Nhóm Tổ Tông Xuyên Việt Của Ta

Chương 22: Chương 22




Salazar ăn chuột Morrie không ngẩng đầu lên, đại Godric thấy thế liền vỗ vai đại Sa một cái: “Nhanh, thừa dịp chính cậu không chú ý, đem lễ vật cho tớ.”

Lời nói này rất kỳ quái, thế nhưng ba người vẫn còn lý trí ở đây đều nghe hiểu. Godric kinh ngạc nhìn đại Sa, không biết hắn đưa cho mình lễ vật gì. Đại Sa và Salazar mang đến cho hắn một cảm giác hoàn toàn khác nhau, thập phần nguy hiểm. Hắn không giống như Salazar có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên người đối phương, nhưng ở trong cảm nhận của hắn thì ma lực của người này mạnh đến đáng sợ, tựa hồ chỉ có lão sư mới có thể sánh với hắn.

Hơn nữa Salazar làm sao sẽ biến thành lạnh lùng như thế? Rõ ràng Salazar mà hắn biết tuy rằng phần lớn thời gian không có biểu tình gì nhưng vẫn rất hay cười a…

Đại Sa đồng dạng lấy ra một cái hộp. Cái hộp này vừa thon vừa dài, cao gần bằng Godric. Godric tò mò nhận lấy mở ra, liền thấy bên trong là một cọng linh vũ hỏa hồng vô cùng dài, màu sắc sáng bóng, rõ ràng… Rõ ràng là một cọng linh vũ của Vũ Xà!

“Đây là linh vũ của ta.” Ánh mắt Đại Sa nhìn Godric trở nên nhu hòa: “Pháp trượng của cậu thiếu tài liệu dung hợp, cho nên vẫn không cách nào phát huy uy lực lớn nhất. Trong linh vũ của Vũ Xà ẩn chứa hỏa nguyên tố, cây này là ‘Cậu’ chính tay tháo xuống, chỉ có cậu có thể sử dụng.”

Godric nhếch miệng nhìn hắn, cả kinh không biết phải nói gì. Hắn biết Salazar ghét nhất chính là có người có ý đồ với hắn, nhất là linh vũ. Đừng nói chủ động dâng ra linh vũ, ngay cả người khác chạm thử hắn đều phát điên. Có bao nhiêu lần bọn họ đều là bởi vì có người nhận ra thân phận của Salazar, muốn đòi thù lao từ tài liệu trên người hắn mới phát sinh xung đột. Hắn cùng với Salazar lớn lên cùng nhau, cho dù như vậy Salazar cùng lắm cũng chỉ cho phép hắn kiểm tra —— nhưng hiện tại lại đại Sa lại có thể đưa linh vũ quý giá nhất của mình cho hắn?

“Đừng cho ‘Ta’ biết.” Đại Sa dựng thẳng lên một ngón tay đặt ở trước môi.

Godric liền vội vàng gật đầu cất hộp. Hắn do dự một lúc lâu, vẫn là không nhịn được hỏi: “Tôi, tôi có thể hỏi anh một chuyện không?”

Đại Sa gật đầu. Ở phía sau hắn, đại Godric nhanh chóng lùi ra sau vài bước.

“Cái kia… Linh vũ của anh đã ở chỗ này…” Godric nhăn nhó hỏi: “Vậy tại sao anh lại không trọc?”

Đại Sa: “…”

Hắn mặt không thay đổi biến ra đuôi, không nhìn Godric, vẫy đuôi một cái liền quật đại Godric đang lặng lẽ đứng ở phía sau sang một bên. May là lúc nãy đại Godric đã lùi về phía sau. Nhưng hắn vẫn bị chóp đuôi quét đến, thoáng cái đã bị vỗ vào trên tường.

Godric thấy cả người toát mồ hôi lạnh: “…”

Nói nhiều như thế làm gì, nếu như quật mạnh hơn tí nữa ta chắc chắn đã thành đống thịt nát…

“Anh làm như thế nào vậy, tôi biến ra đuôi là đứng không vững!” Bên kia Salazar đã ăn xong chuột Morrie, hai mắt sáng lên nhìn đại Sa. Đại Sa lại một lần nữa biến trở về hình người, thấp giọng nói cho hắn biết bí quyết, Salazar nghe được liên tục gật đầu.

