Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 62: Q.1 - Chương 62: Cố gắng lên, để tu tiên




Mà sở dĩ Ninh Tiểu Nhàn biết trong thùng xe này thực sự có nữ nhân, là bởi vì ngày đầu tiên Trương Sinh bưng cơm nước tới, nàng nghe thấy tiếng lật bàn ném bát, còn có tiếng mắng chói tai của nữ tử: “Ngươi dám mang đồ bỏ đi này lên cho lão nương?”

Sau đó thì sao? Nàng cảm thấy rất hứng thú đối với việc cãi vã giữa phu thê. Nàng muốn nghe chi tiết nên gọi kẻ thính tai đang ở trong người mình. Kết quả Trường Thiên đại nhân chỉ nói một câu: “Nam tử kia đang nhận lỗi”, rồi ngậm chặt miệng, không chịu nói gì thêm nữa. Nhưng mà theo Bạch Cảnh Bạch Hồng quan sát, về sau buồng xe kia rung lên rất có quy luật…

Ai, vì tinh thần buôn chuyện bùng cháy hừng hực này, phải nhanh chóng tu thành thần thông mới được! Ninh tiểu thư tai không thính, mắt không tinh ngửa mặt lên trời thở dài.

Để che dấu tai mắt người, bình thường nàng mang theo đám Tiểu bức yêu lấy thức ăn xong rồi trở về xe. May là thời này nữ tử vốn không thích ăn cơm trước công chúng để người ta dòm ngó, huống chi xung quanh đều là những người thô kệch, hành động của nàng không có vẻ kỳ quặc.

Sau khi về xe, nàng giao cơm nước trong tay cho song sinh tử quét bay, bản thân mình thì vào Thần Ma ngục đi nấu gạo vân hương.

Không phải nói nàng cao ngạo, không chịu đồng cam cộng khổ với người trong thương đội, chẳng qua là bây giờ nàng đang trong giai đoạn quan trọng tôi luyện thân thể, ba bữa đều phải ăn cơm gạo Vân Hương. Đối với một kẻ bỏ đi hoàn toàn không có linh căn thì muốn thay đổi thể chất bản thân là chuyện hết sức tốn công, quả thật phải bắt đầu từ chi tiết.

Ninh Tiểu Nhàn tỏ vẻ, mỗi ngày đều bị trong trạng thái thiếu ngủ nghiêm trọng, nàng rất buồn ngủ!

Không chỉ bởi đi bằng xe la vô cùng xóc nảy, còn bởi trong hơn mười ngày này, nàng hầu như không có thời gian rảnh rỗi. Trong lúc các hành khách khác cùng thương đội có số tốt oán giận vì hành trình chẳng có việc gì làm cả thì nàng lại bận sắp tắt thở đến nơi.

Khoảng giữa giờ mão và thìn sau khi Lưu Nhất Diện phát xong cơm sáng mỗi ngày thì nàng sẽ lánh vào Thần Ma ngục, trung thực huấn luyện thể chất, không phải vì vực dậy Trung Hoa, mà là vì nếu có gặp nạn trong tương lai thì có thêm cơ hội sống sót.

Từ ngày đầu tiên lên xe, Trường Thiên đã cầm Kết Kim Đan đi. Hắn chia đều số đan dược này, mỗi phần dùng nước trong đun sôi, còn bao gồm cả tinh túy nhân sâm ba trăm năm, bên trong có nhiều thuốc để điều chế, sau đó yêu cầu nàng mỗi ngày phải uống một phần.

Trường Thiên nói cho nàng biết, kết Kim Đan vốn là được tu sĩ đã đạt Trúc Cơ trọn vẹn dùng để đột kích mạnh phá vỡ vách chướng tu vi. Nếu là “đột kích mạnh”, thì bản thân nó là một loại thuốc mạnh, công dụng vô cùng mãnh liệt, mới có thể giúp người ta chỉ bằng một hành động mà đột phá gông cùm xiềng xích, bước vào kim đan cảnh.

