Nhược Thủy Cửu Khanh

Chương 14: Chương 14: Ta là Trúc Mã….




Lạc Thủy không cam lòng nói: “Mình không có thời gian, phải đi nhanh về nhanh.”

“Chiếc Lamborghini nhỏ của mình rất nhanh.”

Lạc Thủy còn muốn cãi lại, đã bị anh ta ngắt lời.

“Cậu nhìn đi mình vẫn còn là nước lạ cái, ít nhất thì cậu cũng phải dẫn mình đi chung quan trường học để làm quen một chút mà.” Nói xong, Đốn Cảnh Nhiên chu mỏ, vẻ mặt rất tủi thân.

Lạc Thủy suy nghĩ lại, ngồi xe đi dạo xung quanh một vòng cũng chỉ mất 20 phút thôi, vì vậy trả lời: “Được.”

Đốn Cảnh Nhiên nhìn thấy vẻ mặt rối rắm, điệu bộ khó xử của cô: “Ngược lại nhìn cậu giống như bị uất ức vậy.”

“Không có, không có, là vinh hạnh của mình.”

“Vậy thì tốt, cậu đợi mình ở cửa Đông….mình đi lấy xe.”

Lạc Thủy gật đầu, đi về phía cửa Đông.

Còn chưa kịp đứng ở cửa Đông thì đã nhìn thấy Đốn họa thủy đi từ xa tới.

“Xe đâu?”

Đốn họa thủy đút hai tay vào túi, trên mặt là nụ cười ngây thơ vô tội: “Vợ lớn của tôi bị bệnh rồi, đề máy không nổ.”

Lạc Thủy nhìn anh ta nghi hoặc: “Xe hư, sao cậu lại vui vậy?” Đi từ chỗ đậu xe tới cửa Đông nhanh như vậy hả?

Đốn họa thủy suy nghĩ một chút, hình như không nên vui như vậy, vì vậy thuận theo ý muốn của ai kia, đành phải hắng giọng giải thích: “Không phải mình đây lạc quan sao?”

“Là lạc quan một cách mù quáng.”

Phần họa thủy không thể nói thêm gì, nhún vai.

Mặc dù Lạc Thủy hơi nghi ngờ về khoảng cách từ chỗ để xe tới cửa Đông, nhưng không phải là chắc chắn, hơn nữa cô cũng không tin Đốn họa thủy tình nguyện đi một đoạn đường dài như vậy với cô, cho nên cũng không muốn tra hỏi sâu thêm.

Không còn cách nào khác là phải dùng chân, hai người chỉ đành từ từ thả bộ.

Lạc Thủy tự động cách anh ta ở cự ly một mét, lại thêm lề mề chậm chạp, nên rớt lại phía sau.

Đốn họa thủy quay đầu lại nhìn cô: “Như vậy mà cậu lại nói là không có nhiều thời gian đó hả?”

Lạc Thủy cười lúng túng, còn ráng cãi chày cãi cối: “Cậu cũng biết là chân của mình ngắn mà.”

Họa thủy nhìn cô một lượt từ trên xuống dưới, hình như là vậy, thân hình nhỏ nhắn tinh tế, đầu vẫn chưa tới cằm của anh.

“Nếu không anh đây hy sinh bản thân, cõng cậu vậy?”

Lạc Thủy cố sức không để ý tới anh ta, bước thật nhanh về phía trước.

Quả nhiên hôm nay là một ngày gió mây bất thường.

Không cẩn thận đụng phải người quen, mà còn là người nổi danh miệng rộng ở trong lớp.

Nếu bình thường khi gặp phải người khác, cũng chỉ chào hỏi xong liền đi, bây giờ cố tình lại gặp phải Lý Tuyết Liên.

Thật đáng buồn.

Lạc Thủy lịch sự vẫy tay với cô ta, vô tình hay cô ý đi nhanh hơn.

Không ngờ Lý Tuyết Liên lại đuổi theo kịp, mắt nhìn đăm đăm Đốn Cảnh Thiên.

“Lạc Thủy, không giới thiệu bạn trai của cậu sao?”

Lạc Thủy cười gượng gạo, lúng túng nặn ra được mấy chữ từ trong kẽ răng: “Anh ta không phải bạn trai của mình.”

Ngược lại, Đốn Cảnh Nhiên lại nhanh chóng, hào phóng tự giới thiệu mình: “Xin chào, tôi là Đốn Cảnh Nhiên, là trúc mã nhà bên cạnh của Lạc Thủy.” Nói xong còn chớp chớp đôi mắt đào hoa.

