Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 45: Q.1 - Chương 45: Đã đi rồi còn quay lại




Edit: Khuê Loạn

Beta: Tiểu Tuyền

“Quyền Thập Phương, nên kiềm chế!” Hắn đè nén ý nghĩ muốn quay đầu lại.

Trong mắt Ninh Tiểu Nhàn, hắn khoát tay, sau đó từ từ đi về phía xa, không quay đầu lại.

Hắn dẫn theo chúng đồng môn, lúc đi cũng không muốn khoa trương, nên đi đến ngoại thành huyện Tứ Bình mới ngự thuyền bay đi.

Bọn họ rời đi, sau một khắc thì Hoàng phủ đột nhiên trở nên vắng lạnh hơn rất nhiều. Trong lòng Ninh Tiểu Nhàn không khỏi có chút thương cảm nhẹ.

Rốt cục, cũng chỉ còn lại mỗi mình mình.

“Tiểu tử này, còn được hơn ta tưởng nhiều.” Đây là lần đầu tiên trong ngày Trường Thiên mở miệng nói chuyện, ngữ điệu lại mang vẻ ngạc nhiên, “Xem ra ngày sau tất thành việc lớn.”

Nàng nghĩ: Hử, không đúng. Còn có một người ở bên cạnh mình đây. “Ngươi không bực mình việc ta trộm lời của ngươi nói cho hắn nghe à?” Nàng làm như vậy quả có chút đạo lời. Tài sản trí thức bị người khác đạo mất, đây dường như là chuyện mà tác giả ghét nhất.

“Vậy thì sao? Nếu không có cao nhân chỉ điểm thì đời này cùng lắm là hắn tiếp nhận chức chưởng môn của Triều Vân Tông, muốn tu thành Đại La Kim tiên cũng chỉ là vọng tưởng.”

Xem ra tâm tình của hắn cũng không kém. “Ngươi nói hắn rất cao, có thể thành việc lớn, từ đâu nhìn ra được?”

Trường Thiên nhìn từ chuyện Quyền Thập Phương có thể “bỏ ra” mà nói. Lại nói, con người cũng thật bi ai, nếu muốn tu tiên thành thánh, thì những thứ dục niệm khác sẽ phải nhịn xuống, toàn tâm toàn ý khám phá thiên cơ, tìm kiếm đạo trường sinh. Ví dụ như yêu hận tình cừu, không kịp chấm dứt sẽ biến thành tâm ma.

Hắn đã nhìn ra được, Quyền Thập Phương cố ý đem dược vật quý trọng như thế tặng cho Ninh Tiểu Nhàn, chính là nghĩ muốn chặt đứt một tia tơ tình mới sinh ra, lúc này mới một lòng chứng đạo, dũng cảm tiến tới. Dù sao tiên phàm không cùng đường, hai người dù có dây dưa nữa cũng vô ích.

Hắn có chút bội phục tiểu tử này. Cầm lên được, thả xuống được, cõi đời này mấy người có thể làm được?

Song những điều này, Trường Thiên cũng sẽ không nói cho Ninh Tiểu Nhàn biết, cho nên hắn nói: “Ánh mắt của bổn quân tất nhiên là bất phàm. Ngươi nói cho hắn mấy câu nói đó, lần này hắn trở về tông môn rất nhanh sẽ đột phá bình cảnh Trúc cơ đỉnh phong, tiến vào Kim Đan kỳ. Lúc này mới bắt đầu có cơ hội nhìn trộm thiên đạo.” Cõi đời này tu sĩ nhiều vô số kể, nhưng trong đó phần lớn cả đời tầm thường, dừng bước tại Trúc Cơ kỳ. Quyền Thập Phương có thể kết thành Kim Đan ở tuổi hai mươi, từ nay về sau tiền đồ đúng thật là không thể đo lường.

Ninh Tiểu Nhàn tự động không để ý câu đầu tiên. Hiện tại nàng chỉ còn một thân một mình, bước tiếp theo nên làm gì đây? Nàng đã sớm bất tri bất giác coi Trường Thiên là người tâm phúc rồi, dĩ nhiên sẽ đưa vấn đề này ra hỏi hắn.

Hắn suy nghĩ một chút nói: “Đi đến phường thủ công đi, hôm qua đi qua, hình như thấy có chủ quán bán lò luyện đan.” Trên đời này không chỉ có riêng các tu sĩ là biết luyện đan được, một số dược đường có chút tiếng tăm cũng làm ăn kiêm cả cái này, cho nên muốn mua lò luyện đan cũng không quá khó khăn, dĩ nhiên, dược vật hai người luyện ra, hiệu quả không thể so sánh nổi. Mặc dù lò luyện đan người phàm sử dụng rất lớn, nhưng Thần Ma ngục có không gian rộng lớn, tùy tiện tìm một chỗ cũng có thể để được.

Mắt nhìn của Trường Thiên quả nhiên là tốt. Ở phường thị náo nhiệt nhất huyện Tứ Bình, nàng dùng hai mươi lượng bạc mua được một cái lò luyện đan, do đồng xanh chế thành, chỉ cao hơn nửa người, ở trong gia tộc cũng được coi là quý rồi, sau đó thuê người đưa về Hoàng phủ. Tiếp đó đóng cửa lại, nàng thu cái lò luyện đan vào trong Thần Ma ngục, chuyện này cũng được coi là thỏa đáng. Mặc dù người của Hoàng phủ đã nhìn thấy nàng chở một cái bếp lò lớn đi vào, nhưng mấy ngày gần đây nàng hay đi cùng với đám tu sĩ, có chút thủ đoạn đặc biệt cũng không có gì là lạ.

