Niệm Niên Hữu Dư

Chương 16: Chương 16: Tôi là fan của em!




40

Nhâm Niệm Niên đưa trà bưởi anh đang cầm trong tay cho Dư Hành, cười đặc biệt sáng lạn: “Tiểu Dư ngoan đến đây, mỗi ngày uống một ly trà bưởi, thanh nhiệt hạ nhiệt, trừ độc dưỡng da! Hơn nữa càng uống càng đẹp trai!”

Dư Hành: “…..”

“Uống nhanh đi! Đừng khách khí, tôi mua riêng cho em đó!”

Dư Hành khẽ động vành tai, nhất là khi nghe được chữ ‘Riêng’, hắn lại nhớ tới những lời của Khâu Tòng Quân nói Nhâm Niệm Niên thích hắn cỡ nào…

Dư Hành lặng lẽ nhận lấy trà bưởi, mở nắp uống một ngụm. Trước đây dù hắn uống bất kỳ thức uống gì cũng không có cảm giác, nhưng chai trà bưởi bây giờ ngọt ngọt chua chua, hắn uống vào càng cảm nhận được ngọt ngào nhiều hơn.

“Tiểu Dư, nếu sau này em ngoan như vậy, mỗi ngày thầy đều sẽ mời em uống trà bưởi!” Nhâm Niệm Niên nháy nháy lông mày, vỗ ngực nói.

Dư Hành: “…..”

Rốt cuộc người này có bao nhiêu yêu thích ăn bưởi, uống trà bưởi.

Lúc trước Khâu Tòng Quân báo danh tham gia hạng mục chạy cự ly dài và chạy tiếp sức bốn nam bốn nữ, hạng mục phía sau là thi đấu tập thể, bởi vậy cần tám học sinh dự thi phối hợp ăn ý mới có thể đạt quán quân.

Bây giờ do Dư Hành thay thế Khâu Tòng Quân, tốc độ chạy của hai người rất khác nhau nên thầy Trâu đành phải sắp xếp lại, xác định ai cầm gậy đầu tiên, ai cầm gậy cuối cùng.

Thầy Trâu là giáo viên thể dục của lớp 11-6 nên hiểu rất rõ tình trạng thể lực của Dư Hành, dù sao mỗi lần thầy Trâu cố ý phạt Dư Hành chạy thêm vài vòng, Dư Hành đều có thể kiên trì chạy xong.

Hôm nay có Nhâm Niệm Niên ở đây, ở trước mặt mọi người Dư Hành không giấu diếm thực lực của mình, lúc chạy ngay cả hình dáng đều không thấy rõ.

Cho dù trong lòng khá am hiểu tốc độ của Dư Hành nhưng khi thầy Trâu chân chính thấy thời gian trên đồng hồ bấm giây cũng rất kinh ngạc. Một số học sinh khác vây xem cũng đều hô lên, Nhâm Niệm Niên vui vẻ vỗ tay liên tục.

Trong những học sinh đứng xem cũng có Hứa Phiên Phiên, nhưng cô cũng không có bao nhiêu thán phục. Hứa Phiên Phiên nhìn chằm chằm Dư Hành, thầm nghĩ Dư Hành không hổ danh học sinh hay đánh nhau, dù chạy cũng chạy rất nhanh, không có gì kỳ lạ.

Trong cuộc so tài chạy tiếp sức bốn nam bốn nữ, Hứa Phiên Phiên từ trước đến nay chỉ lo học tập cũng tham gia.

Hứa Phiên Phiên không chịu đựng nổi bị người khác trào phúng nói cô vô tích sự, huống hồ Nhâm Niệm Niên cũng đứng ra khuyên cô hai câu, bảo cô đừng đọc sách 24/7 nữa, nhìn xem thành con mọt sách rồi. Lúc rảnh rỗi có thể rèn luyện nhiều một chút, thả lỏng bản thân.

Không chỉ Hứa Phiên Phiên, lớp trưởng Thái Hàm cũng có trong đội ngũ. Tuy rằng bình thường Thái Hàm là một Omega thoạt nhìn yếu đuối dịu dàng, nhưng thắng nhờ thân thể nhẹ nhàng nhanh nhẹn, cho nên cô báo danh ở hạng mục chạy bộ và nhảy xa.

Nói như vậy, trong cuộc thi tiếp sức người chạy đầu tiên và cuối cùng đều rất quan trọng. Vận động viên chạy đầu tiên phải phản ứng nhạy bén, mà người cuối cùng tất nhiên là phải có sức bật mạnh, tuyển thủ có tốc độ nhanh nhất. Thầy Trâu cứ luôn lo lắng, cuối cùng xác định trình tự thi đấu để Dư Hành chạy gậy cuối cùng.

