Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 63: Q.1 - Chương 63: thịt để ăn bổ khí , dẫn đường luyện thể




Edit: Vi Vi

Beta: Tiểu Tuyền

Làm một người quen uống trà xanh, Ninh Tiểu Nhàn tỏ vẻ, khẩu vị uống trà của mọi người nặng thật đấy!

Nàng không nói hai lời, đẩy cái bát to đến trước mặt Trường Thiên.

Hắn nhướn mày dài: “Làm cái gì?”

“Giúp ta ướp lạnh.” Nàng hùng hồn sai khiến người trước mặt, “Phải đủ băng, đủ lạnh, nhưng không được biến thành đá, nếu không thì thịt gà sẽ không mềm nữa!”

Hắn lắc đầu bất đắc dĩ, nhận lấy cái bát to, một tay nâng đáy bát, vận hành Huyền Minh thần hỏa. Huyền Minh thần hỏa là ngọn lửa có sáu loại thần tính khác nhau mà hắn đúc thành từ các nơi cực kỳ nguy hiểm như lòng dải ngân hà, Xích Diễm sơn, cho dù là đại la kim tiên chạm vào thì cũng sẽ cháy chết. Đáng thương pháp thuật có khả năng hủy thiên diệt địa này đã hoành hành thượng cổ cùng hắn, hiện tại lại bị Ninh Tiểu Nhàn coi là công cụ ướp lạnh, đơn giản là Huyền Minh thần hỏa có cực cực nóng, cũng có cực cực lạnh.

Khả năng khống chế nhiệt độ của hắn tất nhiên là hạng nhất, khi Ninh Tiểu Nhàn nhận lại cái bát to thì hài lòng trông thấy trên thân bát còn vương bọt nước li ti – quả nhiên là đủ lạnh.

Một khắc đồng hồ sau, cơm tẻ trong nồi gồm đã chín, thịt gà cũng được làm đông. Nàng thành thạo mà bóc da thịt gà, xé thành sợi, quấy nó cùng với nước sốt, dầu ăn, dầu hoa tiêu, dầu ớt đỏ, rồi rắc lên đó vừng lạc đã chiên qua trước đó và rau thơm đã rửa sạch và thái khúc, trộn lẫn gia vị, như thế rau trộn ăn với cơm đã xong rồi.

Lúc này bên ngoài đúng giữa tháng tám, thời tiết vẫn là ngày hè nóng bức, trong rừng rậm rất nhiều hơi ẩm, nếu đi cả ngày trong rừng thì khó tránh khỏi choáng váng đau dầu, buồn ngủ. Món gà xé tay này cũng là món ăn chất lượng hợp với tình hình, thịt gà sau khi được ướp lạnh thì không còn vị chát nữa, ngược lại rất thanh và bóng, da gà không mỡ nữa, mà rất đàn hồi và phải nhai nhiều. Dùng phương pháp trộn để ăn cơm, thì phải nhắc tới chỗ tốt của việc ăn uống, tiết nước bọt. Đối với khách du lịch, có hiệu quả trị liệu vô cùng tốt đối với người hay đau lưng, đau nhức đầu gối, khí huyết suy nhược, v.v.

Mỗi lần nàng nấu cơm đều rất tốn thời gian, Trường Thiên lại cũng không ngăn cản. Thứ nhất là đồ ăn nha đầu này làm ngon thật, hắn không nói nhưng trong lòng luôn ao ước bữa tiếp theo. Có lúc hắn cũng âm thầm cảm khái, mình đường đường là thần thú tôn sư, thế mà lại bị nàng khiến cho càng ngày càng chú trọng ăn uống; thứ hai, lúc này thể chất của nàng đang biến đổi rất nhanh, càng ngày càng cần nhiều thịt để bồi bổ bản thân, cơm nhạt cháo thanh trước đây đã không thỏa mãn được nhu cầu của nàng.

