Nhụ Mộ

Chương 20: Chương 20




Edit: Dú

—————————————–

Vượt qua cánh cổng đang đóng lại, Lý Gia Đồ vọt vào sân kí túc xá ngay giây cuối cùng khiến dì quản lý sợ hãi kêu lên.

“Thằng nhóc này! Dọa chết dì rồi!” Dì quản lý tức giận giậm chân, “Cuối tuần không về nhà còn ở trường lông bông!”

Lý Gia Đồ nhảy xuống xe, theo quán tính lên lao về phía trước nửa mét, suýt nữa đã phóng vào bụi cây trong vườn hoa. Cậu dừng xe, giải thích liên hồi. Dì vẫn mắng, hỏi cậu là học sinh lớp nào để trừ điểm sinh hoạt. Lý Gia Đồ vừa nghe đã rút lại lời xin lỗi của mình, chạy vào trong kí túc xá.

Những người ở lại vào cuối tuần đã về phòng. Đàm Hiểu Phòng thấy Lý Gia Đồ chạy lên tầng, cực kỳ kinh ngạc, “Tôi cứ nghĩ ông đã về nhà rồi cơ.”

“À, tôi không về.” Cậu bỏ cặp xuống, ngồi trước bàn, định xem đồng hồ nhưng lúc giơ tay lên mới phát hiện không thấy đâu nữa. Cậu hơi sửng sốt, giật mình nhớ ra đồng hồ đã đặt lên đỉnh tủ lạnh phòng Tô Đồng.

Trịnh Đào đã nằm trên giường chơi máy tính bảng, thấy cậu đã về bèn tò mò hỏi, “Ông đi đâu vậy?”

“Chả đi đâu cả.” Lý Gia Đồ lấy bộ đồ để tắm trong tủ quần áo. Đột nhiên cậu nhận ra gì đó, quay đầu lại, xác nhận Trịnh Đào đang chơi máy tính bảng, hết sức ngạc nhiên, “Là máy của Phùng Tử Ngưng à?”

Cậu ta gật đầu cười, “Cậu ấy cho tôi mượn chơi.”

“Ồ…” Cậu lấy điện thoại ra, đọc tin nhắn wechat của Tô Đồng hỏi cậu đã về kí túc xá kịp không. Lý Gia Đồ lễ phép trả lời anh rằng mình đã về phòng, không quên thêm một câu cảm ơn thầy.

“Ông đến phòng tự học à?” Trịnh Đào vẫn tò mò tối nay cậu đã đi đâu.

Ở cùng nhau hơn một năm, Lý Gia Đồ biết tính của cậu ta là như thế, nhưng khi bị hỏi, trong lòng cậu vẫn hơi mâu thuẫn. Cậu hờ hững đáp: “Cứ xem là vậy đi.”

“Xem là vậy?” Cậu ta dựa vào giường than thở, “Lúc tối đánh cầu xong tôi đi thư viện một chuyến, bên trong có rất nhiều người, căn bản không tìm thấy một chỗ trống để tự học. Tầng tự học thì càng không phải nói. Sau đó, tôi với Phùng Tử Ngưng chỉ có thể về phòng để học… Ông đã ra ngoài từ khi nào? Đi đâu?”

Lý Gia Đồ lấy sách trong cặp ra, lật vở nháp tìm ra dãy số đã viết vào. Cậu không yên lòng mà đáp, “Ra ngoài lúc bảy giờ, ở thư viện.”

“Ồ… Vậy mà tôi lại không tìm thấy ông ~” Trịnh Đào hít một hơi, tiếp tục chơi máy tính bảng.

Cậu đến cửa phòng tắm, dùng điện thoại lên mạng, mở nhóm QQ đã lâu không vào.

Lý Gia Đồ đã thuộc lòng dãy số đó. Cậu tìm kiếm trong danh sách thành viên nhóm xem có ID nào trùng không, nhưng đáng tiếc là nhìn đi nhìn lại đến ba lần cũng không tìm thấy người giống như thế.

Lý Gia Đồ ngẫm lại, nếu là mình chắc mình sẽ không dại mà dùng tài khoản mọi người đều biết để tham gia vào một nhóm như vậy, trừ phi người đó muốn công khai thân phận của mình.

Cậu thoát khỏi ứng dụng, đặt điện thoại dưới gối. Trước lúc vào phòng tắm, cậu nhìn qua phòng bếp của Tô Đồng. Nơi ấy đang sáng đèn, cậu đoán chắc anh vẫn còn bận.

