Nhóm Tổ Tông Xuyên Việt Của Ta

Chương 1: Chương 1




Tiệc khai giảng của trường Hogwarts đã được dự đoán là được tái nhập sử sách.

Ngay khi Dumbledore mỉm cười tuyên bố tiệc tối bắt đầu, lễ đường an tĩnh đột nhiên vang lên âm thanh bạo liệt, hai người dính đầy máu đột nhiên xuất hiện ở trung tâm của lễ đường. Bọn họ thoạt nhìn chật vật cực kỳ, người tóc vàng còn có thể miễn cưỡng đứng, người tóc đen hầu như ngã phịch ở trong ngực hắn. Hai người vừa xuất hiện liền ngã xuống đất, sau đó liền bắt đầu chỉ trích lẫn nhau.

Thiếu niên tóc vàng trước tiên oán giận nói: “Chúng ta đã nói là chỉ trộm một chút thảo dược!”

“Không phải cậu nói muốn trường kiếm của yêu tinh trong bảo tàng của hắn hay sao?” Một người khác cũng rất bất mãn.

“Tớ chỉ nói thôi, hơn nữa cho dù có thật sự động thủ cậu cũng nên trước tiên nói cho—–“ thiếu niên tóc vàng ngẩng đầu, đột nhiên im miệng. Lông mi của hắn giật giật, đôi mắt xanh biếc trợn to, hình như nhìn thấy tình cảnh bất khả tư nghị gì, thanh âm của hắn đều trở nên trống rỗng: “Salazar…”

“Cái gì?” Thiếu niên tóc đen lúc này mới có chút không kiên nhẫn hỏi. Hắn cúi đầu đẩy chân đồng bạn ra khỏi chân của mình, lúc này mới ngẩng đầu.

Ba giây sau, hai người đồng thời nhảy dựng lên. Thiếu niên tóc vàng trong nháy mắt đã hoàn thành xong ba chuyện rút kiếm, giậm chân tại chỗ tiến lên đứng xoay lưng về phía đồng bạn của mình và lập một cái ma pháp phòng hộ. Mà đồng bạn của hắn đứng tại chỗ không hề động, một cây trượng còn dài hơn cả người đột nhiên xuất hiện trong tay hắn. Ai cũng không phát hiện hắn lấy ra pháp trượng từ chỗ nào, thế nhưng mỗi người đều nhìn thấy đôi mắt dần dần biến đỏ của hắn. Những tiểu vu sư ở gần hắn thậm chí nhìn thấy con ngươi màu đồng giống xà trong đôi mắt màu đỏ kia, vì thế bọn họ phát ra những âm thanh hút không khí kinh hách.

“…Chúng ta có phải đi nhầm chỗ hay không?” Thiếu niên tóc vàng hơi nghiêng đầu hỏi. Thanh âm của hắn vởi vì nghi hoặc mà thả ra rất nhẹ, ánh mắt vững vàng nhìn chằm chằm mấy vu sư trưởng thành bên trên.

“Không có khả năng.” Thiếu niên tóc đen trả lời. Lông mày của hắn nhíu chặt, đỉnh pháp trượng hóa thành một luồng khói đen quấn quanh đầu ngón tay hắn, cho dù những người không biết làn khói đen ấy có tác dụng gì cũng cảm thấy rõ ràng tính nguy hiểm của nó. Nhóm tiểu vu sư kinh hoàng không ngớt, đều liều mạng lui sang hai bên.

Dumbledore bị thiếu niên tóc vàng chú ý trọng điểm đi ra từ phía sau bàn. Cụ trước tiên làm một câu thần chú mở rộng thanh âm cho mình, một tiếng “An tĩnh—–“ như sấm vọng vang khắp lễ đường. Nhóm tiểu vu sư hốt hoảng ngẩng đầu nhìn về phía cụ Dumbledore đi xuống đài cao, dưới ánh nhìn của mọi người đi tới trước mặt của hai thiếu niên.

“Ta là hiệu hiệu trưởng của trường học ma pháp Hogwarts, Albus Dumbledore, chẳng biết hai vị là?”

“Hogwarts…Trường học ma pháp?” Thiếu niên tóc vàng lặp lại một lần, biểu tình lạnh như băng không chỉ không giảm bớt mà lại trở nên càng thêm lãnh túc (lãnh đạm và nghiêm túc): “Đây là ý gì?”