Trường Thiên vẫn không nói cho nàng, với thể chất của Ninh Tiểu Nhàn, chỉ có thể dùng phương pháp yêu tu để mở cổng thần thông. Mà yêu quái tu hành, vốn không phải thanh tâm quả dục, mùi nhẹ vị nhạt giống tu sĩ loài người. Ăn thịt để bồi bổ thân thể, chính là một trong những thủ đoạn tu hành cơ bản nhất của đám yêu quái.

Hắn ra lệnh cho hai con tiểu bức yêu, trước mỗi giờ ăn sáng hàng ngày, đều phải vào rừng bắt một con chim thú về cho nàng. Bức yêu có tốc độ rất nhanh, móng vuốt lại có độc, hai con bắt được loại con mồi nhỏ này không thành vấn đề. Lúc này lính gác đã xuống đất ăn cơm, canh gác không nghiêm như về đêm. Cơ thể nó lại thấp bé như như đứa trẻ, quay về từ trong rừng mà chưa từng bị ai chú ý đến. Nhưng lùi một bước mà nói, dù bị phát hiện thì đã sao? Bạch Cảnh Bạch Hồng không có yêu khí, dù mang con thỏ rừng về thì người khác cũng chỉ coi chúng nó may mắn, đi vào rừng đều có thể gặp con thỏ ngu ngốc va vào cây mà chết.

Sau khi biết yêu cầu của Trường Thiên, nàng cũng không có cảm giác tội ác khi sai khiến lao động trẻ em đối với đôi song sinh, tiểu bức yêu vốn sống nhờ vào việc hút máu tươi, không hút máu người thì sẽ đi bắt động vật để bổ máu, hai người bọn họ không chỉ phải phụ trách thức ăn cho bản thân mình, mà còn phải phụ trách đi săn cho hai con bức yêu nữa trong Thần Ma ngục, không thể để chúng nó đói chết. Nàng chẳng qua là ăn ngon theo mà thôi.

Bữa sáng vui vẻ kết thúc, tiếp theo, là khoảng thời gian chịu khổ!

Uống kết Kim Đan xong, rồi ăn một bữa sáng thịnh soạn, chuyện cần làm tiếp theo đương nhiên là vận động rồi.

Ngày rời khỏi huyện Tứ Bình, nàng vẫn rất buồn bã, bởi vì không có thời gian đi bái biệt Hoàng lão tài đáng yêu. Nhưng mà cảm xúc buồn rầu ly biệt này nhanh chóng bị tò mò thay thế: Trường Thiên lấy một quyển sách mỏng từ trong lòng ra, thoạt nhìn không phải vàng không phải ngọc, chất liệu tương tự như mục lục sách trong Thần Ma ngục.

“Ngươi vẫn suy yếu, có thể tạm nghỉ một ngày.” Hắn chỉ phê chuẩn nàng nghỉ một ngày, “bắt đầu từ ngày mai, ngươi phải học ‘bí quyết dẫn đường’ này. Đợi cơ thể ngươi dần quen rồi thì tăng số lần luyện tập gấp bội.”

“Wow! Được học bí kíp tu luyện nhanh thế à?” Nàng cười đến không khép miệng được. Quả nhiên có bí kíp trong tay, lòng không hoảng nữa, nếu như lúc chống lại Thạch Quý San, nàng có tuyệt học thì đâu sẽ bị thương nặng như thế chứ?

Hắn không đưa cho nàng ngay, mà nhẹ nhàng xoa xoa bìa quyển sách này, như có vài phần không nỡ: “Trước mắt quyển sách này thích hợp với ngươi nhất, ngươi phải chịu khó luyện. Ta sẽ giám sát ngươi thật chặt.”

Nhìn động tác của hắn, có chuyện! Nàng đột nhiên hỏi: “Quyển sách này vốn là của ai?” Hắn rất ít có động tác lề mề thế này, trực giác phái nữ nói cho nàng biết, nguồn gốc sách này có chút vấn đề.

“Bạn cũ tặng cho.” Hắn vẫn không nói rõ.

Càng ngày càng khả nghi. Nàng đè nén nghi hoặc trong lòng, nhận lấy sách lật xem. Sách quả nhiên rất mỏng, chỉ có mười lăm tờ, nhân vật chính là một cô gái thanh tú, mỗi một tờ, nàng làm một động tác khác nhau, góc trái cuối trang đều có chú thích nhỏ.

