Nợ Em Một Vòng Tay

Chương 7: Chương 7




Câu chuyện thứ bảy: Đôi giày chật

La An

Sau khi ly hôn, anh có cảm giác như mình được giải phóng khỏi những ràng buộc trong cuộc hôn nhân mà anh luôn cảm thấy bức bối lâu nay.

Có lẽ chẳng ai ngờ được, anh và vợ chia tay chỉ vì một đôi giày. Lý do nghe thật hoang đường, anh cũng không khỏi bật cười chua chát, nhưng đó là sự thật.

Kết hôn đã nhiều năm nhưng anh luôn cảm thấy mình tù túng như rơi vào cái lưới bao bọc quản lý của vợ. Bất luận anh đi đâu hay làm gì cũng đều trong “sự bó buộc” của vợ, những cuộc điện thoại không dứt của vợ hỏi anh đang làm gì, ở đâu, phải về nhà sớm…

Anh không còn khoảng thời gian thoải mái, tự do như trước đây, có thể nhậu nhẹt hay trò chuyện với bạn bè thâu đêm suốt sáng, cũng không thể thích đi đâu, làm gì theo ý mình. Anh cũng thường xuyên bị bạn bè cười cợt, chễ giễu là “yếu bóng vía”, là “chàng sợ vợ”.

Một điểm rõ rệt nhất là trước khi cưới, anh thích đi dép lê, thích cảm giác loẹt quẹt thoải mái khi đi chúng. Nhưng sau khi kết hôn, mọi thứ đã thay đổi. Ngay cả việc ăn mặc, làm dáng thế nào cũng bị vợ “quản lý”.

Điều mà anh khó chịu nhất là những đôi giày mới mà vợ mua cho, chúng lúc nào cũng hơi chật so với chân của anh, khi đi cảm giác rất tù túng, khó chịu. Anh thường xuyên phàn nàn với vợ về điều này nhưng vợ anh không thay đổi.

Anh còn nhớ có người đã từng so sánh hôn nhân cũng giống như khi bạn đi một đôi giày. Một cuộc hôn nhân hạnh phúc như một đôi giày vừa vặn khiến người ta đi lại cảm thấy dễ chịu, thoải mái. Còn cuộc hôn nhân của anh thì đúng là một đôi giày chật, không thích hợp với anh chút nào. Anh nghĩ vậy và chợt cảm thấy mình kém may mắn.

Cuộc hôn nhân của anh giống hệt một cái gông đeo cổ trói buộc cả sự tự do của anh. Đây chẳng lẽ là cuộc sống mà anh hằng mong muốn? Và rồi anh dứt khoát quyết định: Ly hôn!

Sau khi ly hôn, anh mau chóng tìm cho mình một người con gái thông minh, xinh đẹp, hơn hẳn người vợ cũ. Thật may mắn, cô ấy cũng thấu hiểu lòng anh.

Còn nhớ lần đầu tiên cô tặng anh một đôi giày mới, thật rộng rãi, thoải mái vô cùng. Cũng vì món quà đặc biệt đó mà trái tim anh rung động. Rồi anh và cô gái ấy kết hôn. Cuộc sống đúng như anh mong muốn. Anh luôn được thoải mái, tự do, được tùy ý làm những gì mình muốn.

Anh phát hiện ra vợ mới có rất nhiều ưu điểm mà vợ cũ không thể có. Cô ấy rất tin tưởng anh, có cá tính độc lập, không bao giờ làm phiền đến công việc của anh, cũng không can thiệp nhiều vào cuộc sống riêng tư của anh. Anh vô cùng mãn nguyện và thầm cảm thấy may mắn vì sự lựa chọn sáng suốt của mình.

Từ đó, không bao giờ anh phải nhận những cuộc điện thoại phiền nhiễu từ vợ, anh có thể thường xuyên tụ tập nhậu nhẹt với bạn bè bất cứ lúc nào, anh có tự do của riêng mình… Nhưng rồi dần dần, anh chợt cảm thấy trong cuộc sống của mình thiếu vắng một điều gì đó.

Có lúc anh về nhà rất muộn, chợt phát hiện ra căn nhà của mình bấy lâu nay trống trải và lạnh lẽo lạ thường, vợ anh khi ấy cũng đi chơi đâu đó chưa về… Anh dần cảm thấy như mình đã đánh mất điều gì đó…

Ngày hôm ấy, anh một mình đi dạo phố. Đôi giày vợ anh mới mua được một thời gian giờ đã bị dãn rộng khiến việc đi lại của anh trở nên vô cùng bất tiện. Và cũng rất lâu rồi, cô ấy không còn thói quen đi mua giày cho anh nữa.

Nghĩ thế nào anh lại bước chân vào hiệu bán giày bên đường. Bà chủ bán hàng giới thiệu cho anh một đôi giày khá đẹp. Anh rất vừa lòng nhưng khi đi thử vẫn có cảm giác hơi chật chội, không thoải mái.

Bà chủ hàng cười, nói với anh rằng bàn chân của anh khá đặc biệt nên rất khó chọn được cỡ giày vừa ý. Có điều, theo kinh nghiệm của một khách hàng quen thường mua giày cho chồng ở đây, cỡ chân này nên đi giày hơi chật một chút. Mới đầu có thể có chút khó chịu, chật chội nhưng một thời gian ngắn sau sẽ dần cảm thấy vừa vặn với chân. Còn nếu như anh chọn đôi giày vừa chân ngay thì một thời gian sau, nó sẽ bị dãn ra và sẽ trở nên quá rộng với chân…

Anh ngây người nghe người chủ bán hàng nói, chợt nhớ ra đây chính là nơi vợ cũ thường mua giày cho anh. Về đến ngôi nhà lạnh lẽo không một bóng người, anh đốt một điếu thuốc, cảm thấy nỗi cô đơn bao trùm khắp căn phòng.

Anh bừng tỉnh, nhận ra một điều: Hóa ra hôn nhân cũng cần có chút quản lý và ràng buộc lẫn nhau. Sự tù túng đôi khi cũng là những quan tâm hai người dành cho nhau. Giống như một đôi giày hơi chật, khi mới đi cảm thấy chật chội nhưng thời gian cọ xát nhiều, sẽ trở thành đôi giày rất vừa vặn và thoải mái. Anh lặng nhìn đôi giày mới mua, nhớ về những ngày tháng trước kia, khẽ thở dài luyến tiếc…

Nguyễn Mạnh Tùng

(Dịch từ Thanh niên TQ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.