Ninh Tiểu Nhàn Ngự Thần Lục

Chương 493: Q.6 - Chương 493: Áy Náy




Edit: Thu Hằng

Beta: Tiểu Tuyền

Thần tiên tới đại tuyết sơn là tìm đồ. Hắn ngẫu nhiên nghe thấy núi A Thái Lệ có rất nhiều Tuyết Oa Oa, hơn nữa phía tây bắc là thường thấy nhất, cho nên mới tới đó thử thời vận. Cấp bậc của hắn trong môn phái vốn không cao, bất quá nhiệm vụ trong sư môn ban bố thì Tuyết Oa Oa treo thưởng rất lớn khiến hắn hết sức động tâm.

Người tu tiên này xâm nhập vào phía tây bắc dãy A Thái Lệ Nhã, rốt cuộc phát hiện bộ tộc Bồ thị ở đó. Tu vi của hắn chưa chắc đã siêu quần bạt chúng, nhưng tâm tư lại rất tỉ mỉ, lập tức phát giác trong phạm vi đại tuyết sơn lại có bộ lạc người phàm sống thì khá kỳ dị, cho nên dừng lại điều tra, cũng thuận tiện xin dân bản xứ hướng dẫn hắn, giúp hắn lấy một chút Tuyết Oa Oa trở về.

Bồ lão năm đó mới chỉ chín tuổi, mặc dù tuổi nhỏ nhưng rất thông minh. Hắn biết ở nơi này cuộc sống sẽ là một dạng bất biến, chỉ duy đột nhiên người tu tiên tới mới có một chút biến đổi, có thể làm cho cuộc sống của mình có cải thiện lớn, mà hắn đã ăn đủ đau khổ của việc lang bạt hay ăn nhờ ở đậu rồi, cho nên không đợi người lớn mở miệng, tự xung phong nhận việc dẫn người tu tiên lên núi tìm Tuyết Oa Oa. Người lớn trong thôn tất nhiên không đồng ý, người tu tiên cũng ngại hắn nhỏ yếu muốn thuê người khác, nào biết bồ lão cười lạnh nói “Trong bộ lạc Bồ thị này, còn ai có thể giống như ta, hạ không sợ nóng đông không sợ lạnh, đi lại trong tuyết giống như đi trên đất bằng?” hắn nói lời này cũng là thật, tộc trưởng từng dẫn hắn đi ngoài núi, trong trấn, đưa ra được kết luận bồ lão bát tự thực cứng, cứng rắn tới mức ngay cả ngã bệnh cũng không dễ dàng.

Người Bồ thị tương đối ngay thẳng, mọi người vừa bị hắn hỏi, lại không đáp được. Người tu tiên thế mới biết tiểu hài tử trước mặt này cũng có mấy phần khả năng.

Thật ra Tuyết Oa Oa là dược liệu trân quý, hắn thực đúng là ở Đại Tuyết Sơn tìm được. Chẳng qua là năm đó còn nhỏ lực yếu, lấy không được mà thôi. Nhưng hắn vẫn ghi nhớ nơi đó để ngày sau có thể lấy đổi thành tiền, cho nên vẫn cẩn thận quan sát một thời gian, đối với sự sinh trưởng và tập tính của nó cũng biết sơ lược. Hiện tại dẫn người tu tiên này lên núi chẳng qua giúp hắn lấy một ít Tuyết Oa Oa, trong đó chỉ cần một cái trên năm trăm tuổi mang đi bán, cũng là vạn kim khó cầu rồi.

Người tu tiên hiển nhiên muốn thưởng hậu cho hắn. Kim ngân của người phàm, làm sao hắn để trong mắt? Buổi chiều thời điểm nhóm lửa uống rượu, Bồ lão được uống rượu ngon do tu sĩ ủ. Bình thường hắn đã được nếm rượu của người giàu có, nhưng phải thừa dịp không có ai trộm tới phòng bếp nhỏ nhâm nhi một hai ngụ mà thôi, nơi nào đã được uống loại rượu tốt như vậy?