Mười lăm bức tranh này dù dùng ít mực, nhưng mỗi nét bút đều phác họa quần áo, nét mặt, tư thế của người con gái với bút pháp sống động hữu thần. Mà chú thích cho mỗi bức tranh đều mang phong cách cổ xưa, hiển nhiên là ngôn ngữ hết sức xa xưa rồi. Nàng không hiểu nội dung chữ viết, nhưng nàng có thể nhìn ra, kiểu chữ thanh tú, lực bút nhẹ nhàng, xuất phát từ tay phụ nữ.

Người hắn lại cất giấu đồ mà cô gái khác tặng cho. Ninh Tiểu Nhàn đột nhiên thấy ê ẩm trong lòng, nhưng tại sao lại là “khác” đây? Trường Thiên đưa mắt nhìn lại, nàng vội vàng bình tĩnh lại chuyên tâm nhìn tranh.

Kệ đi, dù sao cũng là chuyện cũ năm xưa rồi, cho dù thật là món quà mà một cô gái tặng cho thì đó cũng nên ở ba vạn năm trước rồi. Hơn nữa, hắn đã chịu lấy ra cho nàng sử dụng, chẳng lẽ không phải tỏ vẻ lòng không còn khúc mắc nữa sao? Nghĩ như thế, nàng lại thấy vui vẻ.

Trường Thiên lại bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần: “Ngày mai ngươi chỉ cần có thể hoàn thành ba bức đầu là tốt rồi. Mỗi một động tác phải cầm cự được chín mươi hơi thở.” Ý là bảo nàng phải giữ mỗi động tác trong ba phút đồng hồ.

Rất xem thường người nha! Nhất là nghĩ tới mỗi một tư thế trên bức tranh, nàng kia đều đã từng luyện, từ trong tiềm thức nàng đã không phục rồi.

Nhưng những động tác này, không làm không biết, vừa làm mới khiến người giật mình. Động tác thứ nhất nhìn rất đơn giản, yêu cầu nàng đưa hai tay ra sau hai vai, vươn ra dưới xương sườn, sau đó nắm vào nhau, sau đó toàn thân ngửa ra sau, mãi đến khi không thể đè xuống nữa mới thôi. Cô gái trong tranh thoạt nhìn làm nhẹ nhàng như thường, nhưng sau khi tự mình làm thử thì Ninh Tiểu Nhàn mới biết tư thế này khó cỡ nào, tranh yêu cầu hai tay phải nắm ở chỗ gần khuỷu tay, mà đáng xấu hổ là nàng chỉ gắng gượng nắm bàn tay thôi, đồng thời eo rất đau, nhất là sau khi chỉ kiên trì được hai mươi hơi thở, thì mặt đỏ ửng, thở hồng hộc, cảm thấy hai đùi run rẩy, không thể gắng hơn được nữa.

Dường như lúc nàng vừa lật xem, còn thấy phía sau có một tư thế “một chữ mã (马)”! về sau, còn có tư thế vừa làm chữ “mã” vừa hạ thấp đầu xuống gan bàn chân! Đối với một nữ sinh mà dây chằng đã không thể kéo ra từ nhỏ đến giờ như nàng thì đây chẳng phải là cực hình sao?

Nghĩ tới đây, nàng cảm thấy miệng đắng ngắt, cuộc đời thật chẳng dễ dàng gì, tu tiên ngày càng gian nan!

“Bây giờ mỗi ngày ngươi uống kết Kim Đan, ăn cơm Vân Hương, lại sắp có chim thú rừng bổ dưỡng nguyên linh khí, tuy rằng thể chất lên rất nhanh, nhưng nếu không dẫn dắt phù hợp thì lại dễ dẫn đến tích tụ khó tiêu. Bí quyết dẫn đường này gần như là làm cho ngươi, thậm chí có thể giúp ngươi tìm tòi nghiên cứu sự lưu chuyển khí cơ trong cơ thể, lập nền tảng cho vận hành linh khí sau này.”