41

Sau khi Dư Hành gia nhập đội ngũ thì nhân số cũng đã đủ. Sau đó lại duy trì liên tục hơn một tuần, mọi người không chỉ tranh thủ thời gian học thể dục tập luyện mà giờ nghỉ trưa và sau khi tan học cũng đều ở sân tập.

Sau mỗi lần đội ngũ kết thúc huấn luyện, Dư Hành và hai cô bé Hứa Phiên Phiên, Thái Hàm vẫn tiếp tục chạy bộ.

Mỗi tối sau khi tan làm, Nhâm Niệm Niên đều ôm mấy chai trà bưởi tới sân tập xem bọn họ, cho một người một chai, sau đó cười h2 hì phổ cập khoa học lợi ích của ăn bưởi, uống trà bưởi cho bọn họ.

Thái Hàm cúi đầu cười khẽ, Nhâm Niệm Niên vừa mở miệng đã chọc cô bật cười, mà Hứa Phiên Phiên lại cầm trả bưởi trong tay, nghiêm túc lắng nghe từng câu từng chữ của Nhâm Niệm Niên, một đôi mắt sáng rực.

Về phần Dư Hành…

Hắn yên lặng đứng một bên uống trà bưởi, hắn đã sớm nghe qua Nhâm Niệm Niên lải nhải lợi ích của trà bưởi tám trăm lần, cảm thấy hắn sắp thuộc luôn rồi, còn có thể đọc làu làu nữa.

Hứa Phiên Phiên và Thái Hàm không trọ học ở trường, sau khi Nhâm Niệm Niên tâm sự với hai nữ sinh vài câu, thấy trời đã muộn nên để hai cô bé về nhà, mà anh lại cùng Dư Hành dạo quanh sân tập hai vòng.

“Tiểu Dư, hai ngày nữa sẽ thi đấu, em tranh thủ lấy hạng nhất làm vẻ vang lớp 6 của chúng ta, cũng chứng minh bản thân em với giáo viên học sinh toàn trường.”

“…..” Dư Hành không nói, thắng chạy bộ mà thôi, có thể chứng minh cái gì.

Nhâm Niệm Niên nhìn thấu tâm tư của hắn: “Bắt đầu từ chuyện nhỏ, từ từ sẽ được. Tiểu Dư, em phải nói cho mọi người kỳ thực em còn có một mặt rất đẹp trai rất tốt tính!”

Anh vỗ vỗ vai Dư Hành, hỏi: “Em không có lòng tin với bản thân sao?”

“Không phải.” Dư Hành lắc đầu, hắn nhìn gò má trắng nõn xinh đẹp của Nhâm Niệm Niên, không hiểu sao lại mở miệng: “Thầy, nếu như lần này em đạt được hạng nhất, thầy có thể làm một việc cho em không?”

Nhâm Niệm Niên cười cười: “Ai yo! Tiểu Dư, em còn biết nói điều kiện?”

Dư Hành: “Có thể không?”

Nhâm Niệm Niên đảo đảo mắt: “Được, nhưng phải là chuyện trong khả năng của tôi. Tôi chỉ là giáo viên bình thường, không phải siêu nhân, người nhện, người dơi, cũng không có siêu năng lực, em đừng bảo ôm tôi em bay lên trời một vòng hay hái sao trời.”

Dư Hành nghe đến co giật mí mắt, hắn ngây thơ vô vị đến thế sao?

“Tuyệt đối là chuyện thầy có thể làm.”

“Ừ, Tiểu Dư, vậy em muốn tôi làm chuyện gì?”

Dư Hành hơi ngập ngừng, kỳ thực hắn vẫn chưa nghĩ ra: “Đến lúc đó sẽ nói thầy biết.”

Mắt thấy sắp tới đại hội thể thao, tối hôm đó Nhâm Niệm Niên nằm trên giường trằn trọc mãi vẫn không ngủ được. Rõ ràng không phải anh dự thi, nhưng so với những học sinh kia thì anh còn lo lắng và kích động hơn nhiều.

Nhâm Niệm Niên mở di động tìm ảnh chụp bên trong, tìm được ảnh chụp Dư Hành khi hắn không chú ý. Nhìn Dư Hành ngơ ngác trong ảnh, Nhâm Niệm Niên cong cong khóe môi, trong đầu tự dưng lóe lên một suy nghĩ lớn mật.

Vì vậy anh nhanh chóng xuống giường lấy giấy bút, nhìn ảnh chụp Dư Hành trong điện thoại di động, vẽ mắt, mũi, miệng, bắt đầu thử nghiệm vẽ ảnh chân dung Dư Hành.

Nhâm Niệm Niên vừa vẽ đầu Dư Hành vừa suy nghĩ Dư Hành có thể thích màu gì? Màu gì mới thích hợp?

