đây ngồi này.”

Tô Đường có chút câu nệ ngồi cạnh bà.

Cô ngồi xuống, Mười người khác trong chốc lát đều nhìn về phía cô. Ngoại trừ Khương Khinh Khinh và một cô bé bốn năm lại, những người phụ nữ khác đều xinh đẹp tinh xảo, phục sức vừa vặn.

Trong đó chợt có một phụ nhân hơn bốn mươi tuổi nói: “Thật sự là rất lâu chưa từng gặp cô bé nào xinh đẹp đến thế. “

Bà nội phụ họa một tiếng: “Đúng nha, dáng dấp rất xinh đẹp. Trách không được làm người khác thương như vậy.” Nhìn thấy Tô Đường hơi câu nệ, bà ấm giọng nói: “ Cháu ở đây đừng ngượng ngùng. A Man đã giới thiệu sơ hoàn cảnh của cháu trước khi cháu đến, khó được người khiến nó để tâm đến như vậy.”

Nói xong, bà nội ý tứ sâu xa nhìn Tô Đường.

Tô Đường nghe vậy, trên mặt hơi nóng lên.

Bà nội ôn hòa cười: “Hôm nay bà mới biết lão tứ đưa cháu về, nghe nói mẹ cháu không còn?”

Tô Đường nhẹ giọng vâng một tiếng. Bà cụ nói tiếp: “ Thật là đứa bé đáng thương. Ba cháu tên gì thế?”

Tô Đường mím môi, nhỏ giọng nói: “ Cháu lấy họ mẹ.”

“ Ừ.” Bà cụ vừa mới chuẩn bị hỏi, đột nhiên nghĩ đến gì đó, bà trầm ngâm hai giây, hỏi: “ Mẹ cháu tên gì?”

“ Tô Đường do dự trong chốc lát, nói: “Tô Tố.”

Nét mặt bà cụ lập tức trở nên phức tạp: “Cháu là con gái Tô Tố?”

Nhìn thấy biểu lộ của đối phương, tim Tô Đường lộp bộp một tiếng. Tim cô đập không tự chủ gia tốc, rõ ràng bà cụ cũng biết Tô Tố. Đối mặt với ánh mắt đó, cô vẫn kiên trì nhẹ gật đầu.

Nhưng biểu lộ chán ghét hay vứt bỏ chưa từng xuất hiện trên mặt bà cụ như dự liệu, ánh mắt bà phức tạp kéo tay Tô Đường, giọng điệu cảm khái: “Thì ra là con gái Tô Tố. Mẹ cháu là một cô gái tốt, cháu cũng là đứa trẻ ngoan.”

Nghe xong lời bà cụ, nghi ngờ trong lòng Tô Đường càng hơn. Năm đó đã có chuyện gì xảy ra giữa Tô Tố và nhà họ Khương? Nhìn thái độ con mẹ nó của Khương Trì, cô đối với Tô Tô không có nhiều ác cảm.

Cô đoán mâu thuẫn giữa Khương Trì và Khương Ưng là do Tô Tố mà thành lập.

Như vậy nói cách khác, mâu thuẫn giữa Khương Trì và Khương Ưng có thể là thiếu khai thông dẫn đến hiểu lầm.

Bà cụ không nói nhiều chuyện cũ liên quan đến Tô Tố, một câu sau đó cũng không nhắc lại nữa, bà nhắc đến chuyện trước kia của Khương Trì.

“Trước kia tính tình A Man đối đãi với các cô gái đều không tốt, lại không kiên nhẫn, tính tình nóng nảy, nhưng các cô gái đều không chịu nổi mà thích nó.” Nhìn ra được, bà cụ vô cùng thích đứa cháu Khương Trì này, trong giọng nói đầy tự hào tràn ra: “Cháu biết không, cô gái thích nó có thể xếp đầy sân. Khương Trì cái gì cũng tốt, nhưng cái tính bướng bỉnh giống ba nó.

Tính bướng bỉnh à.

Trong lòng Tô Đường không tán đồng, cô lại cảm thấy tính tình Khương Trì đối với cô rất tốt, cũng rất kiên nhẫn.

Bà nội nói rất nhiều chuyện lúc Khương Trì khi còn bé, lại quan tâm học tập và cuộc sống của Tô Đường, hỏi bình thường cô thích làm những gì, thành tích thế nào. Tô Đường kiên nhẫn trả lời từng chút.

Hai người nói chuyện với nhau trong chốc lát, lúc này, tiệc sinh nhật đã chính thức bắt đầu.

Tô Đường đỡ bà cụ đi tới đại sảnh. Lúc Khương Khinh Khinh đi qua bên người cô không khỏi hừ lạnh một tiếng, Tô Đường không thèm để ý đến cô ta.

Lúc này, Tô Đường phát hiện cách đó không xa đã đổi quần áo. Tóc của anh cũng sửa, tạo hình, nhìn qua càng đẹp trai.

Trong lúc bất tri bất giác, Khương Trì đã thay đổi rất nhiều với lần đầu tiên cô nhìn thấy.

Khuôn mặt và dáng dấp ngày càng thâm thuý, người cũng chững chạc hơn không ít. So với nửa năm trước quen biết anh, lại càng đẹp trai hơn chút.