Một vòng trận pháp vàng óng bỗng nhiên tràn ra từ phía sau hắn, không biết thiếu niên tóc đen thừa dịp hai người đối thoại đã làm cái gì, trên cánh tay nâng lên của hắn còn quấn một vòng tròn ma pháp trận phức tạp, ma văn mỏng manh ở trung tâm của pháp trận quấn thành một loại phù văn khế ước không quá rõ ràng. Một giây kế tiếp, Hogwarts phát sinh một trận thanh âm trầm thấp, trần nhà u ám bỗng nhiên tán đi, ánh trăng hiện ra trên bầu trời, những ngôi sao đêm hiện thân trong bóng tối, mọi người ở trong lễ đường đều cảm thấy một loại cảm giác hít thở không thông, ép đến nỗi bọn họ không thở nổi.

“Chờ đã…” Thiếu niên tóc vàng giơ lên một tay ngăn chặn đồng bạn phát động công kích. Mắt của hắn nhìn chằm chằm vào Dumbledore, giọng nói lạnh lẽo cứng rắn: “Ta là Godric Gryffindor, chủ nhân của Hogwarts. Xin hỏi các hạ tại sao lại ở trong tòa thành này?”

Cái tên này quanh quẩn ở trong lễ đường an tĩnh, đổi lại một đám âm thanh hít không khí. Ngay cả chỗ ngồi của các học sinh đều rối loạn, nhóm giáo sư vốn đang đề phòng đều quay sang nhìn về phía hai người, ngay cả Snape luôn luôn giỏi về khống chế biểu tình đều lộ ra sự mất khống chế.

Dumbledore cũng sợ run, trong chốc lát mới tìm được thanh âm của mình: “Ta nghĩ…Có lẽ hai vị nguyện ý chuyển sang nơi khác nói? Dù sao…” Cụ nhìn thoáng qua góc áo vẫn còn đang thấm đầy máu của bọn họ, dùng tay làm dấu mời.

Có vài giây, tất cả mọi người đều nghĩ hai người khách đột ngột mà đến sẽ phát động công kích. Thế nhưng thiếu niên tóc đen bỗng nhiên tán đi ma pháp trên tay, pháp trượng của hắn vô thanh vô tức tiêu thất giống như lúc xuất hiện, sao trên bầu trời của lễ đường biến mất, mây đen che lại ánh trăng. Godric không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua Salazar, người sau lắc đầu với hắn. Hắn chớp mắt, cũng an tĩnh thu hồi kiếm.

Bọn họ theo Dumbledore đi ra lễ đường, trong nháy mắt rẽ vào đường khác, Salazar quay đầu nhìn thoáng qua lễ đường. Nhóm tiểu vu sư vốn đang nghiêng người rướn cổ nhìn theo bóng lưng của hắn bị dọa đến nỗi ngửa ra sau, nhưng hắn không làm cái gì cả, mặt không thay đổi đi theo hai người khác.

Ra lễ đường, Dumbledore không mang theo bọn họ đi mật đạo mà là dẫn theo bọn họ quy quy củ củ đi dọc theo bậc thang đi về phía phòng hiệu trưởng. Hành lang treo đầy bức họa và bậc thang biết di chuyển làm cho bước chân của hai người họ chần chờ, Godric nhiều lần nhìn ra phía ngoài cửa sổ, trong mắt tràn đầy nghi hoặc. Khi đi tới lầu ba, cầu thang lại chuyển đến một nơi khác, khi đợi nó quay trở lại Dumbledore mới rốt cuộc có thể thanh tỉnh lại những suy nghĩ hỗn loạn của mình, cười nói với Salazar: “Ta nghĩ vị này chính là Slytherin các hạ?”

Cụ vốn định đánh vỡ bầu không khí trầm mặc này, thế nhưng lại không nghĩ rằng hai người này lại phản ứng vô cùng kịch liệt với câu nói của cụ. Tay của Godric lập tức chạm vào chuôi kiếm, ánh mắt vốn trở nên hòa hoãn lại một lần nữa trở lên băng lãnh. Dumbledore không hiểu mình nói sai cái gì, chỉ có thể tiếp tục duy trì nụ cười hữu hảo nhìn bọn họ.

“….Ngươi biết rõ ta?” Salazar không hiện ra điềm báo công kích như Godric. Hắn nháy mắt một cái, ánh mắt lần đầu tiên rơi vào khuôn mặt của Dumbledore. Mắt của hắn đã khôi phục màu xanh nhạt vốn có, nhìn vào dĩ nhiên làm cho người ta có cảm giác khéo léo.