Có lẽ là vì tối nay đã động não nên mệt, cũng có thể là vì cốc sữa nóng kia mà sau khi lên giường, Lý Gia Đồ đã mệt mỏi rã rời.

Nhưng trước lúc ngủ, cậu bỗng nhớ tới dãy số QQ của một người, lại mở điện thoại lên.

Cậu muốn tìm người trong nhóm đã đăng ảnh Phùng Tử Ngưng trong lớp lên, nhưng kết quả cũng giống như dự đoán — Không có ID đó ở trong nhóm QQ của lớp.

Đúng lúc này, Tô Đồng gửi một tin nhắn: Đồng hồ của em ở chỗ của tôi, mai qua lấy nhé.

Lý Gia Đồ trả lời: Vâng.

Tô Đồng: Sắp ngủ chưa?

Tuy rất mệt nhưng lại không muốn ngủ. Nhưng nếu không ngủ thì cậu có thể làm gì nữa?

Lý Gia Đồ: Vâng, em đang nằm trên giường rồi.

Tô Đồng: Thế ngủ sớm đi, sắp mười hai giờ rồi. Chúc em ngủ ngon.

Cậu sớm biết anh sẽ nói như vậy. Lý Gia Đồ nở nụ cười nhạt, đáp lại: Chúc thầy ngủ ngon.

Một đêm không mộng mị.

Sáng thứ bảy còn chưa đến bảy giờ, Trương Cạnh Dư đã đi từ nhà đến trường, gọi Lý Gia Đồ dậy.

Cậu đỡ cái đầu nặng trĩu ngồi dậy, buồn ngủ đờ người.

Phùng Tử Ngưng và Đàm Hiểu Phong còn đang ngủ thì bị Trương Cạnh Dư lay dậy, còn Trịnh Đào thì đang ngồi trước bàn học, cúi đầu viết gì đó.

Chắc cậu ta đang viết nhật kí. Trịnh Đào có thói quen viết nhật kí vào buổi sáng, vì thế mà Chu Thư Uyên cười nhạo cậu ta, bảo đầu năm nay ngay cả nữ sinh cũng không viết nhật kí vào sổ.

Lý Gia Đồ nhìn thấy Trương Cạnh Dư đã đi đến chỗ khác trong phòng để gọi những tuyển thủ chạy tiếp sức khác, thở dài, lại nằm xuống giường lần nữa.

Sân điền kinh cũng không sạch lắm. Nếu không phải lần này bị chỉ tên, Lý Gia Đồ sẽ không biết thì ra những học sinh thi đấu trong trường sẽ tập luyện tại sân vận động vào sáng thứ bảy.

Trải qua hai ngày cuối tuần trước rèn luyện thể lực mỗi ngày hai lần, rốt cuộc cán bộ thể dục cũng quyết định bắt đầu tập luyện tiếp sức. Hai người khác tuy miệng thì nói không cần phải nghiêm túc đến vậy nhưng đến lúc thật sự chạy lại tập trung hết sức.

Cũng may là buổi tập luyện tiếp sức bằng gậy nên không cần mất nhiều thể lực. Lý Gia Đồ vốn mệt không mở được mắt nhưng khi đã chạy được ba, bốn vòng lại thấy tỉnh táo hơn rất nhiều.

Gió cuối mùa thu hơi lạnh, chạy khiến cơ thể ấm hơn nhiều. Lúc ra ngoài, trên người Lý Gia Đồ còn vương độ ấm của chăn, lúc bước vào sân điền kinh mới phát hiện mình mặc ít, nhưng sau khi chạy ba vòng, lưng đã chảy mồ hôi.

Cậu mệt đến mức không thở nổi. Không khí được hít vào phổi đều lạnh như băng, cổ họng vẫn luôn cảm nhận được hương vị của máu. Cậu men theo đường chạy, chạy chầm chậm qua gần mười phút mới trở lại bình thường. Lúc này, mồ hôi trên người cũng bốc hơi.

Thời gian tập luyện vẫn kéo dài đến chín giờ sáng, lúc này mặt trời đã lên trên đám mây. Những học sinh cùng lớp chạy tiếp sức và vài học sinh tập luyện các hạng mục khác cùng nhau ra cổng trường mua bữa sáng. Cả bọn đều định ăn sáng xong lại về ngủ bù.

Lý Gia Đồ đã hẹn với bạn bên ban kĩ thuật câu lạc bộ kịch lúc mười giờ, có lẽ ăn sáng xong cũng không có thời gian để ngủ bù nữa. Cậu nhớ đến chiếc xe đạp của Tô Đồng còn đang ở dưới kí túc xá, nhất thời kêu một tiếng không xong.