Lý Tuyết Liên bừng tỉnh hiểu ra, à, thì ra là thanh mai trúc mã, xem ra vẫn còn chưa theo đuổi được, không phải trong tiểu thuyết đều viết như vậy sao, Trúc mã yêu Thanh mai, Thanh mai không biết được, cứ quanh quẩn giữa bao nhiêu mưa to gió lớn mới có thể tu thành chính quả. Bỗng nhiên, vẻ mặt cô ta tỏ ý hiểu rõ, vỗ vai của Đốn Cảnh Nhiên: “Cách mạng chưa thành công, đồng chí cần cố gắng nhiều hơn nữa.”

Lạc Thủy tự nói với mình không được tức giận khi nghe Đốn họa thủy tự giới thiệu về mình, không thèm để ý dáng vẻ kề vai sát cánh của Lý Tuyết Liên và Đốn họa thủy, chờ cho Lý Tuyết Liên đi xa, oán hận nói: “Đáng tiếc trúc mã này không phải giống như trúc mã khác, phải nói là Ôn Mã * mới đúng.” (*Ôn Mã: ngựa bệnh)

“Bạch mã hoàng tử cũng lười phải so đo với người quái dị như cậu.” Làm gì nên tội chứ, thanh mai trúc mã hả? Thôi đi, anh ta cũng không thèm.

Lạc Thủy tức giận nói: “Cậu nói ai quái dị hả?”

Đốn họa thủy nhìn cô cười: “Đối với mình mà nói, trên đời này duy nhất chỉ có một người quái dị.” Sau đó, không đợi nhìn thấy phản ứng của cô, đã chạy mất.

Bình thường lúc nào cũng chú ý đến hình tượng như vậy, bây giờ lại mặc quần lót trắng xông ngang đánh thẳng trên đường y hệt như Ngưu Ma Vương, Lạc Thủy căm tức nhìn bóng lưng của anh ta châm biếm, cũng biết miệng chó của anh ta không thể mọc ra được ngà voi, hừ, còn lâu cô mới tức giận nhá.

Mua xong Ma Lạt Thang, lại chạy qua Tây Nhai để mua miến chua cay.

Hai bên trường học là hai khu phố buôn bán bình thường, đầu tư buôn bán phù hợp với khuynh hướng của khu vực chung quanh trường đại học, tiệm bán đồ ăn vặt cùng với tiệm quần áo chiếm mỗi bên phân nửa, hiển nhiên Đốn họa thủy không cảm thấy hứng thú với những chỗ như vậy rồi, trên căn bản là không thèm nhìn những tiệm bán đồ ăn vặt này một lần nào….

Lạc Thủy cũng đoán được như vậy, khi đi dạo phố để mua sắm, nếu để anh ta chen vào trong đám người ngày để chọn quần áo rồi trả giá, vậy thì không bằng giết anh ta còn hơn. Vì thế cô không để ý tới anh ta, đi thẳng tới chỗ mua miến chua cay.

Tiệm bán miến chua cay nằm ngay góc của đường Tây Nhai. Đây là một quán ăn nhỏ, những cái bàn được xếp đầy trên đất, bà chủ đeo một cái tạp đề màu tối đã không thể nhìn ra được màu sắc vốn có của nó, móng tay vừa dài vừa đen. Trong nhà bếp thì đầy mùi dầu quanh quẩn không bay đi hết, trong tiệm quanh quẩn một mùi chua cay rất nồng.

Đốn Cảnh Nhiên đứng trước cửa tiệm, hỏi cô với vẻ không thể tin được: “Chỗ này mà cậu cũng có thể ăn được hả?”

Lạc Thủy ngẩng đầu nhìn anh ta, làm như không nghe thấy, đi đến quầy nói chuyện với bà chủ muốn mua một phần miến chua cay vừa mang đi.

Bà chủ nhiệt tình mời bọn họ ngồi.

Lạc Thủy tự nhiên ngồi xuống.

Đốn Cảnh Nhiên khổ sở nhìn cái ghế dài bằng nhựa, hoa văn được in trên mặt đã bị phai đi, nhìn qua rất xù xì, ở khe hở còn dính cọng miến. Anh ta nhìn Lạc Thủy lắc đầu tỏ vẻ bất đắc dĩ, sau đó đứng ở một bên. Lại có khách hàng đi vào, thấy bên này có chỗ ngồi, đẩy Đốn Cảnh Nhiên ra, ngồi xuống. Lúc này Đốn Cảnh Nhiên chỉ có thể đứng sát vào trong lối đi nhỏ, chen lấn với khách hàng ra vào cửa tiệm, rất là chật vật.