“Trên thực tế, danh tiếng của hai vị rất lớn, chí ít…Là vào lúc này.” Dumbledore mỉm cười nói. Thang lầu đúng lúc đó quay trở về, cụ là người đầu tiên bước lên: “Nghe có chút không thể tin được, thế nhưng…” Cụ dừng một chút, nhất thời cũng không tìm được từ gì để hình dung, chỉ có thể sờ sờ râu mép: “…Ma pháp huyền bí, là chúng ta cố gắng cả đời cũng không cách nào tưởng tượng.”

Godric đối với lời nói của hắn từ chối cho ý kiến. Hai người trao đổi một ánh mắt phía sau lưng Dumbledore, Salazar làm một động tác rất không hữu hảo: Ngón tay dựng thẳng lên của hắn xoẹt ngang qua cổ, hỏi nhìn Godric.

Godric: “…”

Hắn mãnh liệt lắc đầu, làm ra thủ thế chờ một chút.

Khi đi đến trước cửa phòng hiệu trưởng lại phát sinh một chuyện ngoài ý muốn—-khi hắn đọc khẩu lệnh mở cánh cửa đi thông đến lối vào phòng hiệu trưởng, Salazar không có ý đi vào, mà đứng nhìn hai bức tượng quái thú trước cửa mấy giây, sau đó lắc đầu với Godric. Vì vậy Godric cũng kiên quyết cự tuyệt tiến vào phòng hiệu trưởng. Rơi vào đường cùng, Dumbledore chỉ có thể tạm thời mượn phòng làm việc của giáo sư McGonagall, lúc này mới có thể ngồi xuống nói chuyện với hai người.

“Đầu tiên, ta muốn báo cho hai vị một việc.” Sau khi ngồi xuống, Dumbledore nói: “Bây giờ là năm 1991 sau công nguyên.”

Năm 1991 sau công nguyên.

Godric ngồi đờ ra một lúc rồi mới mạnh mẽ đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Hắn chạy nhanh ra chỗ cửa sổ nhìn về phía bên ngoài một chút, lại quay đầu xem Salazar. Biểu tình của Salazar không tốt hơn hắn một chút nào, thậm chí phải nói là phi thường ngốc. Hắn ngơ ngác nhìn Dumbledore,giống như luống cuống mà đem ngón tay nhéo đến nhéo đi. Thấy ám hiệu của hắn, Godric cụt hứng mà quay về chỗ ngồi, làm một bộ dáng thất hồn lạc phách.

Dumbledore đợi mấy phút, mở miệng lần nữa: “Ta—–“

Cụ mới nói xong một âm tiết, Godric đã giơ lên tay ngăn lại cụ. Hắn chăm chú hỏi: “Ngươi nói ngươi là…hiệu trưởng….trường học ma pháp…Hogwarts” mấy chữ cuối cùng bởi vì chưa quen thuộc mà nói tương đối đông cứng: “Ý là, ngươi là lãnh đạo của những người khác?’

Dumbledore suy nghĩ một chút, ôn hòa nói: “Cũng có thể nói như vậy.”

Godric như có điều suy nghĩ gật đầu, lần thứ hai trao đổi một ánh mắt với Salazar.

Dumbledore bỗng nhiên ý thức được không ổn, nhưng chẳng kịp chờ hắn làm ra phản ứng, Salazar đột nhiên ngẩng đầu. Ma pháp cường đại đột nhiên ép về phía cụ từ bốn phương tám hướng, cho dù là Dumbledore cũng đều hít thở không thông. Godric giang hai tay ra, mấy đạo bạch quang làm thành một cái lá chắn bao phủ cả căn phòng này, bọn họ cũng không có ngâm xướng chú ngữ thế nhưng uy lực ma pháp mạnh mẽ đến ngay cả khung cửa sổ đều run rẩy nhè nhẹ. Dumbledore huy động ma trượng bày ra tầng tầng lớp lớp ma pháp phòng hộ xung quanh mình, vội vàng nói: “Ta không có —— ”