“Sao thế? Rớt tiền à?” Trương Cạnh Dư dùng ống hút hút cháo thịt băm kèm trứng muối trong bát, mắt còn đang nhìn chiếc bánh rán (*) của mình còn chưa xong, cười với dì bán đồ ăn sáng, “Bỏ nhiều sốt cà chua nữa ạ, cảm ơn dì ~”

“Không có gì.” Lý Gia Đồ bình tĩnh che giấu vẻ thất thố của bản thân, nghĩ một lúc rồi gửi cho Tô Đồng một tin.

Chiếc xe đạp kia của anh, đừng nói là toàn trường, chỉ sợ ngay cả toàn thành phố này cũng khó tìm thấy một chiếc thứ hai. Lý Gia Đồ chỉ lo nó sẽ bị người ta nhận ra, nghi ngờ vì sao xe của giáo viên lại dựng trong sân kí túc xá của học sinh vào sáng sớm. Lỡ như lúc sớm hơn nữa, cổng kí túc xá còn chưa mở cửa đã bị phát hiện, vậy càng hỏng bét…

Lý Gia Đồ không biết vì sao mình lại lo như vậy. Rõ ràng là chuyện minh bạch rõ ràng, vì sao lại bất giác cảm thấy lén lén lút lút?

Lúc cậu đang còn thầm ảo não, Tô Đồng đã trả lời tin nhắn, nói anh đã tỉnh.

Lý Gia Đồ cúi đầu trả lời thì được dì bán hàng hỏi ăn gì, thuận miệng đáp một câu, “Một cái bánh rán, thêm giăm bông và trứng gà, tương cà ạ.” Ngoài miệng thì nói nhưng tay vẫn gõ đều đều, gửi tin nhắn thành công.

Sau khi cậu phát hiện ra, quả thật là muốn ngất, không biết nên khóc hay nên cười.

Tô Đồng gửi cho cậu một tin nhắn thoại, Lý Gia Đồ đứng ra bên đường tập trung nghe, “Em đang mua bữa sáng bên ngoài à?”

Nghe thấy âm thanh của Tô Đồng, cậu bỗng không biết nên phiền não nhiều làm gì nữa, đè phím ghi âm, cười nói, “Vâng, đúng thế. Thầy có muốn ăn không? Em mua về cho.”

“Được. Em ăn gì thì mua cho tôi giống như vậy là được. Cảm ơn em.” Có lẽ đêm qua đã nghỉ ngơi không tệ nên tâm trạng của Tô Đồng cũng tốt.

Lý Gia Đồ lại đáp lại một chữ “Vâng”, bảo dì bán hàng thêm một phần bánh rán nữa. Lúc được hỏi cần thêm cái gì vào, cậu nhớ tới bữa sáng mà lần trước Tô Đồng đã cho cậu, chắc hẳn anh sẽ thích ăn nhiều giăm bông hơn nên Lý Gia Đồ không mua hai phần ăn sáng hoàn toàn giống nhau.

Lúc cậu đang lấy tiền ra trả thì thấy Trương Cạnh Dư đang cười như không cười quan sát mình. Cậu giả vờ không nhìn thấy, nhưng Trương Cạnh Dư đã nhanh chóng ôm lấy cổ cậu dùng sức đung đưa, toe toét hỏi, “Còn không mau khai thật đi?!”

Nghĩ đến việc chút nữa cả bọn còn phải quay về kí túc xá với nhau, đi qua kí túc xá dành cho giáo viên, mình thì lên tầng đưa đồ ăn sáng thì chắc chắn sẽ bị biết hết chân tướng nên Lý Gia Đồ quyết định nói thật.

Cậu chịu không nổi gác cánh tay cậu ta sang một bên rồi nói, “Là thầy Tô nhờ tôi mua bữa sáng!”

Trương Cạnh Dư tròn mắt ngạc nhiên, “Tô Tô?” Nhất thời mang vẻ khó tin, “Tôi còn tưởng ông…”

Lý Gia Đồ liếc cậu ta, “Còn tưởng gì?”

“À, thì là, không thích thầy ấy?” Trương Cạnh Dư buông tay, giải thích, “Vì thầy đã chỉ ông làm cán sự môn nhưng tôi vẫn cảm thấy ông không cam lòng lắm.”

Cậu trả tiền cho dì bán hàng, lấy được hai suất ăn sáng rồi nói, “Tôi làm gì không cam lòng chứ.”

Trương Cạnh Dư lộ vẻ mặt không tin, nhún vai, “Dù gì thì lúc ông nói chuyện với thầy trông mặt tệ lắm.”

