Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 71: Q.2 - Chương 71: Thu nhập đầu tiên




Hai người đi tới chỗ hẻo lánh, hắn mới hỏi: “Hai vị thuốc này cũng là đan dược đứng đầu hay sao ? tại sao lại có hiệu qủa như vậy ? ” Chợt nhớ đến sau lưng nàng còn có một vị tu sĩ thần bí “Có phải là do vị tiên sinh kia làm trong lúc nhàn nhã không?” Hắn không nghĩ tới đường đường một tu sĩ lại có thể rảnh rỗi như vậy, chuyên môn đi tu luyện thuốc cho người phàm.

Xem ra Đặng đại ca đối với tính tình của các tu sĩ cũng rất hiểu nha, chẳng qua là “vị tiên sinh” kia mặc dù không phải là người nhưng cũng khinh thường đi luyện những loại thuốc nhỏ vặt này. Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn cười trộm nhưng trên mặt vẫn nghiêm túc nói “ Không phải như vậy, đây là tác phẩm lúc ta đi theo hắn để học tập thuật luyện đan, lão sư có nói dược hiệu có thể giải được đa số các loại độc bình thường, ta đây mới dám hào phóng để lấy ra, hai loại thuốc này cũng hoàn toàn bình thường nhưng đều trộn vào mấy vị thuốc mới, mới có được công hiệu hiếm thấy như vậy.”

Đặng Hạo nghe xong liền thất thần, phản ứng đầu tiên là không tin. Tại sao tu sĩ lại có thể thu nhận một phàm nhân như cô nương làm đệ tử luyện đan đây, đời này nàng đều không thể luyện ra được chân hỏa bổn mạng, cũng không luyện ra được đan dược cho tiên nhân, bồi dưỡng cô nương này hoàn toàn chính là lãng phí thời gian a. Nhưng hắn lại nhìn sắc mặt của Ninh Tiểu Nhàn cũng không giống với bộ dáng nói dối.

Ai, có lẽ tu sĩ kia cũng còn có chút lòng thương hại, nhìn thấy nàng là một nữ tử yếu đuối mà lại muốn đi về phía tây mấy ngàn dặm để tìm người thân liền truyền cho nàng một chút kỹ thuật bảo vệ bản thân sao ?

Hắn bỏ qua suy nghĩ trong lòng sang một bên, hỏi tới trọng điểm : “ Loại thuốc này ngươi còn có hay không ? Ta muốn mua một chút”. Nàng vừa nói là mình luyện chế, như vậy có thể liên tục làm ra, hai loại thuốc này cũng là thuốc hàng đầu, bình thường ở tiệm thuốc cũng có để bán ra được.

Nàng chờ một câu này thật sự chờ rất lâu nha : “Đương nhiên là có. Ngài muốn bao nhiêu ? Ở chỗ này của ta còn có kim sang dược thượng hạng đấy, Đặng đại ca có muốn lấy một chút hay không ?”

Đặng Hạo không khỏi cười khổ. Ninh Tiểu Nhàn dọc theo con đường này quá đàng hoàng rồi, hắn đã thiếu chút nữa quên mất nha đầu này có bản lãnh mặc cả rất cao siêu,vô cùng có tiềm lực của một gian thương.

Thời điểm này người trong thiên hạ vẫn đều trọng nông khinh thương, nhưng quan niệm của Ninh Tiểu Nhàn lại rất cởi mở, nàng làm sao có thể kiêng kỵ việc làm ăn để kiếm tiền ? Nàng làm bộ lấy từ trong ngực chọn lựa ra, nhưng thật ra là lấy từ trong túi đựng đồ một hộp kim sang dược đưa cho Đặng Hạo.

Hắn vừa mới thấy được bên ngoài của hộp thuốc liền “a” một tiếng, lộ ra vẻ kinh ngạc, đợi cô nương này biểu diễn một lần phương thức lấy thuốc thì không khỏi âm thầm gật đầu. Loại thuốc điều trị ngoại thương này là thứ hàng rất thường thấy, mặc dù phổ biến nhưng giá tiền mua cũng không đắt đỏ, luyện đan sư luyện ra xong chỉ cần tiện tay dùng đồ để đựng là được, chưa từng thấy tỉ mỉ tới như thế , thậm chí còn có luyện đan sư dùng bình để đựng nhưng là người bị thương muốn từ trong bình lấy ra viên thuốc có biết bao nhiêu bất tiện.

