Niệm Niên Hữu Dư

Chương 7: Chương 7: Đại Hoa Miêu và Tiểu Hoa Cẩu




17

Trải qua hai ngày cuối tuần, sáng thứ hai tuần tiếp theo Nhâm Niệm Niên ôm bài tập cả lớp đến phòng học.

Tuần trước Nhâm Niệm Niên đưa sách giáo khoa của mình cho Dư Hành mượn, anh không ngờ Dư Hành thực sự bổ sung xong, hơn nữa chữ viết rất đẹp, cực kỳ tỉ mỉ. Sau khi Dư Hành trả lại sách giáo khoa cho Nhâm Niệm Niên, hiếm thấy mở miệng nói tiếng ‘Cảm ơn’, ngày thứ hai bắt đầu nộp bài tập đúng hạn.

Sau đó đến giờ học ngữ văn ngày thứ sáu, Nhâm Niệm Niên cho mọi người viết văn, có một chữ đa âm cực kỳ dễ sai, trong lớp không có bao nhiêu người có thể viết chính xác, nhưng Dư Hành lại viết đúng.

Nhâm Niệm Niên ngẩn người, nhìn từ biểu hiện của Dư Hành, tuyệt đối không như giáo viên khác nói hắn là một học sinh yếu kém đến cỡ nào.

Có thể chỉ là không ai tình nguyện dùng kiên nhẫn lớn nhất, cho hắn càng nhiều cổ vũ.

Qua tuần này, Nhâm Niệm Niên dự định khen Dư Hành trước lớp thì lại phát hiện Dư Hành không đi học, cái chỗ ngồi cuối lớp kia trống rỗng, không ai hỏi thăm.

Nhâm Niệm Niên hỏi về Dư Hành, mọi người đều lắc đầu, ngay cả lớp trưởng cũng không biết. Sau đó, mặc dù Dư Hành không có mặt nhưng Nhâm Niệm Niên vẫn tận tình khen ngợi Dư Hành trước mặt cả lớp.

Sau khi tan học Nhâm Niệm Niên đi tìm thầy Đường chủ nhiệm lớp 11-6, thầy Đường thở dài, nói là bình thường Dư Hành đã như vậy, từ khi bắt đầu học kỳ cứ hai ba ngày là xin nghỉ, hình như hôm nay không được khỏe, ở nhà nghỉ ngơi.

Nhâm Niệm Niên gật đầu, dù sao cũng còn trẻ tuổi không giấu được tâm tư, sắc mặt lập tức biến đổi.

Thầy Đường nhìn ra Nhâm Niệm Niên muốn đi thăm nom Dư Hành, lắc đầu khuyên nhủ: “Thầy Nhâm, thầy vừa tới dạy học, lại còn trẻ như vậy, tôi hiểu thầy rất có nhiệt huyết và xúc động. Chỉ là tình huống gia đình của Dư Hành khá phức tạp, hơn nữa tâm lý của nó cũng…”

Nói đến đây, thầy Đường ngưng lại, đổi chủ đề câu chuyện: “Nói chung thầy Nhâm à, sau này thầy lo dạy học là được rồi, đừng nhúng tay vào chuyện khác.”

“…..” Nhâm Niệm Niên không nói chuyện, anh ngẩng đầu nhìn phía trên đỉnh đầu thầy Đường, trên tường trong văn phòng có bốn chữ lớn —— giáo thư dục nhân.

Nhâm Niệm Niên siết chặt nắm tay, từ ngày đầu tiên anh quyết định làm giáo viên, trong lòng đã có nguyên tắc không bao giờ thay đổi: Dạy người, còn quan trọng hơn dạy học.

Hiện nay Dư Hành bị gửi nuôi nhà dì, nhà dì hắn có một đứa con trai cũng chính là anh họ Dư Hành, cũng học cấp ba này. Cho nên Nhâm Niệm Niên đến phòng học lớp 12 gặp anh họ Dư Hành – Cao Văn Hạo.

Chợt nhìn một cái là biết Cao Văn Hạo là một người mập mạp béo phệ, nhìn kỹ thì càng béo.

Thấy Nhâm Niệm Niên đột nhiên đến tìm mình, Cao Văn Hạo không hiểu ra sao, còn tưởng mình làm sai chuyện gì, ai ngờ Nhâm Niệm Niên lại nhắc đến Dư Hành.

Cao Văn Hạo không ngừng lắc đầu, thịt mỡ trên mặt hắn cũng lắc theo: “Không biết! Chuyện thằng nhóc kia đừng hỏi em!”

Rõ ràng sinh sống cùng một mái nhà với Dư Hành, mỗi ngày ngẩng đầu không gặp cúi đầu thấy, nhưng lúc này Cao Văn Hạo lại ghét bỏ, vội vã phủi sạch quan hệ.

Trường cấp ba này được xây dựng ở trấn trên, nhưng mà đại đa số học sinh trong trường đều tới từ thôn xung quanh. Nhâm Niệm Niên không hỏi ra được địa chỉ cụ thể của nhà dì Dư Hành, đành đợi sau khi tan học lén theo Cao Văn Hạo đến thôn Cao gia.