Thể chất hắn dù có cường thịnh thì bất quá cũng chỉ là hài đồng chín tuổi, hai chén rượu mạnh xuống bụng, đầu lưỡi liền muốn hoạt động, ngay cả họ của cha mẹ cũng chẳng nhớ được. Nhưng mà hắn nhớ được rõ ràng một chuyện, chính thời điểm này lại mượn rượu để nói. Hắn đem bí mật trong lòng về hỏa điểu nói cho người tu tiên biết, nhưng mà lại dựng lên thành thần linh của núi Ô Xích Nhĩ, mà người tu tiên lại xuy một tiếng nói “Ngay cả sơn thần trong Tuyết Sơn còn không có, có thể có cái thần linh gì?”

Sáng sớm ngày thứ hai tỉnh lại, đống lửa đã tắt hết, nếu không phải thể chất hắn đặc thù đã sớm chết rét. Người tu tiên không thấy đâu, Bồ lão phát hiện bên người có hai cục vàng thỏi và năm đĩnh kim đại ngân.

Đây là ban thưởng lớn của thần tiên. Hắn không có suy nghĩ nhiều, đem kim ngân thu hồi, ngay cả bộ tộc Bồ thị cũng không có trở về mà trực tiếp đi ra ngoài núi huyện sống. Hắn đã sớm biết ấm lạnh của thế gian, biết mình một thân một mình trở về, những thứ kia sẽ bị du côn của thôn lục soát, cướp đoạt hết thảy.

Hắn trải qua không biết bao nhiêu đau khổ mới đi được ra ngoài, phát hiện ngoài núi là một thế giới khác, ở chỗ này, tiền có thể đổi được hết thảy. Hắn dựa vào giác quan thứ sáu nhạy bén của mình, từ một học đồ của kho hàng nho nhỏ đi lên, lại có kim ngân của người tu tiên làm núi dựa, từ từ dựa vào buôn bán đồ da mà phát triển. Bộ tộc Bồ thị vốn dựa vào săn thú mà phát triển, những năm qua hắn đã từng thấy qua không biết bao nhiêu loại da, lông thú, quả nhiên không ăn qua thịt heo những cũng từng thấy qua heo chạy. Chuyện buôn bán này hắn làm rất thuận tay.

Hai mươi năm sau, hắn rốt cuộc dắt theo kiều thê mỹ quyến áo gấm về nhà. Hắn ở bộ tộc Bồ thị mua nhà tốt nhất, mua bán đồ da tốt nhất, ăn thức ăn uống rượu ngon nhất, trong nhà nuôi cừu mập nhất, lại đem những người từng khi dễ hắn lần lượt trả thù. Đến đây, còn ai dám khi dễ tiểu khất cái, xuất thân tiểu tá điền chứ?

Lúc ấy hắn chỉ cảm thấy nhân sinh mãn ý, cùng lắm cũng chỉ đến thế mà thôi. Nhưng ở bộ tộc thời gian càng lâu, trong lòng hắn càng bất an. Cho đến khi trong tộc bắt đầu xuất hiện những dị trạng kia, hắn mới hiểu cảm giác may mắn trong lòng là không thể có … vô luận hỏa điểu trong mộng của hắn là gì, bảo vật đó hẳn đã bị người tu tiên năm đó trộm đi rồi, cho nên thần linh có thể đã bắt đầu tức giận.

Khi đó hắn nghĩ, sơn thần không phải muốn trách cứ cả bộ tộc mà là một mình hắn thôi. Nhưng mệnh của Bồ lão quá cứng rắn, chánh thê hắn mất sớm, sau đó hắn cưới năm phòng vợ nhỏ, sinh bốn nhi tử, thêm hai tôn tử. Ninh Tiểu Nhàn đã nhìn thấy nam hài có con ngươi nhanh nhảu trước đó, chính là một trong hai tôn tử của hắn.