Bình thường ngoại trừ đồng phục học sinh, Dư Hành cũng chỉ mặc quần áo màu đen, xanh, cho nên Dư Hành rất ưa thích mấy màu đậm đậm ngầu ngầu.

Đêm nay, Nhâm Niệm Niên loay hoay vẽ đầu Dư Hành, trong đầu cũng mường tượng đến dáng người trên đường chạy của Dư Hành vào hai ngày nữa, ý cười bên môi càng sâu…

42

Hôm nay bắt đầu đại hội thể dục thể thao toàn trường, không giống một vài trường học trong thành phố sẽ đến sân vận động tổ chức. Bởi vì kinh tế có hạn nên tất cả các mục thi đấu hôm nay của nhóm Dư Hành đều được diễn ra ở trường.

Bắt đầu từ sáng sớm, các lớp đã lục tục tiến hành biểu diễn đội ngũ, đến gần trưa thì các khối mới bắt đầu lần lượt triển khai các hạng mục thi đấu.

Âm thanh phát thanh dường như vang vọng toàn trường, luôn cập nhật tình huống tranh tài của các hạng mục, cũng sẽ thông báo và nhắc nhở vận động viên ra sân, cùng với kết thúc thi đấu.

Trước khi ra sân Nhâm Niệm Niên đã gọi riêng hắn sang, đưa cho một chai trà bưởi.

Dư Hành đã bị đút no trà bưởi trước đó: “…..”

“Thầy, em uống nước suối là được rồi.”

“Làm sao được! Trà bưởi nó là...” Thấy Nhâm Niệm Niên lại muốn lải nhải lợi ích của trà bưởi, Dư Hành thật sự hơi sợ hãi, vội vàng uống một ngụm.

“Đúng rồi, như vậy mới ngoan!” Nhâm Niệm Niên cười hì hì muốn sờ đầu Dư Hành lại bị hắn tránh né, anh cũng không để ý, phỏng chừng là Dư Hành đang xấu hổ.

“Tiểu Dư, hôm nay em đừng xem tôi là thầy của em.”

Dư Hành ngẩn người, nghe không hiểu.

“Từ bây giờ trở đi, tôi không phải là giáo viên ngữ văn của em, mà là fan của em!” Nhâm Niệm Niên chớp đôi mắt đen láy linh động nhìn Dư Hành.

“…..” Dư Hành hoàn toàn bối rối, fan của hắn?

“Tiểu Dư, giống như minh tinh trên tivi có hàng ngàn hàng vạn fan, bây giờ trong mắt tôi em chính là minh tinh tỏa sáng lấp lánh. Kỳ thực tôi đã sớm làm fan của em, em đánh nhau rất giỏi, sức lực lại lớn, chạy bộ cũng nhanh, quan trọng nhất là em rất đẹp trai! Tiểu Dư, những thứ này đều là ưu điểm của em, rất đáng giá yêu thích, tôi muốn làm một fan bé nhỏ của em cả đời!”

Nhâm Niệm Niên vừa dứt lời, trong lòng Dư Hành đã đập ầm ầm, còn đập càng lúc càng nhanh.

Dư Hành không ngờ mình có thể được ví như ‘Tỏa sáng lấp lánh‘. Hắn rách rưới, dơ bẩn, mấy năm nay vẫn sống dưới ánh mắt khinh thường của người khác, chịu đựng đánh chửi mà lớn lên.

Mà dưới ý cười lưu chuyển và ánh mắt sáng sủa rực rỡ cửa Nhâm Niệm Niên, hắn lại trở thành một loại tồn tại tỏa sáng lấp lánh.

“Không… Không đúng, tôi không phải ‘Fan nhỏ‘, Tiểu Dư, tôi lớn hơn em, cho nên hẳn là ‘Fan lớn’ mới đúng, ha ha.” Nhâm Niệm Niên lại cười nói.

Lúc này Dư Hành mới tỉnh táo lại: “Thầy là fan già.”

Nhâm Niệm Niên kinh hoảng, lập tức bày ra vẻ vô cùng đau đớn: “Em… Em chê tôi già? Tiểu Dư, tuy nói chúng ta kém nhau... Bảy tuổi, nhưng em cũng không thể… Tính toán một chút, e rằng cái này cũng là sự khác biệt đi, aiz, tâm tính thiện lương thật mệt!”

Khóe miệng Dư Hành giật một cái: “Đừng diễn nữa, cẩn thận bị giáo viên khác nhìn thấy.”

Nhâm Niệm Niên: “…..”

Thu lại thái độ khoa trương của mình, Nhâm Niệm Niên nghiêm túc ‘Khụ khụ’ hai tiếng, lại vỗ vỗ Dư Hành: “Nói chung em phải cố gắng lên! Tôi cực kỳ thích em, Dư Hành.”

Dư Hành: “…..”