Thôn Cao gia nghĩa như tên, dường như trong thôn đều là người họ Cao. Thôn Cao gia còn chia thành bốn đại đội, trong thôn có người xây nhà lầu hai tầng, nhưng đa phần đều là nhà trệt, thậm chí còn có một số nhà gạch mộc*, bên trong còn đắp cỏ tranh.

(Gạch mộc: Gạch sống phơi nắng, không nung)

Nhâm Niệm Niên theo Cao Văn Hạo vòng vèo bảy tám lần mới tới cửa thôn của tứ thôn Cao gia. Sau đó anh lạc mất Cao Văn Hạo, lạc đường trong thôn. Nhưng rất trùng hợp, cho dù lạc đường thì anh vẫn gặp Dư Hành.

Theo lý mà nói, Dư Hành bị bệnh hẳn phải ở nhà nghỉ ngơi, nhưng Dư Hành lại kéo một cái giỏ đan lớn màu trắng, vừa đi vừa nhặt bình nhựa, lon coca, bình rượu các loại, hắn còn lượm báo cũ, hộp đóng gói, hộp giấy vân vân.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, tâm Nhâm Niệm Niên nhói lên một cái, mà sau khi Dư Hành ngây người một lát thì lập tức quay đầu xoay người, kéo cái túi đầy rác vội vã chạy đi.

18

Rõ ràng không để ý người khác sẽ nghĩ hắn như thế nào, hiểu lầm cũng được, sợ hãi cũng được, cho dù là ghét bỏ, khinh bỉ và căm hận, Dư Hành đều có thể không nhìn tới. Chính hắn sống không phải vì người khác, huống chi hắn cũng đã quen.

Nhưng dáng vẻ bây giờ vừa dơ vừa bẩn này, Dư Hành lại cực kỳ không muốn để Nhâm Niệm Niên nhìn thấy.

Nhâm Niệm Niên một mực đuổi theo, kéo Dư Hành lại.

Trong nháy mắt khi Nhâm Niệm Niên bắt được tay của hắn, Dư Hành lập tức tránh ra: “Thầy, dơ lắm.”

Dư Hành đang suy nghĩ, nếu như giáo viên khác thấy hắn như vậy thì sẽ có phản ứng gì?

Dường như giáo viên trong trường đều có ấn tượng xấu về Dư Hành, bọn họ sẽ nhíu mày trách cứ hắn, chất vấn hắn tại sao phải đi nhặt rác? Đây không phải là chuyện học sinh nên làm, danh dự của hắn đâu!

Còn nữa, nhất định bọn họ sẽ cảm thấy hắn bẩn thỉu lại hôi hắm, hoàn toàn không muốn đến gần.

Nhưng Nhâm Niệm Niên lại lộ ra một nụ cười khẽ, anh nhìn xung quanh, cũng khom lưng lượm hết mấy chai nước ngọt rỗng bị đè bẹp, sau đó ném vào trong túi Dư Hành.

“Được rồi, Tiểu Dư Nhi, tôi cùng nhặt với em!” Dứt lời, Nhâm Niệm Niên đã cuốn ống tay áo lên, dáng vẻ nhiệt tình của anh, giống như là phải đi làm chuyện lớn.

Dư Hành hoàn toàn không nghĩ tới Nhâm Niệm Niên không hỏi gì mình, mà là cười hì hì cùng nhặt rác với hắn.

“Tiểu Dư Nhi, trước đây tôi đi học cũng có thói quen nhặt bình nhựa với giấy vụn, cuối học kỳ đều bán sạch, sau đó dùng tiền bán được mua chân gà nướng ăn với bạn học. Ha ha, kỳ thực nếu như mỗi ngày có thể bán phế liệu, tiết kiệm được không ít tiền đâu. Tiểu Dư Nhi, tôi thấy bình thường em cũng rất tiết kiệm, có phải muốn tự để dành ít tiền không?”

Nhâm Niệm Niên nói đúng phân nửa, Dư Hành khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm trên lòng bàn tay đầy bụi đen của Nhâm Niệm Niên.

Ánh mắt quan tâm của Dư Hành quá nổi bật, Nhâm Niệm Niên lập tức hiểu ra, anh cười cho qua: “Không sao đâu, đợt lát nữa chúng ta rửa sạch là được rồi.”

Nhâm Niệm Niên lớn lên ở thành phố, gương mặt trắng trẻo mềm mịn, rõ ràng không giống với nông dân bọn họ, chỉ cần bị phơi chút nắng sẽ đỏ ửng.

Anh và Dư Hành cùng nhặt rác, còn nói rất nhiều chuyện cười cho Dư Hành nghe. Đến một lúc sau, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của Nhâm Niệm Niên đều dính đầy vết bẩn. Dư Hành nhìn, trong lòng bỗng sinh ra cảm giác rất kỳ dị, chua xót chát chát, mang theo vài phần yêu thương.

Lúc này, Dư Hành khẽ nâng tay lên, như có loại xúc động muốn lau sạch cho Nhâm Niệm Niên, chỉ là hai tay hắn cũng rất dơ, nếu như đi sờ mặt Nhâm Niệm Niên thì chỉ càng làm càng bẩn.