Trong tình cảnh mọi người rầu rĩ về chuyện sinh nở, hắn cái kẻ đầu sỏ đắc tội thần linh lại là con cái đầy nhà, an hưởng thiên luân chi nhạc, ông trời cũng thật là biết đùa giỡn lòng người. Song theo tuổi tác ngày một lớn lên, hắn cũng mất đi dũng khí xông xáo năm xưa, cũng không dám thừa nhận sai lầm với bất kỳ người nào. Áy náy nồng hậu trong đáy lòng hắn từ từ lắng đọng, nhiều năm không thay đổi mang tới hậu quả xấu.

Cho đến hôm qua, một nhóm của Ninh Tiểu Nhàn tới, mang tới tin tức sơn thần lão gia muốn hủy diệt cả bộ tộc Bồ thị, Bồ lão rốt cuộc bị tâm ma đánh bại lâm vào tình trạng tinh thần này.

Nghe xong đoạn chuyện cũ này, Ninh Tiểu Nhàn thật lâu không nói nên lời.

Nàng cùng Trường Thiên hao khổ hết tâm tư đi tới một bước cuối cùng, kết quả lại thua trong tay một hài đồng người phàm hèn mọn. Đây chẳng lẽ là ý trời, chẳng lẽ thiên đạo không cho phép Trường Thiên tái khởi?

Nàng cưỡng chế cảm xúc dưới đáy lòng, lãnh tĩnh nói “Tu sĩ lấy đi Nam Minh Ly hỏa kiếm là người của tông phái nào, diện mạo có gì đặc thù?”

“Lão đầu tử này không biết. Đối với hắn mà nói, thần tiên chính là thần tiên, thần tiên cũng chỉ là thần tiên mà thôi” Đồ Tẫn nói lời này xong có chút khó nói, cũng là sự thật, thế giới người tu tiên, người phàm làm sao có thể biết? “Về phần diện mạo, đã qua năm mươi năm, hắn không nhớ rõ. Cho dù là hồn tu, cũng không thể đem chuyện hắn đã lãng quên một lần nữa gợi nhớ lại”

Nói đúng ra, đầu mối tới đây đã mất?

Đang lúc nói chuyện thì xe dừng lại. Đội ngũ lặn lội đường xa rốt cuộc đã tới nơi tạm nghỉ.

Ninh Tiểu Nhàn giơ tay lên, hướng trên người Bồ lão đánh vào ba huyệt đạo ba ngân châm, sau đó đem thuốc giao cho người bên cạnh “Một lúc sau đem thuốc cho lão dùng, chứng bệnh sẽ tự giải. Các ngươi đi nghỉ trước, ta muốn một mình ở lại nơi này”

Ba ngân châm vừa vào cơ thể, vẻ mặt hoảng sợ của Bồ lão tiêu tán không ít, thân thể căng thẳng cũng an tính lại, mí mắt nhắm lại, thoạt nhìn đang ngủ.

Tất cả mọi người rời đi.

Qua một lúc lâu nàng mới nâng trán đứng lên, đi vào trong Thần ma Ngục. Trường Thiên đã có một thời gian dài không nói chuyện, nàng không yên lòng, đi vào trong nhìn một chút.

Bây giờ nhìn thấy, lo lắng của nàng quả nhiên có đạo lý, bởi vì ở tầng dưới cùng, thân ảnh kia ngồi ở chính giữa mặc dù vẫn vững như bàn thạch nhưng trong lúc lơ đãng vẫn phát ra sự tiêu điều ảm đạm. Cùng Kỳ không biết đã bị hắn vứt đi đâu.

Trường Thiên vẫn nhắm hai mắt, cho đến khi nàng đi tới bên cạnh, mới thấp giọng nói “Nha đầu, trong lòng ta thật khổ sở”

Trên vách đèn chiếu vào khuôn mặt sáng hoàn mỹ của hắn, tạo nên một bóng hình, yếu ớt khiến nàng muốn khóc. Trói tác long trên người hắn động động, phát ra tiếng vang, nhắc nhở nàng người trước mặt nàng đang không giây phút nào mà không chịu thống khổ của việc xương bả vai bị xuyên thủng và bị hấp thu thần lực. Song nàng dùng hết tất biện pháp cũng không thể cứu hắn ra.