Thầy... Thầy giáo đột nhiên tỏ tình với mình, phải làm sao đây!

Bình thường khi diễn ra đại hội thể thao, ngoại trừ vận động viên dự thi thì đối với các học sinh không tham gia mà nói, kỳ thực cũng tương đương một lần ‘Dạo chơi ngoại thành‘. Bọn họ có thể mua đồ ăn vặt, vui chơi giải trí, ngồi trên khán đài vừa tám chuyện vừa xem thi đấu, chỉ là phạm vi hoạt động hơi hạn chế, không thể vào trong sân thi đấu để tránh quấy nhiễu đến vận động viên.

Khâu Tòng Quân bị thương ở chân hành động bất tiện, không thể làm gì khác hơn là ngồi trên khán đài. Hắn nhìn tới nhìn lui, không phải chú ý lớp 6 của mình mà là lớp 5 ở bên cạnh, nhất là khi thấy Kiều Minh, cặp mắt hắn đều sáng rực lên.

Chờ Kiều Minh lên sân thi đấu, bắt đầu chạy lấy đà thi nhảy xa thì dù cách một khoảng rất xa, Khâu Tòng Quân cũng có thể nhanh chóng tia được Kiều Minh, trong thoáng chốc thị lực được đề cao gấp mấy lần, còn lợi hại hơn mấy đứa chơi gian lận.

Ba giờ chiều đến hạng mục thi chạy tiếp sức bốn nam bốn nữa của lớp 6, rốt cuộc lúc này Khâu Tòng Quân cũng chịu dời lực chú ý khỏi người Kiều Minh.

Khâu Tòng Quân nhìn Dư Hành đang làm nóng người trên đường chạy, chợt bị bạn học bên cạnh vỗ một cái, đưa cho hắn một lá cờ nhỏ màu xanh.

Dường như lúc này học sinh lớp 11-6 đều cầm lá cờ nhỏ này, Khâu Tòng Quân hơi ngờ vực, hắn cầm cờ nhìn thì phát hiện mặt trên lá cờ vẽ một cái đầu của cậu bé, thế nhưng...

“Mẹ kiếp!” Khâu Tòng Quân la to: “Ảnh này chính là… Dư… Dư Hành sao? Dám vẽ Dư Hành xấu như vậy, là ai? Rốt cuộc là tên khốn kiếp nào làm?”

“Là tôi.” Giọng nói nhẹ nhàng của Nhâm Niệm Niên truyền đến.

Khâu Tòng Quân: “…..”

“Tiểu Khâu, đây là tôi vẽ theo mặt của Tiểu Dư, còn vẽ rất lâu, xấu lắm sao?”

“Không không, xấu chỗ nào chứ? Làm sao có thể xấu xí!” Khâu Tòng Quân nhanh chóng cười toe toét: “Quá đẹp! Thầy Niên Niên, bức tranh của thầy mới mẻ tươi sáng, người khác xem qua sẽ rất khó quên, vẽ còn đẹp hơn Dư Hành ngoài đời, đẹp trai đến mức không dám nhận thức! Một bút vẽ này, tràn đầy tình thương của thầy!”

Nhâm Niệm Niên nghe xong cũng hơi thỏa mãn: “Ha ha, vẫn là Tiểu Khâu biết thưởng thức.”

Khâu Tòng Quân: “Đương nhiên rồi! Em rất hiểu tình yêu đặc biệt của thầy.”

Những học sinh khác: “…..”

Những lá cờ nhỏ màu xanh này là Nhâm Niệm Niên vẽ mấy hôm trước, hôm nay chia cho các học sinh lớp 6 cũng vì muốn bọn họ động viên tinh thần cho Dư Hành. Hơn nữa hôm nay thân là ‘Fan’ của Dư Hành, đương nhiên phải cổ vũ cho thần tượng của mình, cho nên Nhâm Niệm Niên cũng làm một tấm băng rôn khác màu xanh.

Trước khi Dư Hành chạy ra, Nhâm Niệm Niên đã nhờ nhóm của Khâu Tòng Quân hỗ trợ kéo tấm băng rôn này với anh.

Dư Hành đứng trên đường chạy ngẩng đầu nhìn về phía khán đài, tấm băng rôn to màu xanh cực kỳ bắt mắt, làm Dư Hành có hơi xấu hổ, chỉ là…

Trên băng rôn vẽ cái gì vậy? Cái đầu kinh dị kia là sao?

Nhâm Niệm Niên chuyên tâm vẽ băng rôn, không chỉ có cái đầu ‘Đẹp trai’ của Dư Hành mà còn có vài chữ viết hoa ‘Cố lên’, ‘Tất thắng‘, cảm giác cực kỳ nổi loạn.

Một giáo viên dạy văn nhất định phải vẽ vời, cũng rất liều mạng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.