Hắn còn chưa thử qua hiệu quả của loại thuốc này, chỉ nhìn chiếc hộp này là có thể hiểu được Ninh Tiểu Nhàn làm việc rất kỹ lưỡng, dụng tâm lương khổ.. Luyện Đan Sư chỉ cần có thiên phú cùng chăm chỉ, sự nghiệp nhất định sẽ ngày một cao thâm lên, nhưng loại vật có “tâm ý” như vậy cũng sẽ không làm.

Hắn nhận lấy hộp mở ra nhìn thử xem, quan sát sau đó ngoắc tay gọi Tiếu tử nói: “Đi bắt một con vật tới đây, phải bắt sống.”

Tiếu tử gật đầu, rất nhanh ẩn vào trong rừng không nhìn thấy nữa. Đặng Hạo chuyển hướng Ninh Tiểu Nhàn cáo lỗi nói: “Cô nương đừng trách móc, thuốc có hiệu quả hay không thì chỉ có thử mới là tốt nhất.” Ninh Tiểu Nhàn còn ước gì hắn ở trước mọi người làm nhiều thứ một chút để tuyên truyền cho nàng nên lập tức cười lắc đầu tỏ vẻ không ngại.

Động tác của Tiếu tử rất nhanh, không tới hai khắc đã quay trở lại, hắn trở lại mang theo một con heo rừng nhỏ khoản một tháng tuổi, đây chính là dã thú thuần chủng, lại không phải yêu quái, hơn nữa rất khỏe mạnh, toàn thân không có vết thương nào, Tiếu tử chỉ dùng sợi dây trói miệng cùng với bốn vó của nó.

Lúc này đám người ở trong nơi trú quân hơn phân nửa đã có việc liên quan rời đi rồi, hiện tại thấy Tiếu tử lại trói được con vật còn sống trở lại hiển nhiên là có náo nhiệt để xem, nên lại tụ tập tới đây. Ngay cả Ngôn tiên sinh cũng lặng yên không một tiếng động mà chiếm một vị trí tốt, chuẩn bị xem một chút tiếp theo còn có trò hay nào không.

Đặng Hạo lấy trường kiếm ra, cầm lên hai chân trước của con heo để rạch ra một đường thật dài, vết thương này sâu vào thịt tới bốn phần, máu tươi nhất thời trào da. Heo rừng đau tới kêu gào hừ hừ rất to, đáng tiếc là miệng đang bị trói lại nên không gào thét ra được. Hắn lấy ra kim sang dược của Ninh Tiểu Nhàn, đều đều thoa lên trên vết thương để kiểm tra hiệu quả.

Những người ở đây lỗ mũi đều rất tinh, nhất thời đã ngửi được mùi thơm của thuốc này nên suy đoán kim sang dược cùng thuốc khác không giống nhau, bất giác hơi tò mò.

Đặng Hạo cũng thật sự muốn nhìn công hiệu quả thuốc trên người, ở trên yết hầu của heo rừng vạch lên một đường kiếm, máu tươi kia có thể phun thành vũng rồi, loại kim sang dược này đều vô cùng thần kỳ. Ninh Tiểu Nhàn lấy thuốc này đắp lên vết thương, chỉ mấy hơi sau mọi người đã nhìn ra sự khác biệt, đầu tiên là thuốc này không có bị máu tươi cuốn đi.

Tại chỗ này hơn phân nửa hán tử đều từng có vết thương trên người, đúng như lời nói hùng hồn của Hoa cô nương trong lầu gác “ vết sẹo chính là huy chương của nam tử hán”, đối với dược tính của kim sang dược cũng vô cùng quen thuộc, mắt thấy loại thuốc này vững vàng bao trọn lại vết thương cũng biết chức năng cầm máu của nó rất tốt.

Geo rừng sau khi được thoa thuốc lên xong thì tiếng hừ hừ nhỏ lại rất nhiều, hiển nhiên là cảm thấy vết thương không có đau như vậy nữa, từng cơn mát mẻ dừng đau vốn chính là một trong những công hiệu của loại thuốc này.

Công việc kế tiếp sẽ phải để cho thời gian kiểm nghiệm, mọi người cũng có việc bận rộn mà rời đi, ngược lại là Thường Lăng mang vẻ mặt xấu hổ đi tới tận cửa, hướng tới Ninh Tiểu Nhàn nói lời xin lỗi: “Ninh cô nương, ta lại chỉ trích thuốc của cô nương không tốt, thật làxin lỗi.”

Ninh đại tiểu thư lúc này tâm tình vô cùng tốt, làm sao lại so đo cùng hắn chuyện này: “Không sao, trong lòng ngươi cũng vì lo lắng thương thế của bằng hữu mà thôi.” Về tiền đánh cuộc, một chữ cũng không nói.