Lạc Thủy cố gắng nín cười thật khổ sở, ai bảo anh ta là loại công tử không biết khổ cực của nhân gian, đáng đời mà.

Được cái là phần miến chua cay để mang đi được làm xong rất nhanh.

Ra khỏi tiệm ăn, Đốn Cảnh Nhiên cảm thán: “Thiệt là phục cậu, chỗ như vậy mà cũng có thể ngồi được.”

Lạc Thủy cũng biết anh ta bị nuông chìu đến hư rồi, lại hay bắt bẻ cho nên không muốn so đo, chỉ mở miệng nói: “Cậu không hiểu đâu.” Đúng vậy, anh ta làm sao hiểu, loại người đã quen dưới ánh sáng chói lọi, sống trong hoàn cảnh cao quý ưu nhã, làm sao mà hiểu được thú vui khi được ăn uống vui đùa trong những chỗ náo nhiệt như vậy, làm sao hiểu được vị ngon của miến chua cay chứ.

Đốn Cảnh Nhiên không ngờ lại nghe được mấy chữ này, bất chợt cũng cảm thấy không thích hợp lắm. Nhưng từ trước tới nay, anh ta rất biết cách điểu chỉnh cảm xúc của mình, lịch sự cầm lấy phần miến chua cay trong tay Lạc Thủy, kiêu ngạo nói: “Mình sẽ hiểu được.”

Đốn Cảnh Nhiên nhất quyết muốn đưa Lạc Thủy tới dưới lầu ký túc xá, Lạc Thủy không từ chối được, đành phải để anh ta đi cùng mình.

Chợt nghĩ đến xe của anh ta bị hư, hỏi với vẻ lo lắng: “Anh về như thế nào?”

“Hả? Lái ‘vợ lớn’ trở về thôi.”

Lạc Thủy nghi ngờ: “Không phải xe của anh bị hư sao?”

“Hả? A, mình quên mất, cậu lo lắng cho mình hả? Bản thiếu gia đây có tay có chân, sợ gì chứ.” Tiêu rồi, trong một lúc, anh ta nhanh miệng quá.

“Cậu có chắc là xe của cậu hư chứ không phải là đầu cậu bị hư chứ?” Nếu cô tin xe của anh ta bị hư, thì cô mới ngu.

“Ặc, để mình đi hỏi ‘vợ lớn’ lại đã.” Đốn Cảnh Nhiên vuốt tóc, quả nhiên anh ta không thể nói dối được.

Lạc Thủy thô lỗ giành lấy phần miến chua trên tay anh ta, chạy vọt vào trong ký túc xá, không thèm quay đầu lại.

Sau khi Tiết Diễm Yến nhìn thấy cửa phòng ngủ được đẩy ra, hai hộp đồ ăn xuất hiện, ánh mắt sáng lên, lay mạnh giường của Liễu Oanh: “Mau dậy đi, dậy mau, có đồ ăn.”

Liễu Oanh đói bụng quá nên đành đi ngủ, giờ phút này chỉ trở mình, lầu bầu gì đó rồi ngủ tiếp.

Tiết Diễm Yến cầm lấy miến chua cay trên tay Lạc Thủy: “Câu nhìn đi, Liễu cô nương của chúng ta bị bỏ đói thành cái dạng gì rồi?”

Lạc Thủy cảm thấy bi kịch, đành phải nói thầm: “Còn không phải do các cậu muốn ăn những chỗ khác nhau sao.”

Tai Tiết Diễm Yến rất thính nên nghe được, đưa tay phải bấm một cái trên đùi Lạc Thủy: “Cậu đừng có không biết tốt xấu, không chịu bắt lấy rùa vàng, đầu cậu bị kẹp cửa hả?”

Lạc Thủy khuyên bảo tận tình, quơ tay quơ chân giải thích: “Chị hai à, mình và anh ta không cùng một cấp bậc. Mình không thích anh ta, anh ta cũng không ưa gì mình, biết nhau nhiều năm như vậy rồi, đột nhiên sao lại có gian tình được.”

“Phải biết phát huy sự năng động chủ quan, sáng tạo ra điều kiện khách quan, cậu đó, lớp chính trị ở trung học quả thật uổng phí mà.” Tiết Diễm Yến không hề khách sáo xỉ vào trán cô, sao có biết người ta không thích mình, không thích cô mà mỗi lần nhìn thấy cô là hai mắt sáng rực. Trên phương diện tình cảm, con nhóc này thật là chậm chạp, cho dù người ta nói bóng gió, dò xét đủ kiểu cũng chỉ là vô dụng, trừ khi là kéo cô ra, nói rõ ràng mới được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.