Nàng thật sự bất lực rồi.

Chuyện duy nhất nàng muốn làm chính là nhào vào trong ngực hắn gào khóc thật lớn, nhưng nàng lại không thể làm như vậy. Hắn mới là người cần được an ủi nhiều nhất.

Cho nên nàng cường ngạnh ép lại tinh thần, vươn đầu ngón tay, vỗ về nhẹ trên mặt Trường Thiên, cố gắng khiến cho thanh âm của mình nghe bình tĩnh hơn, còn có sức thuyết phục “Nam Minh Ly hỏa kiếm chính là thần kiếm. Bảo vật như vậy xuất thế tất nhiên không cam lòng là một thứ bình thường. Kế tiếp chúng ta sẽ thẩm tra nhiều hướng, tất nhiên có thể tìm ra dấu vết”

Trường Thiên vẫn chưa động đậy, cũng không lên tiếng.

“Nam Minh Ly hỏa kiếm xuất thế đã được năm mươi năm. Chàng không phải đã nói sao, loại bảo vật này nếu không phải người phúc duyên thâm hậu thì không thể có được thừa nhận của nó, nếu không chính là lầm chủ và hại chủ. Người lấy đi thần kiếm năm đó, chưa chắc chính là người vô cùng …, trừ phi có vận khí nghịch thiên, nếu không cho dù hắn đem vật này giấu đi, cũng sẽ rơi vào tay cao nhân. Trên thế giới này hạng người tầm thường hằng hà sa số, song người được xưng tụng là cao nhân đại khái là ngàn chọn được một” Nàng cười cười nói “Nếu ở trong tay cao nhân thì tốt hơn một chút, con số cần tìm hiểu rút đi cả nghìn lần. Cứ như chưởng môn Triều Vân Tông Bạch Kình là được rồi, là trộm hay đoạt tới đều tốt, chúng ta nghĩ biện pháp thu vào tay”

Nàng giống như càng nói càng nhiệt tình “Chúng ta ngày mai lên đường trở về Ẩn Lưu, để Hạc môn chủ điều động nhóm yêu quái thủ hạ đi tìm kiếm. Ta tính để ngân hàng Biền Châu làm trụ cột lập nên thương hội, nuôi lực lượng đồng thời tìm kiếm tung tích của Nam Minh Ly hỏa kiếm..”

“Ninh Tiểu Nhàn, nàng còn chưa bỏ cuộc sao?” Trường Thiên đột nhiên cắt đứt lời nói thao thao bất tuyệt của nàng “Ta mệt mỏi”

Giọng nói của hắn trầm khàn, mang theo chán chường cùng mệt mỏi chưa từng có. Tim nàng đột nhiên vô cùng đau đớn, giống như tim bị người dùng sức nắm lấy. Nàng nghe được tiếng cười cổ quái nhất quả đất “Không có. Đã ước định chuyện gì thì nhất định phải hoàn thành, chưa đem chàng cứu ra, ta sẽ không bỏ cuộc”

Trường Thiên thở dài một tiếng, lôi kéo tay nàng đặt trên ngực mình “Nhưng ta mệt mỏi, nó cũng rất nhanh sẽ bất động.”

Mũi nàng chợt thấy đau xót, hốc mắt cũng nóng lên, trên mặt vẫn như cũ treo một nụ cười “Bớt lừa ta đi, còn tưởng ta là tiểu cô nương trong thôn Thanh Thủy sao? Trái tim chàng vốn không thích vận động, nó mười mấy canh giờ đập một chút đã là không tệ rồi” Lúc này nàng thực mong hắn vẫn giữ bộ dáng lạnh lùng như mọi khi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.