Thanh âm của cụ bị bao phủ bởi vô số thanh âm tê tê. Khói đen sền sệt tỏa ra từ đầu ngón tay của Salazar, rơi xuống đất hóa thành một con Vũ Xà có cánh. Chúng nó vừa tiếp xúc đến mặt đất liền nhanh chóng leo về phía cụ, thân thể nhanh chóng tăng trưởng, trong chớp mắt cả phòng đều tràn đầy bóng của Vũ Xà. Chúng nó vũ động hai cánh che lại đường nhìn của Dumbledore, cụ không thể không phát ra vài câu chú ngữ để ngăn cản bọn chúng tiếp cận. Nhưng mà cụ vừa mới di chuyển chân một cái, xiềng xích chẳng biết ở phía sau cụ từ lúc nào đã xông lên, cứng rắn trói lại hai chân của cụ dính chặt xuống đất. Ngoài cửa sổ bỗng nhiên truyền đến một tiếng hót cao vút của phượng hoàng, đó là phượng hoàng cảm giác được chủ nhân gặp nguy hiểm nên bay tới. Salazar thần sắc không biến, trong tay lại xuất hiện cây pháp trượng dài đặc biệt kia, một cái đầu lâu to lớn hiện ra từ đỉnh pháp trượng, nó lao ra cửa sổ, cái miệng to lớn nuốt cả người phượng hoàng vào. Biểu tình của Dumbledore rốt cục trở nên nghiêm túc, ma lực mạnh mẽ hóa thành chú ngữ phá tan xiềng xích và Vũ Xà, gian phòng bị khói đen bao phủ khôi phục lại sáng sủa trong một thời gian ngắn, nhưng một ngọn lửa địa ngục lại bốc lên, lần thứ hai áp bách lão nhân lùi đến bên cửa sổ.

Dumbledore phạm vào một sai lầm, từ trước đến giờ đều là Salazar công kích, Godric ngoại trừ ngay từ đầu bày một lớp phòng ngự thì không làm gì nữa, thế nên cụ quên mất kỳ thực đối thủ của mình có hai người. Cái giá phải trả là, khi cụ bị bức bách đến cửa sổ, Godric chẳng biết luồn đến phía sau cụ từ lúc nào đã dùng một cái ma pháp ràng buộc trói trụ cụ, đợi đến khi phượng hoàng vất vả thoát khỏi đầu lâu, giùng giằng chạy ào vào gian phòng, tất cả đã kết thúc, Dumbledore bị ràng buộc ở ghế trên không nhúc nhích, phượng hoàng đáng thương vừa mới bay vào phòng đã bị ma pháp đã được chuẩn bị sẵn của Salazar nhốt lại, nó phát ra một tiếng kêu thê lương, giống hệt như một con gà tây vô cùng to bị khói đen trói lại.

“Đây là phượng hoàng sao?” Godric chần chờ nhìn phượng hoàng xui xẻo.

“Ừm.” Salazar khẳng định: “Xử lý như thế nào?”

“Tớ cũng không biết… Trước tiên cứ tìm một nơi nhốt nó đi, thứ này đánh không chết lại không nuôi được.” Godric ghét bỏ nhìn thoáng qua phượng hoàng.

Salazar ồ một tiếng, nhìn chung quanh một chút, kéo ra ngăn kéo bàn làm việc của giáo sư McGonagall ném con phượng hoàng đang co rút lại thành một đoàn vào, dùng lực đóng lại ngăn kéo —— mắc kẹt.

Salazar: “… Thật mập.”

Phượng hoàng không may bị kẹp vuốt đau đến rơi cả nước mắt: “…”

Salazar mặt không thay đổi một lần nữa kéo ngăn kéo ra, đưa tay đẩy đẩy phượng hoàng vào bên trong, lại một lần nữa dùng lực đóng ngăn kéo lại —— lần này thành công, nếu như quên đi đống lông đuôi sặc sỡ bị kẹp ở bên ngoài của nó.

Đống lông đuôi kia run lên, ủ rũ.

Dumbledore: “…”

Fox ngươi có khỏe không Fox! Chịu đựng a Fox!!!

“Chúng ta vào vấn đề chính đi.” Godric mở miệng gọi về lực chú ý của Dumbledore. Thanh âm của hắn coi như ôn hòa, thế nhưng tay phải vẫn đặt ở trên chuôi kiếm thời khắc đề phòng, có lẽ cũng có thể nói là một kiểu uy hiếp: “Ngươi biết thân phận của Salazar từ chỗ nào? Đã nói cho những người nào?”

Dumbledore không nghĩ tới hắn sẽ hỏi vấn đề này. Cụ còn tưởng rằng hắn sẽ truy vấn vấn đề chân thật của số năm. Cụ còn nhớ rõ biểu tình đề phòng của hai người khi cụ nói đến tên của Salazar, không khỏi nhìn thoáng qua Salazar.

… Sau đó phát hiện hắn đang nghiêm túc ngồi trước ngăn kéo, cố gắng nhét cái đuôi của phượng hoàng vào trong ngăn kéo qua khe hở: “…”

Từ nơi sâu xa tựa hồ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Fox a…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.