Thấy Dư Hành vẫn luôn nhìn mình, Nhâm Niệm Niên kỳ quái hỏi: “Tiểu Dư Nhi, sao em cứ nhìn chằm chằm tôi vậy? Có phải mặt tôi cũng bẩn rồi hay không, thành Đại Hoa Miêu?”

Dư Hành gật đầu: “Ừ.”

Nghe vậy, Nhâm Niệm Niên không chỉ không để ý đến gương mặt xinh đẹp của mình, còn đảo đảo mắt, đột nhiên cười trộm vươn ‘Móng vuốt đen‘ về phía Dư Hành, bôi đen gò má hắn.

Dư Hành lại một lần nữa bị sờ mặt đến ngẩn ngơ, mà Nhâm Niệm Niên cũng cười cong vành mắt: “Ha ha ha cái này có hai hoa miêu, Đại Hoa Miêu và Tiểu Hoa Miêu, không đúng, Tiểu Dư Nhi giống Tiểu hoa Cẩu hơn.”

Dư Hành bị biến thành ‘Tiểu Hoa Cẩu‘: “.….”

Nhâm Niệm Niên, tuyệt đối là thầy giáo... Ngây thơ nhất mà hắn từng gặp qua.

Chờ hai người gom xong rác bán lấy tiền, thầy ‘Hoa Miêu‘ Nhâm Niệm Niên cười nói: “Tiểu Dư Nhi, tôi đưa em về nhà.”

Người nhà xin nghỉ giúp Dư Hành, rõ ràng nói hắn không khỏe, ai ngờ Dư Hành đang ở nơi khác nhặt rác kiếm tiền.

Mặc dù trong lòng Nhâm Niệm Niên có rất nhiều nghi vấn, nhưng anh biết từ trước đến nay Dư Hành rất quái gở ít nói, nếu như Dư Hành không muốn nói, dù cho có hỏi cũng sẽ không có kết quả gì.

Gia đình Dư Hành đặc biệt, bây giờ lại ăn nhờ ở đậu, hơn nữa nhìn thái độ của Cao Văn Hạo – anh họ hắn, Nhâm Niệm Niên cũng mơ hồ đoán được một vài nguyên nhân, một vài nguyên nhân làm lòng người chua xót.

Nghe Nhâm Niệm Niên nói muốn đưa hắn về nhà, Dư Hành quyết đoán lắc đầu: “Không cần.”

Đáng tiếc, Nhâm Niệm Niên cứ quanh quẩn bên cạnh Dư Hành, không thì đi theo phía sau Dư Hành, sau đó Dư Hành đột nhiên chỉ tay ra sau lưng, thừa dịp Nhâm Niệm Niên xoay đầu lại nhìn, hắn trèo lên tường.

Giống như lần đầu gặp mặt của hai người, Dư Hành ở trên đầu tường nhìn Nhâm Niệm Niên, nhưng hôm nay Dư Hành không vội vã chạy mất, mà là ngồi trên tường nhìn Nhâm Niệm Niên mấy lần.

Hừ! Biết trèo tường là ngon sao?

Anh cũng trèo được vậy!

Nhâm Niệm Niên không cam lòng yếu thế, lúc này vứt bỏ hình tượng giáo viên triệt để, cũng bò lên. Anh ngồi xuống bên cạnh Dư Hành, kéo tay hắn cười đến đắc ý: “Tiểu Dư Nhi, ngày mai ngoan ngoãn đi học, nếu không hôm nay tôi theo em về nhà.”

“…..” Dư Hành hơi nhếch môi, đành phải gật đầu.

“Vậy em ngoéo tay với tôi!”

Dư Hành ngẩn ngươi, đây là trò chơi khi bọn họ còn bé, Nhâm Niệm Niên thực sự xem hắn là đứa trẻ sao?

Mặc dù nội tâm có hơi bất đắc dĩ, nhưng đối mặt với ánh mắt nóng cháy lại mong đợi của Nhâm Niệm Niên, Dư Hành vẫn đưa ngón tay ra.

Nhâm Niệm Niên lập tức móc vào ngón tay Dư Hành, cười hì hì lẩm bẩm: “Ngoéo tay thắt cổ, một trăm năm không được thay đổi!”

Hai ngón tay út móc vào nhau, cuối cùng ngón tay cái chạm vào, đóng dấu.

Rõ ràng đây là chuyện mấy đứa trẻ nhỏ mới có thể làm, nhưng Dư Hành nhìn dáng vẻ chăm chú của Nhâm Niệm Niên, giống như đang hoàn thành một nghi thức vĩ đại.

“Dư Hành, bắt đầu từ ngày mai em phải đi học đều đặn, có được không?”

Dư Hành có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu: “Được.”

“Ha ha, Tiểu Dư Nhi thật ngoan!”

Ngồi trên đầu tường, Nhâm Niệm Niên vui vẻ lắc lư hai chân, bị anh lây nhiễm Dư Hành cũng từ từ động, hơi lắc lắc chân của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.