Nhưng tu sĩ Trúc Cơ kỳ đã tu luyện ngũ tạng lục phủ rất chắc chắn rồi, không sợ tác dụng mạnh của thuốc này. Mà Ninh Tiểu Nhàn thì sao? Chẳng qua chỉ là người phàm thậm chí còn chưa bước vào luyện khí kỳ, liều lĩnh nuốt kết kim đan thì chẳng khác gì ăn thuốc nổ vào bụng.

Vì vậy Trường Thiên vận dụng bí pháp, giảm đều tác dụng của kết kim đan, trung hoà sự mãnh liệt của kết kim đan, rồi lại chia đều nó ra thành các thần thật nhỏ, khiến Ninh Tiểu Nhàn uống nhiều lần, điều chỉnh chậm rãi chức năng của cơ thể. Chuyện này khó thì khó ở việc, hắn có thể sử dụng thuốc bình thường để trung hòa tính chất của Kết kim đan, đây là thủ đoạn mà quái vật đã sống mấy vạn năm như hắn mới có, tu sĩ khác dù có kết kim đan trong tay cũng không thể làm được việc này.

Vì vậy, việc đầu tiên sau khi nàng vào Thần Ma ngục chính là nuốt một chén nước thuốc Kết Kim đan. Nàng nghĩ, trước kia nhất định là Trường Thiên không chú ý tới ẩm thực bởi vì nước thuốc này thật sự khó uống không chỉ bình thường thôi đâu. Cái mùi vừa chua vừa thối này cứ như nước bùn thối trong đầm lầy vài ngày trước! Đương nhiên, tự nàng không đi thử mùi vị của nước bùn nhưng nghĩ rằng cũng chẳng khác là mấy.

Tất nhiên nàng không dám oán trách như thế trước mặt Trường Thiên, cho nên đành phải hỏi: “Ta phải uống thuốc này mấy ngày nữa?”

“Tổng cộng cần chín chín tám mươi mốt ngày.” Câu trả lời của hắn rất vô tình: “Ta đã tính toán, chia một viên kết Kim Đan ra 81 ngày cho ngươi dùng, đó là giới hạn mà cơ thể ngươi có thể chịu được, hơn nữa mỗi ngày cần vận hành công pháp đặc biệt để làm dịu công dụng của thuốc, kích thích tác dụng thuốc.” Nhìn nha đầu trước mắt mặt ủ mày ê, hắn thực sự vừa bực mình vừa buồn cười. Cơ hội lớn thế này có ai mà không đố kỵ đến phát cuồng? Thế mà nàng lại được lợi mà còn tỏ vẻ ta đây.

“Uống xong, ngươi hẳn đã có thể bắt đầu thử vào Hóa Yêu tuyền rồi.” Hắn không khỏi nói tin tức tốt này cho nàng biết. Ây, coi như là phần thưởng đi.

Quả nhiên Ninh Tiểu Nhàn kinh ngạc đến nỗi há miệng thành hình chữ O như hắn đã dự đoán. Nói cách khác, tám mốt ngày sau, nàng có thể mở cổng thần thông rồi? Rốt cuộc nàng không phải làm một con người mặc cho số phận khắp nơi rồi? Nàng kích động đến đỏ bừng cả mặt.

Trường Thiên mỉm cười nói: “Ngươi đừng có đắc ý vội. Tám mốt ngày này không dễ dàng đâu, ngươi phải hoàn thành rất nhiều chuyện.”

“Ta không sợ! Có hành hạ gì thì cứ mặc! Chỉ cần tám mươi mốt ngày sau có thể bắt đầu tu luyện!” Bị triển vọng tốt đẹp làm cho mơ màng, nàng u mê mà nói năng hùng hồn, hoàn toàn chưa phát giác trong ánh mắt Trường Thiên lóe ra tia sáng.

Nha đầu này, còn nói mạnh miệng rồi! Trong vòng ba ngày, nhất định khiến nàng hiểu cái gì gọi là ngữ ra như gió, nước đổ khó hốt.