Đại Godric bị quật bẹp dí ở trên tường thê thê thảm thảm trao đổi ánh mắt với Godric đang toát mồ hôi lạnh, lời nói thấm thía: “Sau đó nhớ kỹ trông nom tốt cái miệng rách của cậu… Tuy rằng ta cũng không ôm hi vọng gì…”

Nhìn trình độ tránh né thành thạo của anh là tôi đã không còn ôm hi vọng gì với cái miệng rách của mình rồi… Godric lặng lẽ nghĩ.

Bên kia đại Sa đã dạy Salazar xong, người sau đang thay đổi ra đuôi loạng choạng đứng thẳng. Đại Sa vỗ vỗ đầu của hắn, quay đầu nói với đại Godric: “Chúng ta cần phải đi.”

Đại Godric cười lên tiếng. Hắn vỗ y phục một cái, trong nháy mắt biến hồi nguyên dạng —— bộ dáng rách rưới mà hắn biến ra chẳng qua chỉ là để trêu chọc mình khi còn bé thôi, đại Sa căn bản không dùng lực tát hắn —— hắn ám chỉ Godric: “Hảo hảo lợi dụng, sau này có thể cứu mạng!”

Godric cẩn thận gật đầu.

“Một chuyện cuối cùng.” Đại Godric đặt tay lên vai Godric, hơi dùng lực ấn xuống một cái, giọng nói phi thường nghiêm túc: “Giúp chúng ta đánh Ilhani một trận!”

“… Hả?” Godric không giải thích được.

“Ta biết hiện tại các cậu đánh không lại hắn... Thế nhưng sau này các cậu nhất định có thể đánh thắng hắn, nhất định phải chạy vào lãnh địa của tinh linh, bắt hắn ra đánh một trận!” Đại Godric nghiến răng nghiến lợi: “Thay ta hung hăng giẫm mặt của hắn, đó là hắn nên được!”

“Vì cái gì?” Salazar kỳ quái hỏi.

“Sau này cậu sẽ biết.” Đại Sa thay đại Godric trả lời hắn. Trong mắt của hắn lóe ra một luồng ánh sáng lạnh khiến người ta kinh ngạc, con ngươi khôi phục màu xanh nhạt lại một lần nữa biến hồng: “Đến một ngày nào đó, cậu sẽ hận không thể đánh chết hắn sớm hơn… A…”

Hai người tiểu thiếu niên đều run một cái, vì sát ý không thèm che giấu trong giọng nói của hắn. Đại Godric thấy thế nắm tay hắn, cười hì hì nói: “Dù sao đều đi qua, đừng dọa phá hủy tiểu hài tử…”

Đại Sa thu liễm sát khí, cúi đầu nhìn thoáng qua bọn họ, tựa hồ muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng chỉ là lắc đầu, khẽ mỉm cười một cái: “Đây đã là kết cục tốt nhất …”

Đại Godric đồng dạng cười lắc đầu. Hai người sóng vai ly khai, tựa hồ không có ý giải thích những lời này, Salazar và Godric cũng không hỏi. Bọn họ ghé vào trên bệ cửa sổ nhìn theo dáng vẻ của mình sau khi lớn lên rời khỏi tòa thành, đại Godric cuối cùng phất phất tay với bọn họ, đại Sa khẽ gật đầu, thân ảnh của hai người biến mất trong đám đêm giống như hòa tan vậy.

Godric quay đầu nhìn Salazar: “Sau khi cậu lớn lên thật đáng sợ… Quả thực như là đại ma vương trong quyển tiểu thuyết của lão sư!”

“Thế nhưng tớ nghĩ rất đẹp trai a!” Salazar đầy mặt ước mơ: “Tớ cũng muốn biến thành dáng vẻ của hắn, tớ muốn từ giờ trở đi luyện tập mặt lạnh không nói lời nào! Còn muốn phóng sát khí ra xung quanh!”