Thường Lăng cũng là người biết chuyện, biết cõi đời này nợ gì đều có thể kéo dài, chỉ có nợ tiền đánh bạc là không thể kéo dài được, lúc ấy mình quá mức lỗ mãng rồi, nhưng bây giờ chỉ có thể tới để trả nợ. Hắn thấp giọng nói: “Ta thiếu cô nương chính xác là năm tháng tiền lương, tổng cộng là ba trăm sáu mươi lượng bạc, ta sẽ đi tìm Đặng đại ca ứng trước đưa tới cho cô nương.” Làm nghề thương hành chính là nghề có hệ số nguy hiểm cao, tiền kiếm được tất nhiên cũng nhiều hơn rất nhiều so với người dân bình thường. Đặng Hạo đối với thủ hạ rất tốt, cũng biết chuyện hai người bọn họ đánh cuộc nên tiền này nhất định sẽ trả trước cho hắn.

Cái gì, ngươi hỏi Thường Lăng nếu như trên đường đi thương hội bị chết đi thì làm sao ? Như vậy thì Đặng Hạo cũng phải tới chỗ người nhà của hắn bồi thường tiền thương vong, số tiền kia cho dù thế nào cũng không trốn thoát được.

Ninh Tiểu Nhàn lắc đầu nói: “Không cần vội. Thường đại ca, thứ đồ trước ngực ngươi đang đeo có thể để cho ta mượn xem xét một chút hay không?” Đây cũng là Trường Thiên đột nhiên đưa ra yêu cầu, nếu không một hoàng hoa đại cô nương như nàng, sao lại không biết xấu hổ mà mãnh liệt nhìn tới bộ ngực của nam nhân chứ? Lại nói yêu nghiệt này của nhà nàng càng ngày càng biến thái rồi, nàng cũng vội vã thoáng nhìn qua đều không thấy được bộ trang sức của người ta.

“Cái này?” Thường Lăng từ trong ngực lấy ra một sợi tơ hồng, bên trên buộc một miếng trang sức nho nhỏ màu trắng , nhìn qua thì giống như là răng nanh của một loài động vật nào đó, chẳng qua là vô cùng bóng loáng. Hắn cởi xuống đặt ở trong tay của Ninh Tiểu Nhàn “Đây là năm trước ở Trung Châu mua được trong một cửa hàng dọc đường, ta thấy nó tinh tế dễ thương, nếu Ninh cô nương thích thì ta đưa là được.”

Cũng không phải là người yêu, sao có thể đi lấy dây chuyền của nam nhân ? nàng rất muốn nói “không cần” nhưng rốt cục không nói được ra miệng bởi vì Trường Thiên như chém đinh chặt sắt nói ra hai chữ “ lấy lại”

“Đa tạ Thường đại ca.” Trong nội tâm nàng ngầm thở dài, vì mặc niệm cho bạc đang chắp cánh bay đi “Về phần hơn ba trăm lượng bạc kia cũng chỉ là lời nói giỡn của ta thôi, ngươi không cần tưởng thật, chuyện này cứ bỏ qua đi.” Có thể làm cho Trường Thiên nhìn trúng nhất định là thứ tốt, giá trị của nó xa xa không chỉ là ba trăm lượng bạc này, mặc dù nàng tự nhận là không phải là người lương thiện gì, nhưng nếu thu tiền của người ta nữa thì trong đáy lòng của nàng cũng rất băn khoăn.

Thường Lăng ngẩn người, lại kiên trì nói thêm hai câu phát hiện thấy Ninh Tiểu Nhàn thật lòng không lấy bạc thì trong lòng không khỏi mừng rỡ. Hắn trầm ngâm chốc lát nói: “Ngày sau nếu có chuyện cần dùng đến Thường mỗ thì cứ nói đừng ngại, chắc chắn ta sẽ dốc sức giúp đỡ.”

Hai người lại nói một lát, Ninh Tiểu Nhàn ngáp một cái, Thường Lăng cũng rất có nhãn lực mà cáo từ rời đi. Nàng quả thật cũng mệt nhọc, tối nay đầu tiên là Tiểu Cửu trúng độc, sau đó lại nổi phong ba rồi Đặng Hạo lại muốn thí nghiệm công hiệu của thuốc, Trường Thiên lại không có kêu nàng phải vào ngục Thần Ma để chế thuốc, nàng liền vui vẻ ở trên xe chợp mắt một giấc.