Nàng lại nghĩ tới một chuyện, hỏi: “Nếu như không có kết Kim Đan này, ta phải tốn bao lâu mới có thể củng cố thể chất, bắt đầu tu luyện thần thông?”

Hắn trầm ngâm hồi lâu, mới thong thả nói: “Nếu như chỉ ăn gạo Vân Hương, đại khái cần khoảng năm trăm ngày.” Thích xem nàng bị sốc, đã trở thành hứng thú hung ác của hắn gần đây.

Một năm rưỡi? ! Thể chất của nàng kém đến thế sao? Gạo Vân Hương trồng từ Tức nhưỡng chất lượng gấp mười lần trồng từ phái Xích Tiêu cơ mà! Ngày nào cũng ăn gạo linh hảo hạng như thế, mà còn cần tới năm trăm ngày, trời xanh ơi!

Nàng nhìn Trường Thiên một cách căm tức. Người này quá xấu xa rồi, nếu nói sớm cho nàng biết rằng phải hơn năm trăm ngày mới bước vào ngưỡng cửa tu luyện thì nàng có dám đi phía Tây hay không là chuyện khác. Dù sao còn phải làm con người năm trăm ngày, làm sao mà chống chọi được với gian nan hiểm trở dọc đường đi này? Cũng có lúc dùng hết trí thông minh và vận may mà.

Hiển nhiên hắn biết rõ nàng đang suy nghĩ gì, nhẹ nhàng nhấp một ngụm trà: “Nếu ta nói sớm cho ngươi biết, ngươi còn dám lên đường sao? Nếu ngươi không đi, thì sao gặp được bước ngoặt hi vọng chứ?” Trà này khá đấy. Con người có tầm nhìn và tuổi thọ rất ngắn, nhưng lại có sức sáng tại đáng ngạc nhiên, ví dụ như chén trà trong tay này. Ba vạn năm trước, hắn chỉ có rượu và nước có thể uống được, còn chưa từng xuất hiện đồ uống ngon thế này.

Lá trà là đặc sản vùng duyên hải đông Nam Chiêm bộ châu, xuất hiện chưa tới hai trăm năm mà đã được giai cấp đặc quyền xác định là quà tặng ưu tiên, thiết yếu cho nhã sĩ, từ đó về sau lượng tiêu thụ rất lớn, ngay cả tu sĩ và yêu tộc cũng thích tinh tế nhấm nháp hương vị thanh khiết nhẹ nhàng dài lâu này. Hơn nữa sau khi được chế biến, lá trà nhẹ và chiếm ít diện tích, dễ dàng mang theo, bởi vậy là một trong những hàng hóa quan trọng mà thương đội mang theo.

Lúc này Trường Thiên nghe thấy ở nơi trú chân vang lên tiếng hô quát, hiển nhiên đã bắt đầu hành trình hôm nay. Một ngày mới bắt đầu từ sáng sớm, theo lệ cũ, trời chưa sáng thương đội sẽ nhổ trại lên đường, đến đêm thì lại tìm chỗ nghỉ ngơi. Đặng Hạo là người dẫn đầu có kinh nghiệm phong phú, bình thường hắn sẽ không làm chuyện nguy hiểm như đi đường đêm.

Đám đầu bếp buộc ngựa và la vào xe, đuổi kịp đội ngũ phía trước. Thùng xe vẫn xóc nảy như thế, nhưng Ninh Tiểu Nhàn đã không cảm nhận được nữa, nàng đang ở trong Thần Ma ngục.

Cái nồi gốm bốc hơi nước, tỏa ra từng đợt mùi cơm. Nàng tính thời gian, lấy ra một vật được bọc kín bởi lá sen từ túi chứa vật ra – gà rừng đã chín. Con gà này là món ăn dân dã mà Bạch Cảnh dâng lên sáng hôm qua, tất nhiên đã bị hút khô máu rồi. Đầu gà rừng rất to, nàng mất bao nhiêu công sức mới xử lý sạch sẽ.