Hoàng lão tài vừa tiễn cháu trai, trong lòng có chút ảm đạm.

Lão mặc dù đã có tuổi, mắt lại không hoa chút nào, biết cháu trai rất vừa ý cô nương này, thấy nàng định lên đường, liền sai người đưa tới lộ phí và mấy bộ quần áo. Khỏi cần nói cũng biết chất liệu của mấy bộ quần áo này tốt hơn quần áo vải thô trên người nàng không biết bao nhiêu lần. Nàng vốn không muốn nhận, nhưng nhìn đôi mắt trông đợi của Hoàng lão tài đang nhìn nàng, hiển nhiên rất không muốn bị từ chối, cuối cùng nàng cung kính không bằng tuân mệnh, không thể làm gì khác là tự nhủ trong lòng, người nhà Quyền sư huynh hỗ trợ, ngày sau từ từ báo đáp.

Nàng vừa trở lại phòng, đã nghe thấy tiếng ồn ào từ bên ngoài truyền tới.

Thạch Quý San đã đi rồi còn quay lại.

Thì ra là nàng ta cùng đám người Quyền Thập Phương ngự thuyền, bay về phía Triều Vân Tông chưa tới vài trăm dặm, liền phát hiện chiếc khuyên tai Vân Hải Đông Châu trên tai phải không còn nữa, vội vàng báo với các sư huynh đệ, nhanh chóng quay lại.

Đông Châu chính là hạt ngọc trai lấy ra từ con trai ở sông Giang Hà phía cực bắc, tương truyền để lấy được nó cần phải để cho thiên nga đen ăn con trai mang ngọc, trải qua sự ma sát của dịch vị dạ dày, mới có thể tạo nên “Đông Châu”. Nó càng thêm trong suốt lóng lánh hơn ngọc trai bình thường, tròn đầy cực lớn, là bảo vật nổi tiếng hiếm có trên đời. Với thân phận quận chúa của nàng ở thế tục, khuyên tai như vậy cũng chỉ có một đôi mà thôi, là đồ yêu thích của nàng, hiện tại lại thiếu mất một bên, dĩ nhiên là muốn quay lại tìm kiếm.

Nàng còn nhớ rõ lúc ăn sáng, đôi khuyên tai này vẫn được đeo đầy đủ trên tai nàng, vì vậy nhất định là bị rơi ở Hoàng phủ. Lúc này Quyền Thập Phương không có ở đây, nàng cũng sẽ không phải nể mặt làm việc nữa, nàng ngự phi kiếm liền hạ cánh trực tiếp xuống Hoàng phủ, làm cho người đi đường đều sợ hãi than, kêu to “thần tiên”.

Được người ta tán tụng như vậy, Thạch Quý San chê cười “người phàm vô tri”, trong lòng rất chi là đắc ý. Hoàng lão tài đã sớm từ chỗ Quyền Thập Phương biết được Bức yêu vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật, hôm nay Thạch Quý San rêu rao trở lại Hoàng phủ, chẳng phải là thông báo cho mọi người biết———các tu sĩ trừ yêu thì ra là ở đây sao? Nói không chừng một ngày nào đó Dơi Vương kia trở về trả thủ, nó không giết được các tu sĩ, lại đối phó với người phàm còn không phải là quá dễ dàng sao?

Nhưng Thạch Quý San dù sao cũng là người có pháp thuật trong người, lại là sư muội của Quyền Thập Phương, lão cũng không tiện mở miệng mắng, nhưng sắc mặt cũng không dễ nhìn.

Thạch Quý San nói với lão mục đích đến đây, lại thấy sắc mặt lão không được vui, bọn hạ nhân trong phủ cũng không dốc sức tìm đồ, trong lòng có chút bất mãn. Nàng tìm trong phòng khách hai vòng, không thấy bóng dáng khuyên tai, trong lòng lại đột nhiên nhớ tới một người.

“Ninh Tiểu Nhàn! Nói không chừng, nàng ta nhìn thấy khuyên tai của ta, lại tham ô mất. Dù sao vật này giá trị liên thành, đối với một phàm nữ như nàng thì quả thật là sự hấp dẫn quá khổng lồ.” Nàng tìm khắp nơi không thấy, suy nghĩ này lại càng lúc càng thấy có thể xảy ra.

Cho nên một lúc sau, nàng đã đứng ở cửa phòng Ninh Tiểu Nhàn.

Đối với phàm nữ này thì cần gì nói chuyện tôn trọng? Nàng ta không gõ cửa, cứ thế đẩy cửa đi vào, nói: “Ninh Tiểu Nhàn, người có thấy khuyên tai bị rơi mất của ta không?”

Ninh Tiểu Nhàn đang thu thập bao đồ của mình, nàng muốn đem quần áo và chút bạc vụn cho vào trong bao, tránh cho một thân một mình lên đường mà hai tay lại trống trơn, khiến người khác nghi ngờ. Tiếng ồn ào bên ngoài đã sớm truyền đến tai nàng, dĩ nhiên là biết Thạch Quý San đã quay lại rồi, có điều nữ nhân này từ trước đến nay đều dùng lỗ mũi nhìn người, chưa kể Quyền Thập Phương đã đi rồi, Ninh đại tiểu thư cũng không vô duyên vô cớ muốn chọc đến nàng ta.

Nào biết, nàng không đi tìm sự xui xẻo, nhưng xui xẻo lại tự mình tìm đến nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.