“… Vẫn là chờ cậu lớn lên rồi nói sau.” Godric bĩu môi. Nhìn dáng dấp ăn được chuột còn sáng cả mắt lên của Salazar, hoàn toàn không có liên hệ gì với bộ dáng đứng nguyên một chỗ cũng đã làm cho người ta cảm giác cường đại đến không thả nổi của đại Sa!

“Có lẽ có thể dùng Ilhani luyện tập.” Salazar nói: “Thoạt nhìn hắn hình như đắc tội chúng ta trước kia, bắt hắn luyện tập coi như trả thù!”

“Lại nói tiếp Ilhani rốt cuộc đã làm gì?” Godric niết cằm mình tự hỏi: “Ngàn năm sau cậu đều nhớ mãi không quên muốn đánh hắn… Lẽ nào hắn đoạt đi bầu bạn của cậu sao?”

“Bầu bạn của tớ không phải là cậu sao?” Salazar kỳ quái.

Godric: “… Ha hả, cậu tiếp nhận thật là nhanh. Vậy quả trứng trong túi của cậu có phải có thể nấu?”

Salazar nghe vậy khẩn trương đè lại túi tiền: “Không được, xà quái vô cùng khả ái, cậu tại sao có thể ăn xà quái!!!”

“Tớ chỉ là đùa một chút.” Godric hắc tuyến: “Không nên dùng biểu tình giữ gìn tiểu tam như vậy đối mặt với chính thê của cậu… Phi!”

Salazar như có điều suy nghĩ: “Nếu như tớ cưới cậu, có phải tớ sẽ theo họ cậu hay không?”

Godric dở khóc dở cười: “… Nói như vậy là ngược lại.”

“Thế nhưng Vũ Xà chúng tớ chính là như vậy! Sau này tớ phải cùng họ với thê tử!” Salazar nói.

“Tại sao chúng ta lại muốn thảo luận vấn đề này, chúng ta năm nay mới mười bốn tuổi a!” Godric thập phần không biết nói gì: “Không phải lúc nãy cậu nói Vũ Xà các cậu đều là họ Slytherin sao, ai cùng họ với ai đều giống nhau a…”

“Thế nhưng cậu không họ Slytherin a!” Salazar rất quấn quýt: “Vẫn là cậu cưới tớ đi, cậu đổi họ Slytherin có được hay không?”

Godric: “… Hình như tớ đã biết tại sao Ilhani nói tớ không phải cậu thì không lấy chồng, mà không phải ta không phải cậu thì không cưới.” Vì bảo vệ dòng họ Gryffindor, liều mạng cũng muốn thuyết phục Salazar cưới ta!

“Không rõ lắm cậu đang suy nghĩ gì, nhưng cậu hình như không phát thề được…”

“…”

Bọn họ không biết, hai người thanh niên nhìn như đã đi rồi kỳ thực vẫn chưa rời khỏi Hogwarts, mà là đi đến mật đạo thông dưới lòng đất. Bọn họ vừa đi, đại Godric một bên quay đầu hỏi: “Linh vũ của cậu còn chưa mọc ra?”

“Không nhanh như vậy.” Đại Sa lạnh lùng nói.

“Bộ mặt này của cậu thực sự có chút dọa người a…” Đại Godric chà xát cánh tay.

“Cậu không cảm thấy như vậy rất đẹp trai sao?” Đại Sa phản vấn.

Đại mâu: “… Hoàn toàn không.”

Đại Sa hừ một tiếng: “Còn không phải là vì cậu…”

Đại Godric cười ha ha. Trong tiếng cười của hắn, đại Sa mở cửa mật thất, dùng xà ngữ nhẹ giọng hô hoán. Rất nhanh, một con xà quái có hình thể khổng lồ bò ra từ trong mật thất. Nó làm nũng uốn tới ẹo lui, đem mình thu nhỏ lại dài tầm nửa mét, trèo từ cánh tay lên bờ vai của đại Sa. Đại Sa thân mật lấy ngón tay xoa xoa giữa đầu nó, xoay người nói: “Đi thôi.”