Loại món ăn dân dã này khác với gà nuôi trong nhà, bởi vì chưa được thuần hóa, nên mùi nặng hơn. Bước khử tanh đầu tiên vốn nên là lấy máu, nhưng tiểu bức yêu đã vô tình làm giúp nàng rồi, nhưng dù thế nàng vẫn dùng rượu trắng, lá trà và lát gừng để ướp gà rất lâu mới khử xong. Đêm qua đã trần nó hai lần, mới có một nồi canh gà để uống, sáng sớm nay, nàng định dùng phương pháp khác để xử lý khối thịt gà to thế này.

Ăn ngon, tâm trạng mới tốt, đây là chân lý của Ninh Tiểu Nhàn.

Nàng bỏ cả con gà vào trong bát to rồi rót đầy nước suối, truyền tống đến tầng thấp nhất của Thần Ma ngục.

Trường Thiên đang pha trà.

Khác với địa cầu hiện đại, thời này văn nhân nhã sĩ của Nam Chiêm bộ châu chủ yếu uống bánh trà. Để dễ vận chuyển, bình thường lá trà trải qua bảy bước “hái, chưng, giã, đập, sấy, xâu, đóng gói”, sản phẩm hình cái bánh, hình dạng cụ thể thì tham khảo bánh trà Phổ Nhĩ ngày nay. Chính là, trước khi uống trà thì nghiền bánh trà thành bột, rồi rót nước suối vào pha nấu.

Lá trà và dụng cụ uống trà mua từ chỗ Đặng Hạo. Người trung niên này thích trà, có một buổi tối sau khi đã cắm trại thì không nhịn được mà nấu nước trà uống, lại khiến Ninh Tiểu Nhàn nhìn thấy, cũng được mời đi uống một chén. Trình tự pha trà vừa phiền phức vừa phải chú ý, khiến Trường Thiên nảy sinh hứng thú với sự vật lạ lẫm như thế, thế mà lại không được uống.

Ninh Tiểu Nhàn tinh ý, thấy lúc Đặng Hạo pha trà thì lần đầu tiên hắn hỏi nhiều vấn đề, nên biết Trường Thiên bị kích thích lòng hiếu kỳ, cho nên đi đầu tỏ ý muốn mua. Mấy ngày qua, nàng và Đặng Hạo đã rất thân quen rồi, cuối cùng mua được mua hai cân gần với giá gốc, thế mà còn phải tiêu đến năm trăm lượng bạc, tức giá mỗi cân hai trăm năm mươi lượng bạc! Đối với dân chúng bình thường thì hai trăm năm mươi lượng là cực tốn, cũng đủ cho một nhà năm người sống thoải mái trong mấy năm, bởi thế có thể thấy lá trà quý báu, xa xỉ cỡ nào.

Trường Thiên chỉ nhìn Đặng Hạo biểu diễn một lần là đã học xong cách pha trà, mấy ngày nay tự mình luyện tập nhiều lần, thế nên còn thành thạo hơn người đi đầu này. Ninh Tiểu Nhàn nhìn hắn khua tay, dùng cối xay trà làm từ cây quất bắt đầu xay, nghiền bánh trà thành bột, rồi hắn dùng vải lọc trà bằng sợi bông đỏ lọc một lần, mới cho trà vào ấm pha trà, cuối cùng rót vào tách trà, sẽ được tách trà thơm ngát.

Hắn làm mấy bước này, thoạt nhìn hết sức chăm chú, rồi lại bắt được cái đẹp như thơ. Ninh Tiểu Nhàn biết, kể từ khi vào đại lao tới nay, ít chuyện có thể khiến hắn chú tâm hoàn toàn như thế, việc pha trà này lại là một trong số đó.

Bị nàng ảnh hưởng, giờ đây Trường Thiên đã có thói quen “thưởng thức trà”, mà không phải “uống trà” (*) thịnh hành trên vùng đất này. (*) Trước khi uống trà, mọi người còn phải hòa trà, tức là để bã trà vào một chiếc lọ cao cổ khác, thêm hành, gừng, bột canh, ớt, v.v. sau đó hòa nước sôi khiến trà và gia vị thành dạng sệt, cuối cùng pha thành cháo bột để uống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.