Lý Gia Đồ ngạc nhiên, “Có hả?”

Cậu ta gật đầu cực kỳ chắc chắn, nhưng nghĩ một chút lại cười hì hì ôm lấy cổ cậu, “Nhưng ông chính là người trong nóng ngoài lạnh, mặt ác tâm thiện! Ai cũng thấy như thế. Tuy suốt ngày cứ lạnh lùng, xụ mặt không nói mấy câu, nhưng ai có khó khăn gì chưa kịp nói thì ông đã giúp rồi ~”

Lý Gia Đồ hừ lạnh một tiếng, “Người có vẻ ngoài xấu là ông đấy nhỉ?”

“Ừ ừ ừ ~” Cậu ta nghênh ngang đi về phía trước, “Ông là kiểu “diện do tâm sinh”, lòng đã tốt lại còn đẹp trai ~ Ôi, nói thật nhé, vụ chạy 400m tiếp sức hoàn toàn dựa vào ông đó, chứ tôi thấy hai tên kia không đáng tin lắm.”

(*Chú thích: “Diện do tâm sinh” – 面由心生 – Đại ý là tâm đẹp thì vẻ ngoài cũng đẹp và ngược lại)

Cậu nghẹn lời một lát rồi nói, “Hèn gì trông ông nhìn cứ như thiếu nợ ấy.”

Mặt trời xuất hiện trước khi mua đồ ăn sáng đã nhanh chóng biến mất sau những tầng mây dày. Cơn gió ẩm ướt và lạnh lẽo thổi bay những lá cây héo rũ rơi xuống trong sân trường nhưng loại không khiến cây cối sum xuê trong trường trở nên quạng quẽ.

Lúc đi ngang qua sân bóng rổ, Trương Cạnh Dư được một vài đứa bạn đang chơi bóng kêu vào. Lý Gia Đồ đợi cậu ta ở sân một lát, đợi đến khi cậu ta vẫy tay tạm biệt mới đi.

Trên khoảng sân rộng trong khuôn viên trường có một số bác gái đang “múa quảng trường”, đa số là người thân của các giáo viên. Cách bọn họ không xa là vài thành viên câu lạc bộ ghi-ta đang ngồi trên bậc thang luyện đàn, hấp dẫn nhiều học sinh đi ngang qua.

Lý Gia Đồ dừng bước nghe hai phút, bỗng cảm thấy hơi lạnh bèn bước về kí túc xá nhanh hơn.

Nên đi về trước lấy xe rồi đưa bữa sáng hay đưa đồ ăn lên tầng rồi quay lại lấy xe nhỉ? Lý Gia Đồ đang do dự giữa hai lựa chọn này, không ngờ lúc đến dưới kí túc xá giáo viên nơi Tô Đồng ở đã nhìn thấy Tô Đồng đứng trong hành lang rồi.

Cậu vội chạy qua, đưa bữa sáng cho anh, “Chào buổi sáng ạ.”

“Chào buổi sáng.” Bên ngoài áo thun của Tô Đồng là một chiếc áo khoác len sợi cam, thoạt nhìn rất dày, quả đúng là dáng vẻ vừa rời giường, “Bao tiền thế?”

Lý Gia Đồ khoát tay, “Thôi ạ, coi như là đền đáp cho bữa tối hôm qua.”

Lông mày Tô Đồng hơi nhíu lại, cười như không cười, “Vẫn khách sáo như thế.”

Cậu khó chịu cúi đầu xuống, “Là thầy khách sáo mà.”

“Có lạnh không? Mặc ít thế.” Tô Đồng ân cần hỏi.

Lý Gia Đồ đã tính nhầm lúc ra ngoài, mặc một chiếc áo khoác rất mỏng ngoài tấm áo thun, còn vì để tiện hoạt động nên chỉ mặc chiếc quần lửng. Hai tay cậu bỏ trong túi áo, nhún vai, “Vẫn ổn ạ…” Cậu ngừng một lúc rồi nói, “Giờ thầy lên tầng ạ? Em đưa xe qua trả thầy nhé.”

“Thật sự không lạnh à? Môi cũng tím rồi kìa.” Cứ như anh đã bỏ qua nửa câu sau.

Cậu vô thức cắn môi. Không khí buổi sáng khô hanh khiến trên môi có da chết. Cậu cúi đầu cắn môi, “Em đưa xe thầy lại đây nhé.” Một lúc lâu sau, Lý Gia Đồ mới ngẩng đầu lên nói.

Tô Đồng nhìn cậu, “Cứ lên tầng ăn sáng cái đã, đừng đứng trong gió nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.