Cô còn nhớ rõ lần đầu tiên mình tới nhà họ Khương, khuôn mặt Khương Trì không kiên nhẫn và qua loa. Khi đó, cô còn rất sợ anh, không dám bắt chuyện, nhưng trong lúc bất tri bất giác, cô hiện tại đã thân thiết với anh, cô từng chút từng chút đến gần cuộc sống của anh.

Nhanh như vậy, đã trôi qua gần nửa năm.

Cô nhìn thấy anh trên đài đọc lời chào mừng với tất cả quý khách, tự tin mà thong dong, đọc lời chào xong, dưới đài vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt.

Lúc này, bà nội bên cạnh dùng giọng điệu tự hào: “A Man đã trưởng thành.”

Tô Đường gật đầu phụ hoạ. Qua hôm nay, Khương Trì đã trưởng thành thật sự.

Bởi vì khi nãy cô và bà nội trò chuyện với nhau, cho nên nhất thời không nghe được Khương Trì nói cái gì. Đợi cô một lần nữa đi ngang trên đài, cô phát hiện rất nhiều người đang nhìn mình.

Tô Đường nhất thời có chút luống cuống, không biết xảy ra chuyện gì.

Lúc này, Khương Khinh Khinh liếc mắt, cắn răng nghiến lợi nói: “Anh họ, anh và cô ta lên cắt bánh chung à!”

Lòng Tô Đường, không khỏi khẽ động.

ở trường hợp này, cắt bánh kem cùng anh ý nghĩa thế nào không cần nói cũng biết.

Khương Trì muốn để tất cả mọi người biết, địa vị của cô trong lòng anh, muốn tất cả mọi người biết, cô không phải người tuỳ tiện. Tô Đường biết, cô chỉ là một cô con gái rơi, xem như sống nhờ ở nhà họ Khương, nhưng rất nhiều người chắc sẽ không để cô trong lòng. Nhưng hành động vừa nãy của Khương Trì, người khác sẽ lần nữa nhìn cô.

Trong lòng Tô Đường, lập tức dâng lên một dòng nước ấm.

Nhưng không đợi Tô Đường động đậy, Khương Ưng đã nắm tay Khương Trì, cưỡng chế bắt anh cắt bánh kem. Quá trình này chỉ ngắn ngủi vài giây đồng hồ. Cắt xong bánh kem, đại sảnh lập tức vang lên tiếng vỗ tay kịch liệt. Đám bạn thân bên dưới la lên: “Chúc mừng anh Trì đã trưởng thành!”

Nét mặt Khương Trì không vui, anh nghiêng đầu nói gì đó với Khương Ưng, nhưng Khương Ưng cũng không để ý tới.

Tô Đường mấp máy môi. Tim cô như ngâm trong nước đá.

Khương Ưng, trong lúc công khai đã tỏ rõ thái độ của ông.

Lúc này, bà nội bên cạnh nhẹ nhàng vỗ tay cô, dường như đang trấn an. Tô Đường lắc đầu, ra hiệu mình không sao.

Rất nhiều người mời rượu Khương Trì, qua một hồi lâu mới đến phiên cô.

Cô giơ nước chanh trong tay, Khương Trì nhẹ nhàng đụng ly: Khương Trì, sinh nhật vui vẻ.”

Mặt thối của Khương Trì hoà hoãn một số, sau khi anh và Tô Đường cụng chén ực một cái cạn ly.

Anh cong môi: “Cảm ơn. Quà sinh nhật của anh đâu?”

Tô Đường mím môi: Chờ lát nữa đưa anh.”

Khương Trì nhìn Tô Đường thật sâu: “Được.”

Sau lưng còn có rất nhiều người chờ mời rượu Khương Trì, nhưng anh hiện tại chỉ nói với người trước mặt. Hôm nay anh quá bận rộn, không thể phân thân ở cạnh cô, anh biết cô nhát gan, tình huống này chỉ sợ không tự tại, cuối cùng chỉ có thể nghĩ đến giao cô cho bà nội mình tín nhiệm nhất.

Xem ra, cô thật như anh nghĩ, rất hợp với bà nội.

Dù sao tính tình hai người tốt, không thể không tốt.

Nghĩ như vậy, độ cong khoé miệng anh sâu hơn: “Khi nãy em và bà nội nói gì vậy?”

Tô Đường nhớ tới chuyện bà nội kể khi Khương Trì còn bé, đôi mắt cô hơi cong cong, xem nhẹ hành động của Khương Ưng khiến mình thất vọng, trêu chọc nói: “Bà nội nói từ bé tính anh đối với con gái không tốt, không có kiên nhẫn.”

Khương Trì hờ hững ừ một tiếng, anh vuốt ly không, sau đó nhìn chằm chằm Tô Đường, nói từng chữ: “Bởi vì đều dành cho em.”

Tô Đường sững sờ, cô vô thức hỏi: “Hả?”

Khương Trì lại kiên nhẫn lặp lại một lần: “Bởi vì tất cả dịu dàng của anh, đều dành cho em.”

Tính kém, không có kiên nhẫn với cô gái khác, nhưng hiện tại tất cả kiên nhẫn và dịu dàng của anh, toàn bộ giao cho Tô Đường.

Không chút dư thừa, toàn bộ đều cho cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.