“Đi chỗ nào?”

“Đi gọi lão sư, chúng ta nên xuất phát, không phải cậu không ở lại lâu được sao?” Đại Sa nói xong, cười lạnh một tiếng: “Tớ thực sự là rất sốt ruột muốn đi bên kia chờ tên Ilhani ngu xuẩn kia…”

“Có muốn mang theo một lồng chuột Morrie theo cậu không?” Đại Godric đùa giỡn hỏi.

Đại Sa liếc mắt nhìn hắn, sát khí trên người bay lung tung, lại khôi phục lãnh tĩnh bình thường. Mất đi linh vũ, hắn quả thật có chút khó có thể khống chế tâm tình, may là còn có đại Godirc nhắc nhở hắn.

Đại Godirc thấy hắn khôi phục bình thường liền không nói đùa nữa. Bọn họ đã không phải là hai người có thể cãi nhau không dứt. Hắn đang muốn nói cái gì, cửa vào của mật đạo lại đột nhiên mở ra, ngọn đèn chiếu nhập mật đạo, hắn theo bản năng giơ tay lên che mắt, liền nghe thấy tiếng gió xẹt qua người, kèm theo một tiếng vang loảng xoảng thật lớn, sau đó là âm thanh thập phần vang dội của lão sư: “Sasa! Bảo bối nhi của ta!”

“…”

Đại Godric thả tay xuống, quả nhiên thấy Ade Ryan một bộ mặt kích động ôm đại Sa. Đại Sa ghét bỏ lấy tay chống đỡ mặt của lão, không để lão tiếp tục cọ tới cọ lui trên người mình: “Điều không phải Sasa, là Salazar!”

Ade Ryan hai mắt tỏa ánh sáng, cười ha ha: “Đây mới là bảo bối trân quý của ta a! Cái con giun nhỏ kia làm sao đủ để ta ôm!!!”

Giun… Vùng quanh lông mày của đại Sa nhăn lại, không hề thu tay lại, một cước đem lão đá ra ngoài. Hắn lạnh lùng hỏi: “Con và Godric dự định đi tân thế giới, lão sư ngài muốn đi cùng không?”

“… Ghosh sao, là ai?” Ade Ryan bị hắn đạp một cước đập vào tường, xoa đầu đứng lên, mờ mịt hỏi.

Đại Godric: “…”

Một nghìn năm cũng đã qua a lão sư!!! Tên của con thật sự khó nhớ như vậy sao!!!

“… Con và Ried dự định đi tân thế giới, lão sư ngài muốn đi cùng không?” Đại Sa sửa lại xưng hô.

“Đi, sao lại không đi!” Ade Ryan dứt khoát nói: “Vừa lúc, ta cũng muốn thấy mấy lão già kia, không biết bọn họ ở bên kia lăn lộn thành bộ dáng gì nữa… Di, Ried?” Lão mới nhìn thấy đại Godric đứng ở bên cạnh, ánh mắt dạo qua một vòng tóc hắn: “Ried, con…”

“Tóc con vẫn luôn là ngắn như vậy chưa từng dài ra.” Đại Godric mặt vô biểu tình: “Lão sư, ngài mỗi lần đều hỏi như vậy thực sự vui sao?”

Ade Ryan vỗ vỗ bờ vai của hắn. Trên mặt lão không có biểu tình ghét bỏ, mà là mang theo mỉm cười. Tuy rằng phối hợp trên khuôn mặt tục tằng của lão nụ cười này có vẻ hơi dữ tợn,: “Ried, ta kỳ thực muốn nói… Con sống sót trở về thật tốt.”

Đại Godric kinh ngạc nhìn bộ dạng thân tình lúc này của lão, cũng không tự kiềm chế lộ ra mỉm cười: “Ừm!”

“Cho nên con thực sự không thể để cho tóc dài ra một chút sao?” Ade Ryan hỏi.

“… Lão sư ngài thực sự đủ rồi a!!!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.