Đã hiểu, đại khái là chỉ bà cô đây hấp thu quá nhiều dinh dưỡng, cho nên phải vận động nhiều lên để trợ giúp tiêu hóa! Làm một người địa cầu, tất nhiên nàng có phương thức thấu hiểu của riêng mình.

Dường như nghe thấy suy nghĩ trong lòng nàng, Trường Thiên cong cong khóe miệng: “Bộ động tác này nặng ở rèn luyện thân thể, thích hợp nhất với ngươi bây giờ. Bây giờ ngươi còn chưa tới cổng thần thông, nhưng nhờ nền móng từ bộ động tác này, có thể thúc đẩy khí huyết, đề cao tâm thần, rèn cơ thể, luyện da thịt .” Giọng nói thong thả của hắn vang lên bên tai nàng, càng làm bật lên tư thế nhếch nhác của nàng lúc này: “Ngươi đừng coi thường những động tác này. Mặc dù những tư thế trông là lạ, nhưng là phương pháp rèn luyện cơ thể mà tiên nhân thượng cổ đặc biệt để lại cho người phàm. Ngươi cứ luyện đi luyện lại, chắc chắn có thu hoạch.”

“Tiểu tử họ Ngôn cùng thương đội kia đã nói rồi còn gì, danh y Hoa Đà mô phỏng theo điệu bộ của cọp, nai, gấu, khỉ và chim.” Theo lời hắn nói, Ngôn tiên sinh ba mươi mấy tuổi cũng bị gọi là “tiểu tử” , nhưng điều kỳ lạ là nàng cảm thấy Trường Thiên có thái độ bất thường với người này, ” Chuyện Hoa Đà được tiên nhân thời cổ dẫn đường, gấu đưa cổ về phía trước mà đi, kéo lấy thắt lưng, hoạt động các đốt ngón tay, chỉ cầu kèo dài già yếu. Nhưng hắn chỉ là một con người, còn phải nỗ lực nghiên cứu tu ma, chỉ cầu giãn gân cốt, thông kinh mạch mà thôi. Hiện ngươi đang cầm trong tay bí thuật của tiên gia thực sự, lại còn không chịu nỗ lực chăm chỉ sao?” Nói đến vế sau, giọng hắn trở nên nghiêm nghị!

Nha đầu này là người thông minh. Nhưng người thông minh thường có tật không chịu cố gắng. Nàng làm việc luôn luôn đầu cơ trục lợi quen, nhưng con đường tu hành hung hiểm vô trù, thực sự là “biển Đạo không bến, khổ làm thuyền”, nếu nàng không dằn lòng khắc khổ cố gắng thì con đường về phía tây này quá nửa sẽ trở thành con đường xuống hoàng tuyền.

Ai, mặc dù hắn cũng hơi không nỡ, nhưng ngoài mặt nhất định phải tỏ ra nghiêm nghị: “Mỗi sáng sớm sau khi ăn xong đều phải vận động bộ ‘bí quyết dẫn đường’ trước mặt ta, không được lười biếng!”

Hắn muốn tự mình giám sát! Ninh Tiểu Nhàn còn chưa làm sai chuyện, đã bị trách cứ một trận, lập tức cảm thấy ấm ức không thôi, hốc mắt đỏ lên, nhưng lén liếc thấy Trường Thiên nhíu mày lại, thì biết hắn thật lòng muốn tốt cho mình, lập tức lại cảm thấy mâu thuẫn, vô tình có thể qua được hai mươi hơi thở nữa.

Không thể không nói, bộ ‘bí quyết dẫn đường’ này dù khó đến biến thái, nhưng hiệu quả lại không tồi.

Luyện tập hơn hai mươi ngày, nàng đã có thể tập dần đến động tác thứ tám rồi, cảm thấy gân cốt cả người được giãn dần ra, điều hòa một lượt, thân thể mềm mại hơn, động tác nhanh nhẹn hơn, ngay cả đầu óc dường như cũng sáng suốt hơn. Trước đây nàng căn bản không dám tưởng tượng đến điều này.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.