Ngủ đến nỗi nước miếng chảy xuống , lúc này Bạch Hồng đem nàng lay tỉnh: “Tỷ tỷ, còn một canh giờ nữa là đến rồi.”

Ai, gần đây làm sao ngủ đều ngủ không đủ a. Nàng sửa sang lại bề ngoài một chút rồi mới xuống xe, Đặng Hạo đã bắt đầu bắt tay vào kiểm tra vết thương trên heo rừng rồi, kết quả là làm hắn rất vừa lòng, máu trên vết thương đã sớm ngừng lại, hơn nữa lại còn ngưng tụ thành một tầng dịch thật mỏng rỉ ra, người có kinh nghiệm đều có thể biết có tầng chất nhầy này vừa chảy ra thì vết thương sẽ lành lại rất nhanh. Hơn nữa vết thương xung quanh da thịt cũng đã được thu hẹp lại, dường như có thể thấy được một tầng thịt mới đang sinh trưởng.

Tốc độ khép lại vết thương này so sánh với kim sang dược bình thường còn nhanh hơn gấp đôi, trong lòng Đình Hạo có chút vui vừng. Hắn hướng về phía Tiếu tử gật đầu, người sau khẽ vung chủy thủ chặt đứt dây thừng buộc heo rừng, tên tiểu tử này đột nhiên bị chộp tới doanh trướng, ban đầu bị kinh sợ, sau đó lại bị cắt thương, sớm đã sợ tới phát run, hiện tại đột nhiên được thả ra lập tức không hề quay đầu lại mà xông ra bên ngoài, đi tìm mẫu thân nó để tố khổ.

Ở trong doanh chướng hán tử nhìn nó mà nuốt một ngụm nước bọt nhưng không ngăn cản lại, heo này quá nhỏ, thịt còn chưa đủ để chia phần cho mọi người, huống chi bọn họ buôn bán đi đường cũng có quy tắc không đả động tới các con thú con.

Đặng Hạo cũng thở sâu ra một hơi, chuẩn bị cùng Ninh Tiểu Nhàn vượt qua một cuộc đàm phán gian khổ khó khăn, nha đầu này cũng không phải là một chiếc đèn đã cạn dầu, vậy mà kết quả lại vượt qua ngoài dự liệu của hắn.

“Ninh cô nương, kim sang dược này mỗi loại lấy giá tiền hai lượng bạc bán cho ta có được không?” Tâm lý của hắn ước lượng là không được cao hơn bốn lượng bạc, hiện tại ra giá so với kim sang dược bình thường đã muốn đắt hơn gấp đôi, dù sao hiệu quả của thuốc này rõ ràng như vậy, hiệu quả tốt hơn gấp đôi cũng không phải là thêm gấp đôi giá đơn giản như vậy.

“Được!” Nàng cười híp mắt trả lời.

“Ta đây lại thêm chút, ừ, cái gì. . . . . . ?” Hắn đã nghĩ tốt những lời còn chưa nói xong trong đầu đã bị chuyện ngoài ý muốn này cắt đứt.

Hắn có chút ngẩn người mới ho nhẹ nói tiếp: “Như vậy, Cừ Hoàng Tán ba mươi lượng một lọ, có được hay không?” Cừ Hoàng Tán so với hạt đậu phộng còn nhỏ hơn, một bình là mười ba viên.

“Được!” Nàng như cũ cười híp mắt trả lời.

Nha đầu này sao đột nhiên lại dứt khoát như vậy? Đặng Hạo nhất thời rất không có thói quen. Hắn đang chuẩn bị tâm lý nàng rao giá trên trời mà mình trả tiền ngay tại chỗ, vậy mà nàng cư nhiên lại sảng khoái như thế, một bụng trả lời đồng ý khiến cho hắn không nhìn ra, giống như một quyền đánh vào trên bông, trong ngực ngăn không được có cảm giác khó chịu.

Hắn suy nghĩ một chút, cũng biết lo nghĩ của nàng rồi, trong lòng thầm khen nàng thông minh: “Như vậy kim sang dược trước lấy sáu mươi hộp, còn Cừ Hoàng Tán thì lấy mười lăm bình, nếu như còn có những loại thuốc tốt khác thì ngày khác ngươi cứ đề cử với ta, hiện tại thì đêm đã khuya rồi.”

Ninh Tiểu Nhàn giả bộ lên mái hiên của xe, sau khi trở về vẫn đeo túi tiền thuốc, tiền trao cháo múc, tối nay nàng buôn bán lời năm trăm bảy mươi hai lượng bạc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.